7/12/21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có một người như thế này:
Để khiến mình không bị tổn thương sẽ tổn thương người khác.
Để khiến bản thân an toàn sẽ nghi ngờ đối phương.
Và để khiến cho lòng mình không đau sẽ thờ ơ với hết thảy.
Cũng có người:
Bên ngoài nhìn có vẻ vẫn ổn, nhưng bên trong lại dày vò, dằng xé.
Khao khát một người đến cứu vớt, nhưng lại sợ bị từ bỏ.
Dấu hết mọi sự ích kỷ, ghen ghét, những mặt tối ở trong lòng để tỏ vẻ đạo mạo, nhàm chán, ghê tởm.
......
Nhìn lại thấy bản thân mình mâu thuẫn và giả tạo. Thậm chí ngay cả khi viết những dòng này, tôi không biết nào là thật nào là giả. Đôi khi chỉ muốn co mình vào trong một cái hộp tối đen để mình tự dày xéo rồi khi bước ra vẫn là con người đạo mạo ấy nhưng có thể sẽ không áy náy nữa. Thực ra tôi biết, mình đôi khi không vui vẻ nhưng ngẫm lại thì cuộc đời vẫn đáng sống :)
Nhiều lúc tưởng tượng, vũ trụ là một không gian đa chiều, "tôi" ở thế giới cũng tồn tại, và "tôi" ấy đang sống cuộc sống mà tôi hướng tới, cũng có "tôi" khác đã sớm đắm mình xuống dòng sông nào đó. Họ sống thay cho những phần tích cực và chết thay cho những phần tiêu cực trong tôi.
Thuở nhỏ, mơ ước rất nhiều thứ, nhưng lớn rồi chỉ muốn có một ngôi nhà thuộc chỉ riêng của bản thân để có thể xả hết mọi góc tối trong lòng, khóc to một trận rồi đi ngủ. Cuộc sống cứ dập dờn, nhiều lúc lại thấy mình như con diều, có thể bay trong bầu trời đẹp đẽ nhưng bị buộc lại bởi sợi dây mỏng manh nhưng chặt chẽ, khi gió nổi lên, con diều ấy vùng lên như muốn thoát ra nhưng sợi dây ấy như dài mãi chẳng thể nào dứt nổi, và đến một ngày nào đó, con diều lại nghĩ "thôi thế này cũng được" rồi cứ dập dìu lên xuống mặc gió, mặc cho người cầm sợi dây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro