♥♥♥ Chap 1: Tất cả...chỉ mới là bắt đầu của định mệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 1:  Tất cả...chỉ mới là bắt đầu của định mệnh

Trong căn phòng khá nhỏ thiếu ánh sáng, ẩm thấp với từng hồi không khí đặc quánh khó chịu. Làn khói thuốc trắng cứ lần lượt được thả vào trong không gian.

Choáng ngợp.

Nơi đây hiện hữu một sức ép khiến người khác hít thở không thông, lồng ngực dường như bị đè nén bởi lực đạo vô hình.

"Tình yêu, thứ thuốc độc có thể giết chết bất cứ ai. Hãy nhớ, khi bắt đầu yêu cũng là lúc chung quanh cô sẽ nhuốm đầy máu tươi"

"Dạ" - một cái cúi đầu.

"Nếu hoàn thành nhiệm vụ lần này, tôi sẽ thả cho cô được tự do"

Một nụ cười nhếch mép...

Cô khinh bỉ tất cả.

Tự do?

Tự do sao?......

Ước ao đó đã từng tồn tại...nhưng bây giờ đối với cô nó chẳng khác nào một giấc mơ cổ tích của đứa nhóc lên ba.

Trong cô, trước đây quả thật có ấp ủ khát vọng cháy bỏng được thoát khỏi căn hầm gớm ghiếc ấy, trốn khỏi cái địa ngục đầy tăm tối với những ám ảnh sẽ mãi mãi khắc ghi.

Nơi đã giam cầm một linh hồn bé nhỏ và.......chính nơi đó cũng đã thiêu rụi mọi hi vọng về mơ ước được lần nữa vươn cao đôi cánh trên bầu trời tự do.

Còn bây giờ, thoát cũng được, không thoát cũng chẳng sao.

Với cô không hề tồn tại thứ được gọi là tương lai.

"Dạ, cảm ơn ông chủ"

------------------------------

Rốt cuộc thì ngày này đã đến.

Khai giảng của trường Nhựt Long diễn ra một cách hoành tráng với khuôn viên rộng lớn. Nó chờ đợi ngày này từ rất lâu rồi. Ai cũng nói đã vào được đây rồi thì xem như đã có được một tương lai rộng mở. Nó đã phải vượt qua 500 thí sinh trên toàn quốc và lọt vào top 10 người chiến thắng.

Và giờ đây Vũ Trác Nguyệt đã chính thức mặt trên người bộ đồng phục Nữ sinh Nhựt Long.

Lướt mắt nhanh qua danh sách, nó thản nhiên xách balô vào lớp. Dọc hành lang từng tốp người đứng túm tụm cười nói xôn xao. Mới quen có, hoặc quen từ trước cũng có.

Nó khẽ cười.

 “Hừ”

Bạn bè là gì cơ chứ? Là một cục nợ đã dính vào rồi là phiền phức dài lâu, là một thứ rắc rối luôn làm con người phải đau đầu. Trác Nguyệt đã quá mệt mỏi với việc săn các suất học bổng và để tồn tại hằng ngày nó đã phải cố sức đi làm thêm.

Vì thế đối với Trác Nguyệt, bạn bè là một điều gì đó xa xỉ.

Mải suy nghĩ vẫn vơ thì...

Rầm…

Nó va vào lưng ai đó ngay khi vừa mở cửa lớp và ngã ngồi ra phía sau.

“Xin lỗi đi!”

Đang xoa xoa cái mông đau, chưa kịp lên tiếng thì người đối diện kia đã nói trước. Giọng nói phách lối, gương mặt kênh kiệu.

Trác Nguyệt đứng dậy nhìn phớt qua hắn từ đầu đến chân, một tên con trai mà da mặt hồng hào, đôi đồng tử nâu nâu đặc biệt, môi phớt đỏ, sóng mũi cao, đôi mắt nâu nâu, thân hình cao trên 1m8, cơ thể khỏe khoắn rắn chắc. Trác Nguyệt phì cười trong bụng, có lẽ Bà Mụ đã gắn lộn gương mặt cô gái xinh đẹp nào đó cho hắn.

Phủi quần áo, xốc lại balô, nó liếc ngang qua gương mặt hắn rồi lách người bước vào lớp. Vốn dĩ nó không thích đôi co lắm chuyện.

Trác Nguyệt nhìn sơ qua lớp và chấm ngay một bàn gần phía cuối lớp cạnh cửa sổ, một không gian thật yên tĩnh.

Rất thích hợp.

Bước lại gần cái bàn đó, chuẩn bị để balô lên và ngồi xuống thì tên kia nãy giờ vẫn đứng ở cửa nói vọng vào – “Chỗ đó là của tôi”.

Như không  nghe thấy gì hết, Trác Nguyệt nhanh chân đặt người xuống ghế.

“Không nghe thấy hả, tôi đã nói chỗ này là của tôi” – hắn sải từng bước dài đến ngay cạnh bàn và nói nhỏ, giọng nói sắc lạnh.

“Bàn có khắc tên anh à? Hay anh bỏ tiền ra mua luôn rồi?”

Trác Nguyệt nói và kèm theo cái nhún vai, sau đó thì nó mặc kệ hắn, chống tay lên bàn quay mặt ra cửa sổ.

“Phịch”

Trác Nguyệt quay lại thì thấy cái ba lô của hắn đang nằm trên bàn, bên cạnh nó. Hắn quăng lên bàn, rồi mau chóng bắt điện thoại vừa đổ tiếng chuông và bước ra cửa lớp.

Nhưng tại sao lại để cặp trên bàn này vậy chứ?

Nó nhìn lại, trường này sử dụng bàn ngồi chung cho hai người, tuy ghế mỗi người một chiếc ghế gỗ có dựa lưng nhỏ gọn, nhưng đây quả thật là một thiết kế thật ngu ngốc. Bực mình nó nằm dài ra bàn, quá mệt mỏi với việc tăng ca đến giữa khuya nên đã thiếp đi lúc nào chẳng hay.

Trác Nguyệt bị tiếng chuông báo giờ giải lao làm cho thức giấc, có lẽ đã qua giờ sinh hoạt chủ nhiệm lâu rồi. Nhìn sang bên cạnh thì thấy một “đống” cũng đang nằm ngủ, nhíu mày khó chịu. Đáng lẽ ra lúc đầu ý định của nó là ngồi một mình, không muốn bị làm phiền, vậy mà bây giờ khi không có một tên ở trên trời rơi xuống ngồi ngay bên cạnh. Sau này Trác Nguyệt có muốn làm gì cũng khó.

Các tiết học tiếp theo trôi qua và cái tên bên cạnh cứ nằm ngủ li bì.

Hồi chuông của tiết cuối cùng vang lên, cả lớp ùa về trong chốc lát. Trác Nguyệt cẩn thận nhìn ngó xung quanh, lớp chì còn vài mống người và chắc có lẽ cũng chẳng ai để ý đến nó đâu.

Bởi vì cuộc đối thoại sau đây không thể để cho ai nghe được.

“A lô, chào ông chủ, hôm nay lần đầu đón xe bus ở cổng trường mới, không biết có bị trễ giờ làm hay không, xin ông bỏ qua nếu tôi có đến muộn một chút…dạ…dạ…cảm ơn”

Trác Nguyệt đã suy tính kĩ cho mọi việc, nó biết sẽ có một chút xê xích thời gian so với lần đi thử cách đây vài ngày nên báo trước với ông chủ một tiếng dù sao cũng tốt hơn. Nó thở phào, cũng may người chủ này rất tốt bụng vì trước giờ nó có thể được xem là một người siêng năng giỏi việc.

Vừa dứt lời thì hắn mới chợt nhỏm đầu dậy và xách cặp bước ra khỏi lớp trước con mắt ngạc nhiên của Trác Nguyệt.

Tên...tên đó có ngủ thật hay không vậy?

Đứng đón xe bus ngay cổng trường, giờ cao điểm,các xe đã đầy chạy vút qua luôn. Đứng mỏi chân mười lăm phút sau vẫn chưa thể bước lên được chiếc xe bus. Đúng là giống như những gì nó dự đoán.

Ngó vào cái đồng hồ trên tay, chết thật, sắp trễ giờ rồi, phải chạy thôi.

Nó chạy thật nhanh để đến cửa hàng bán đồ ăn cách đây khoảng 15-20 phút chạy bộ.

Khi băng ngang qua một ngã tư – “Két” – một chiếc xe hơi màu trắng vừa thắng gấp lao đầu vào cây cột tín hiệu đèn xanh đèn đỏ “Rầm”.

Nó giật thót cả mình.

Tên tài xế bước xuống xe, đóng sập cửa thật lớn, tay vuốt vuốt cái cổ, mặt mũi nhăn nhó bước đến.

“Là cô?”

“Là anh?”

“Cô bị đui à?” - hắn quát vào mặt tôi.

Trác Nguyệt trừng mắt nhìn hắn – “Đây là vạch đường dành cho người đi bộ, anh mới là bị đui khi không thấy tôi đang băng qua đường”

“Đi bộ qua chứ không chạy một mạch qua như thế. Chẳng có chút đạo đức nào cả"

Tay hắn vẫn còn xoa xoa cái cổ, có lẽ cú tông lúc nãy cũng mạnh. Tóc tai hắn vẫn còn khá hỗn loạn. Trác Nguyệt tính mở miệng nói một tiếng xin lỗi thì hắn chỉ tay vào chiếc đầu xe bị bóp méo một cách đáng thương.

“Trả tiền sửa xe đi, rồi muốn nói gì thì nói?”

“Anh muốn bao nhiêu?”

Im lặng, tay vuốt cằm dòm Trác Nguyệt rồi buông thõng một câu - “Trả nổi không?” 

Nghe giọng nói móc mé chói tai, nó chợt thay đổi dòng suy nghĩ trong đầu.

Trước giờ Trác Nguyệt chưa phải khuất phục trước bất cứ kẻ nào quá mười phút. Kẻ muốn gây chuyện là hắn, nó quyết định sẽ chẳng có một đồng nào trong cuộc thảo luận này.

“Xe là do anh tự tông, chẳng can gì đến tôi”

Ném lại hắn một nụ cười khinh bỉ, Trác Nguyệt chỉnh lại ba lô chuẩn bị bước tiếp đi.

“Vậy để tôi báo cảnh sát” - Hắn lấy điện thoại ra và bấm số.

“Tự làm hư xe mình rồi trút hết lên đầu người khác, cảnh sát sẽ nói là anh điên đấy” - nó cười "hừ" một tiếng.

“Chính cô là người lao ra đường như một kẻ bệnh, không phải tôi” – hắn nghiêm giọng nhìn nó, có vẻ không khí đã có phần nghiêm túc.

Trác Nguyệt nhếch mép cười, nhìn chiếc điện thoại  – “Vậy thì gọi tiếp đi”

Nhìn sang Trác Nguyệt, hắn chợt lóe ra một ý. Khóe môi khẽ nhếch, đuôi mắt hiện rõ ý cười. Suy nghĩ một chút, hắn bấm tắt điện thoại rồi nhét lại vào túi – “Không gọi nữa, trả tiền đây”

“Không có tiền”

“Vậy thì làm…”

Chưa để cho hắn nói dứt câu, Trác Nguyệt đã bỏ chạy. Nó cố tình nhảy phốc lên và giẫm vào đầu xe đang biến dạng kia khiến chúng càng thêm méo mó.

Muộn giờ làm lắm rồi, nếu còn đứng đây mà đôi co với hắn không khéo sẽ bị nghỉ việc mất thôi. Tới trễ là sẽ bị ghi một lỗi, ba lỗi thì sẽ bị đuổi trong khi nó đã có hai cái trong những lần đi trễ trước đó.

“Nếu muốn bị tống cổ ra khỏi trường thì cứ việc chạy đi”

Nghe tiếng la với theo của gã đó làm Trác Nguyệt giật mình bất giác dừng lại đột ngột, chúi nhào như sắp té. Việc gì với nó cũng có thể làm qua quýt cho xong nhưng động vào việc học của nó là mãi mãi không được.

Trác Nguyệt sẽ xem thử hắn làm trò gì, nếu chẳng có gì thì hắn không xong với nó đâu.

Hắn lái chiếc xe với phần đầu bẹp dúm chạy đến – “Lên xe”

Nó mở cửa bước lên, chiếc xe lao đi.

Ngồi trong xe, hai người tuyệt nhiên không một chút động tĩnh.

Thấy hắn lâu rồi mà vẫn chưa chịu mở miệng, Trác Nguyệt mới nóng lòng thúc giục hắn hãy mau nói có chuyện gì, nó không có đủ thời gian để dây dưa.

Hắn đột nhiên bật cười “Cô không biết gì à?”

Tên thần kinh.

Trác Nguyệt nhìn qua gương mặt đang cười đắc chí của hắn mà chỉ muốn đạp hắn xuống xe ngay lập tức – “Tôi đang rất bận, làm ơn nhanh giùm”

 “Cô nghĩ người như cô có tư cách để vào trường này học sao?”

“Anh cũng không hơn gì tôi đâu” – nó bắt đầu cảm thấy rất bực mình với tên không quen không biết này.

“Tôi có đề nghị này, làm người ở cho tôi để trừ dần vào số nợ này…”

“Tôi không có hứng thú”

Đúng là một cô gái hấp tấp, chưa kịp nói hết câu thì nó đã vội chen vào, hắn nhíu mày tỏ vẻ khó chịu – “Thời hạn để cô trả lời là sáng ngày mai”

Vừa nói dứt câu, hắn thắng gấp xe, làm nó nhào người ra phía trước – “Xuống”

Mở cửa xe bước xuống với tâm trạng bực dọc, trước khi Trác Nguyệt đóng sập cửa đã kịp nghe hắn nói với theo một câu “Đi làm thêm vui vẻ nhé”

Chiếc xe rồ ga đi trong sự hốt hoảng của nó. Nhựt Long là một ngôi trường nổi tiếng về phương diện học tập, nhưng bên cạnh đó cũng rất khét tiếng về kỉ luật nghiêm ngặt. Trường có một luật lệ rất lạ là nghiêm cấm tất cả các học sinh đi làm thêm ngoài giờ, bất kể nghề nghiệp gì và ở đâu, nếu vi phạm sẽ bị đuổi học ngay tức khắc.

“Có lẽ là do cú điện thoại lúc nãy gây họa” – Trác Nguyệt nhăn nhó, vò đầu bức tóc. Ngày hôm nay đúng là một ngày xui xẻo, tất cả đều do tên  kia mà ra, đem đến biết bao chuyện phiền phức.

Sực nhớ đến công việc của mình, Trác Nguyệt ba chân bốn cẳng chạy thật nhanh đến cửa hàng, cũng thật may hôm nay ông chủ có chút chuyện đột xuất nên mới đi rồi, hiện giờ không có ở tiệm. Nó được tha bổng một lần, thở phào nhẹ nhõm. Ít ra trong ngày hôm nay, vận may đã đến với nó một lần, chỉ duy nhất một lần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro