Chương 10: Miễn cưỡng cũng có thể gọi là đồng tâm hiệp lực

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

12 giờ đêm, tại đồn cảnh sát, phòng lấy khẩu cung.

Toàn bộ mẩu giấy vụn đã được lượm hết khỏi bịch rác, bày cả lên mặt bàn bằng phẳng. Những cuộn giấy vo tròn cẩu thả cũng được mở hết ra, vuốt phẳng. Nội dung trong những tờ giấy nhàu nhĩ cũng chỉ luẩn quẩn quanh hai chữ "Dear, Dara." Thế nên mọi hi vọng của Nhân dồn cả lên các mẩu giấy kia.

"Anh cười cái gì?"

Nhân ngồi đối diện Kris, thấy anh một mặt rất tập trung mà phân biệt góc cạnh của từng vụn giấy, lại vừa cố gắng liên đới các từ thiếu hụt với nhau để có thể ghép lại đúng như hình dạng ban đầu của nó. Một mặt anh lại nhếch môi cười châm biếm. Nhân không nhịn được mới phải hỏi.

Kris chẳng thèm giấu diếm, anh liếc mắt nhìn khuôn mặt như nhím xù lông của Nhân, giọng vô cùng trào phúng. "À, tôi chẳng qua đang nghĩ, nếu sau cùng lại ghép ra một bức thư kiểu như là: xin lỗi đã giết chết niềm hi vọng của em về tình yêu của chúng ta, hoặc là xin lỗi vì đã lỡ giết chú hamster bé bỏng của em vì anh quên cho nó ăn... thì mới khôi hài làm sao."

Nhân chớp chớp mắt. Rất không tự nhiên mà đảo mắt khắp xung quanh phòng. Sau đó hắng giọng. "Ừ hừm. Mà, có nhất thiết phải xếp lại bức thư trong phòng tra khảo tội phạm không?"

"Tra khảo? Cô đừng phóng đại quá, chỉ là lấy lời khai thôi. Mấy cảnh đấm đá trong phim, cô đừng tin. Chúng tôi không bạo lực như vậy đâu." Kris không nói thì thôi, vừa nói vừa cười, phòng lại kín gió, vì thế luồng khí từ miệng anh thoát ra vô tình khiến các mảnh ghép trở nên lộn xộn.

Khuôn mặt Kris cứng đờ. Con mẹ nó, muốn anh thức trắng đêm nay chắc?

Nhân nhịn cười, môi mím lại, quay mặt chỗ khác nhưng cũng chả có chỗ nào để nhìn ngoài tấm gương to tướng treo đối diện cô. "Các anh ngồi phía sau tấm gương kia chứ gì? Lúc này lấy khẩu cung ấy."

"Cái đó còn cần phải hỏi? Một đứa con nít cũng có thể biết." Kris bực mình đáp.

"Hay để tôi làm cho?" Nhân ướm lời đề nghị.

"Cô làm? Cô làm được à?" Kris đứng dậy. "Vậy tại sao từ đầu không làm luôn đi."

Khi đổi vị trí cho nhau, Nhân còn nghe Kris làu bàu về việc lẽ ra cô nên dán tất cả các mẩu giấy lại rồi đọc xem trên đó chính xác viết cái gì trước khi thảy nó cho anh. Nhân thực sự muốn nổi điên. Nhưng nghĩ lại đã bỏ công tới mức này, thôi thì ráng NHỊN.

Hơn mười lăm phút trôi qua, Nhân ghép được ba dòng chữ, cũng chưa có gì đặc biệt, vì thực ra mỗi mẩu còn mất một ít nét chữ nữa nên cũng hơi khó đọc.

Kris ngồi phía bên kia bàn, thở cũng phải nhè nhẹ. Anh sợ lỡ mà thở mạnh một cái, khi không cái đống ngay ngắn Nhân vừa mới khổ công ghép được lại lộn xộn thì... Kris nhíu mày, anh lúc bực mình cũng chỉ nói xẵng hai ba câu. Nhưng Nhân mà nổi khùng lên... Kris lau mồ hôi trán, anh không dám tưởng tượng tiếp nữa.

Tít tít...

Tiếng tin nhắn từ điện thoại trong túi quần Kris. Nhân nhíu mày, mắt vẫn dán vào những mẩu giấy. Kris nhìn Nhân rồi lén lấy điện thoại, để phía dưới mép bàn, mở hộp thư thoại ra.

"Hô hô, thấy rồi nha bồ, hẹn hò trong phòng tra tấn, vậy mà cậu cũng nghĩ ra được."

Kris đảo mắt nhanh về phía Nhân, rồi soạn tin nhắn bằng cả hai ngón tay cho lẹ. "Đồ điên nhà cậu, nửa đêm đến đây làm gì? Tôi là có việc, đừng nhắn nữa. Sẽ giải thích cậu sau."

Phía bên kia phòng quan sát, Tom vui vẻ chiêm ngưỡng khung cảnh đầy sát khí của phòng lấy khẩu cung. Đọc tin nhắn của Kris xong, anh cười ha hả. Còn định nói dối mình?

Tít tít...

Nhân nhắm mắt, rồi kiên nhẫn mở ra, tiếp tục công việc. Toàn bộ cử chỉ này Kris đều trông thấy. Tom, cậu muốn chết hả? Kris giả điếc, không đọc tin nhắn.

Tính tính tính tình tang tang tang...

Điện thoại đổ chuông réo rắt, âm thanh nghe mới thật vui tai làm sao. F**k, cậu được lắm Tom.

"A lô?"

"Cậu tính lừa ai? Tôi cá là cậu lén phén với em nào rồi bị cô ấy bắt quả tang. Dù cậu có nhanh trí xé thư, thì giờ cứ ngồi chờ chết đi. Cô ấy xếp xong sẽ dựa vào đó quyết định nên xử tử cậu hay không. Ha ha, người anh em, chúc may mắn!" Đầu dây bên kia cười khả ố một tràng rồi cúp máy.

Kris tức nổ mắt, không nhịn được nện tay xuống mặt bàn. Nện xong rồi thì toàn thân cũng lạnh.

...

Vật vã sau hai tiếng, cuối cùng cũng có trong tay bức thư hoàn chỉnh. Nhân dựa vào nội dung, tự đoán những kí tự còn thiếu rồi viết vào. Sau đó đưa cho Kris.

Kris vẫn đang xoa xoa chỗ mép bị rách. Thấy tờ giấy chuyền đến, vội cầm lấy như kiểu không cầm mau sẽ lại ăn vài quả đấm nữa.

"Dear Dara,

Anh nhớ em lắm, rất nhớ. Anh đã không thể làm gì ra hồn kể từ sau cái ngày em rời xa anh. Không một từ ngữ nào có thể diễn tả nỗi đau mà anh đã phải chịu đựng. Và anh cũng biết, không ai có thể thấu hiểu nỗi đau mà em đã gánh lấy, ngoại trừ anh. Có phải chính anh đã giết em không, Dara?

Nếu anh không đứng bên kia đường mà gọi em, em cũng sẽ không vì thế mà chạy vội sang đúng không? Nếu anh không đeo tai phone, chắc chắn anh đã nghe thấy tiếng xe chạy tới, và sẽ không gọi em. Anh không biết nữa, nhưng anh cảm thấy chính anh đã giết chết em, Dara thân yêu của anh. Anh phải làm gì đây?

Anh đã muốn đến đồn cảnh sát để khai báo nhưng ông ấy không cho phép. Ông ấy xuất hiện ngay sau lưng anh và lôi anh đi. Anh thừa nhận, anh là một thằng hèn, một thằng không ra gì khi mà để mặc em nằm đó, lạnh lẽo và ướt át và đau đớn..."

Kris đọc đến đâu, khuôn mặt nghiêm trọng đến đó.

Nhân mỉm cười, có chút đắc thắng hỏi anh. "Thế nào? Không phải xin lỗi vì đã giết chết chú chuột Hamster chứ?"

Kris thở nhè nhẹ nhìn Nhân, nếu lúc này mà anh im lặng, khác gì tự nhận mình sai?

"Cô cũng đọc rồi, còn phải hỏi tôi?" Giọng Kris đột nhiên lên tông cứng rắn.

Nhân cười thầm, lớn giọng cũng chả khiến anh trở nên đúng. Tôi thừa biết trong lòng anh đang tự xấu hổ, thế là được.

"Vậy, vụ tại nạn sẽ mở hồ sơ tiếp tục điều tra à?" Nhân hỏi thêm.

"Đúng, vì đã có nhân chứng. Cậu bé và người đàn ông đó là hai người duy nhất trong số những người có mặt ở đó chứng kiến vụ tai nạn."

"Chưa kể, cậu bé cũng có mối liên hệ với nạn nhân." Nhân bổ sung.

Kris gật đầu.

"Tại sao lúc trước các anh không đi điều tra mối quan hệ xung quanh Dara?"

"Đây là vụ giết người chắc? Vụ tai nạn xe nào chúng tôi cũng phải đi bới móc đời tư của người ta lên?"

Nhân mím môi. Anh tức giận cái gì? Anh làm công ăn lương, mệt nhọc chút thì đã làm sao? Tôi không được đãi ngộ gì mà còn bỏ công ngồi đây giúp anh. Anh có thể mở to mắt ra nhìn được không, là ai mới có quyền nổi nóng với ai?

Tích tắc tích tắc...

Trong phòng tra khảo không có đồng hồ. Thế nên âm thanh vừa rồi là từ đồng hồ đeo tay của Nhân phát ra. Cô thích loại chạy bằng cơ nên chỉ cần không gian im ắng một chút, có thể nghe thấy tiếng thời gian nhích dần từng chút một về phía trước.

Nhân cầm giỏ xách đứng dậy.

"Để tôi đưa em về." Kris tự động đứng dậy theo.

"Khỏi, tôi đi bộ."

"Bây giờ bên ngoài đang mưa và lạnh 3 độ."

Lạnh 3 độ? Lông tơ trên mặt Nhân dựng cả lên. Bước chân liền theo lí trí điều khiển, tự động chậm lại. Kris sải chân ba bước vừa vặn đuổi kịp. Anh kéo cô lùi về phía sau mình rồi mới mở cửa. Gió lạnh đem theo mưa vồ vập táp vào mặt, vào ngực và toàn bộ phần thân thước của Kris. Nhân lẳng lặng đi phía sau, ruột gan được thể cồn cào. Cũng không rõ là loại cảm giác gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro