Chương 9: Lá thư bị xé vụn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trở lại thư viện làm việc sau hai tuần nghỉ ngơi, tay chân Nhân có chút lóng ngóng. Chả là làm chưa quen việc lại còn bỏ bẵng đi hơn mười bốn ngày... Bây giờ vừa làm vừa từ từ nhớ lại, thành ra tiến độ công việc rất chậm chạp.

Sáng tới nơi, việc đầu tiên là đi ra sau máy trả sách, kéo xe đẩy đi trả sách lên kệ.Thư viện mở cửa vào tám giờ sáng và đóng cửa vào sáu giờ chiều cùng ngày. Nhưng thời gian trả sách là 24/24 do thư viện có ba mấy trả sách tự động nằm ngay trước cửa. Người đọc muốn trả sách chỉ cần quét mã thẻ thư viện và mã sách trên màn hình cảm ứng, sau đó nhét trả sách vào khe hở là xong. Sách sẽ theo máng trượt rớt xuống một xe đẩy hàng ngay bên dưới.

Nhân thong thả phân loại sách theo nhóm, đa phần đều liên quan tới kinh tế hoặc tài chính. Một số ít là tiểu thuyết lãng mạn. Bởi vì gần đây có trường đại học kinh tế tài chính của quận, người vào đây mượn sách phần lớn là sinh viên đang theo khóa, cần thêm tài liệu để làm assignment.

"Mã 42, mã 42..." Nhân tự lẩm bẩm, tay thì ấn số trên máy. Màn hình lập tức hiện ra phân loại sách. "Ồ, sách về tâm linh..."

Nhân liếc qua tựa sách. Cuốn thứ nhất là "Sự sống sau cái chết", cuốn thứ hai là "Tiếng vọng từ cõi âm." Thời buổi này vẫn còn có người thích thú với thể loại sách này sao, Nhân rung mình. Cô từng đọc qua và thấy nó rất ảm ảnh.

Tan ca, Nhân thu dọn đồ đạc cá nhân rồi tắt đèn đi về. Chợt, cô quay đầu nhìn về phía hai thùng rác nhỏ trong thư viện. Sáng mai là ngày lấy rác định kì mỗi tuần, thôi thì cứ mang xuống trút vào thùng rác lớn để họ đỡ phải lên lấy.

Nhân mở nắp thùng rác, đổ hết ra sàn. Dù gì trong thư viện cũng cấm mang đồ ăn uống vào nên rác chỉ là các thứ liên quan tới giấy tờ mà thôi, cứ trực tiếp bỏ vào thùng màu xanh giành cho đồ tái chế là được. Nhưng Nhân còn muốn bỏ riêng giấy bình thường với giấy có in bóng ra làm hai bọc khác nhau nên cô mới mất công lựa một chút.

Trong thùng rác thứ hai, không hiểu sao lại có rất nhiều cục giấy được vo tròn lại. Những sinh viên ở đây, có nháp hay viết hỏng bài tập cũng sẽ trực tiếp giục vào thùng rác. Không ai rảnh hơi mà vo tròn thế này cả.

Tò mò, Nhân mở thử một tờ ra. Ngay khi đọc dòng đầu tiên, Nhân liền phì cười. Là cậu nào đó viết thư tình, mà viết hỏng đây. Nghĩ thế nhưng tiện tay, cô lại mở thêm một cục giấy nữa. Vuốt phẳng phiu, đến khi đọc, nội dung vẫn như tờ kia. Vỏn vẹn hai chữ. "Dear Dara,"

Thử mở thêm một cái nữa xem sao, Nhân tự nhủ. Quả nhiên tờ thứ ba cũng thế. Nhân buồn cười tới mức tự cười lớn thành tiếng. Cô lại nhớ tới lời bà nói về những lá thư viết tay. Trong lòng tự dưng có cảm tình với người này.

Nhân vẫn nghĩ thế cho đến khi cô nhìn vào trong thùng rác, dưới đáy không hiểu sao có rất nhiều mảnh giấy vụn. Nhân nhón một mảnh giấy lớn nhất lên nhìn. "... là anh đã giết..."

Nhân nhíu mày, cô lại lấy thêm một mẩu khác, rồi một mẩu khác nữa. Mỗi mẩu lại có một chứ nào đó kiểu như "xin lỗi", "Dara" và hằng hà sa các chữ rời rạc khác. Chữ "xin lỗi vẫn là nhiều nhất. Nhân cắn móng tay suy nghĩ, chân tự giác bước vòng quanh thùng rác, ước chùng cũng mấy chục vòng. Nếu như thùng rác biết chóng mặt, hẳn nó sẽ lăn đùng ra sàn nãy giờ rồi.

Phải rồi, Dara đó... Dara đó chính là Dara! Nhân mừng rỡ reo lên. Nhưng mà... Mắt cô sụp xuống với cái phát hiện mà vài giây trước cô còn nhảy cẫng lên. Có phải cô võ đoán quá nhiều không?

Cơ mà biết đâu được đấy? Nhân đánh liều lấy điện thoại, soạn môt tin nhắn rất dài gửi cho Kris. "Kris, tôi có một phát hiện. Cũng không rõ là trùng hợp hay không liên quan nữa. Nhưng tôi muốn cho anh xem thử. Chúng ta gặp nhau được không? Quán cà phê Snax hay là tôi đến đồn cảnh sát? Anh có đang ở đồn chứ?"

Bíp!

Nhân bóp chặt điện thoại. Gửi rồi, tiêu rồi!

Trong vài giây Nhân tưởng màn hình điện thoại đã lủng một lỗ lớn ngay vị trí nút cancel. Tay cô luôn nhanh hơn não, cho dù là tay không thuận. Nhân đau lòng ôm cánh tay bó bột cứng ngắc, lủi thủi ra khỏi thư viện.

Cô cuốc bộ ra đường Flinder để đón tram 109. Tram duy nhất chạy ngang qua đường High cắt ngang Pakington ở Stop số 34. Chỗ Nhân đang thuê cách Stop 34 nửa tiếng đi bộ, và nó nằm ngay trên đường Pakington.

Bíp!

Tiếng báo có thư thoại mới. Nhân dừng lại, mở điện thoại ra. Từng con chữ rắn rỏi nhảy múa trước mặt tối sầm của cô. "Quán cà phê Snax, nhưng tôi sẽ đón em ở thư viện."

Kể từ lúc Nhân khóa cửa thư viện rồi túc tắc đi ra tới đây, không ít không nhiều vừa đúng hai mươi phút. Có bus miễn phí chạy qua chạy lại trong khu vực trung tâm thành phố, nhưng với cánh tay bị gãy, cô sợ xô đẩy sẽ khiến cái tay vốn dĩ chỉ gãy một chỗ lại thành gãy hai ba khúc, què mất.

Cuối cùng để an toàn, vẫn là chọn đi bộ.

Nhân nhìn đèn đuôi phía sau của hàng loạt ô tô đang đỏ lòe xếp hàng dài trên đường, mặt càng tối hơn trước. Hôm nay là thứ sáu, xe vào thành phố sẽ đông hơn ngày thường, vì đây là thói quen của dân địa phương Úc. Thứ sáu là ngày đễ xõa hết mình. Vậy nên nếu Kris chạy tới tận Flinder, chắc chắn sau đó cả anh và cô sẽ kẹt ở đây tới mười hai giờ mất.

...

Kris lái xe với tâm tình lúc vui lúc buồn. Vui vì đếm số lần Nhân chủ động liên lạc với anh đã nhiều lên. Buồn vì gặp nhau, cả hai sẽ lại bị quá khứ dày vò đến nhàu nát tim gan.

Nhân đứng ngay dưới bảng tên của thư viện, nhìn ra hướng ngược lại. Vài lần mong ngóng như thế, cuối cùng cũng thấy Kris xuất hiện. Anh lái xe chuyên dụng, mở cửa bước xuống, trên người vẫn mặc đồng phục cảnh sát.

Nhân liếc đồng hồ đeo tay rồi lại nhìn chiếc xe cảnh sát còn nguyên đèn báo nhấp nháy trên nóc. Hai mươi phút từ Hawthorn tới đây? Anh ta lạm dụng đồ công vào việc tư.

"Nếu tôi không nhầm anh đã hết giờ làm việc rồi." Nhân từ từ bước tới chỗ Kris đang đứng.

"Hôm nay tôi tăng ca." Kris ậm ờ đáp.

Nhân nín thinh. Kris, da mặt anh thật dày, anh nói dối mà mắt cũng không chớp. Tôi nghĩ cả đời anh cũng không rụng lông mi đâu nhỉ?

...

Dọc đường tới quán cà phê cũng ngót ngét hơn ba mươi phút. Nghe tiếng còi hú của xe cảnh sát, lập tức những xe còn lại đều nhường đường. Đột nhiên việc này lại nhóm lên trong lòng Nhân một chút thích thú.

"Ô, có một chiếc lá rụng!"

Nhân đột nhiên reo lên thích thú. Cô tự nhiên mà cười, ánh mắt trong trẻo không khác gì trẻ lên ba trong hành trình khám phá thế giới quan xung quanh mình.

Kris nắm chặt vô lăng, mắt chớp nhẹ. Chỉ một chiếc lá rụng có thể khiến em vui vẻ đến thế sao?

Dĩ nhiên Kris chẳng ngu gì mà hỏi Nhân. Anh biết cô sẽ bảo rằng cô thích cái độ chao nghiêng của lá trong gió trước khi nó chạm mặt đất. Và với tình cảnh này, cô cũng sẽ chẳng ngại đem anh ra làm ví dụ. Kiểu như: nếu anh có thể nhảy từ đỉnh tòa nhà cao nhất Melbourne với động tác xoay xoay hệt như chiếc lá rơi, thì tôi sẽ còn vui vẻ hơn thế này nhiều.

Kris tự tưởng tượng rồi tự rùng mình. Không biết từ bao giờ anh có thú vui tự đem tim mình ra rồi dùng những tưởng tượng mà khứa vào đó những nhát sắc bén.

Nhân viên phục vụ vừa thấy Kris đẩy cửa bước vào, mặt ai nấy đều kéo đầy giông bão tức thì. Đến khi Nhân xuất hiện phía sau Kris nữa thì mặt ai nấy đều như bị sét điểm qua từng lượt, đen thui.

"Chào quí khách, một ly latte nóng và một mocha, như mọi khi ạ?" Ba chữ "như mọi khi" không hiểu sao được nhấn mạnh khác thường.

Kris giơ ngón tay cái, nháy mắt. "Tuyệt!"

Phía trong quầy pha chế, bắt đầu có tiếng xì xào. "Bây giờ ai làm?" Sau đó tiếp tục đùn đẩy trách nhiệm cho nhau.

Ba phút sau, một phục vụ bưng hail y cà phê ra.

Sau khi đặt cà phê xuống bàn rồi, vẫn ngập ngừng đứng đó không đi. Kris có thể lờ mờ đoán được nhưng anh không mở lời. Vậy nên Nhân mới lịch sự hỏi.

"Có chuyện gì à?"

Nhân viên bối rối, "Không thưa cô, không có gì đặc biệt...." Trong lời nói như thế nhưng hành động thì không giống. Nhân viên vẫn dày mặt đứng đó, ấp a ấp úng.

Đúng lúc Nhân định nói thì phục vụ liền cướp lời. "Thưa cô, cà phê này thực ra khá đặc biệt... ông chủ, ông chủ chúng tôi đặt mua từ Việt Nam."

"Ồ..." Nhân ngạc nhiên xen lẫn thích thú.

"Hi vọng hợp khẩu vị của cô." Nhân viên tiếp lời.

"Ồ, dĩ nhiên rồi. Thành thực cà phê của quán mùi rất thơm. Không nhất thiết phải đổi cà phê, nhưng mà cà phê Việt Nam cũng rất nổi tiếng. Cảm ơn nhiều, tôi rất cảm kích." Nhân nghĩ sao nói thế, không ngờ nhân viên phục vụ lại biểu hiện như tụt huyết áp, tay chân run rẩy mà trở về quầy pha chế.

"Mùi thơm ư? Thế, thế còn vị? Cô uống cà phê bằng mũi ư?" Nhân viên nghẹn ngào khóc không thành lời. Ông chủ, dù ông không sa thải tôi cũng sẽ nghỉ việc.

Kris ngồi im quan sát cuộc đối thoại ngắn giữa Nhân và nhân viên phục vụ, lòng không khỏi buồn cười. Sém chút là đã cười phá lên rồi.

"Tôi nói có thứ cho anh xem."

"Phải rồi. Nó đâu ha?"

Nhân theo thói quen mở túi xách ra, sau đó mới phát hiện việc động trời. "Chết rồi, để quên rồi."

"Quên ở đâu?"

"Ở đường Flinder." Nhân khẩn trương đứng dậy. "Mau, quay lại đó, có khi còn."

Kris chưa trả lời, Nhân đã đá ghế đứng dậy. "Mau, mau."

"Gượm đã, cụ thể là cái gì mới biết có khả năng còn hay không." Kris giữ tay Nhân, ngăn cản.

"Bịch rác đó. Nó là những mẩu vụn trong thùng rác. Sau đó vì nghĩ những cục giấy kia có khi cũng quan trọng, nên cuối cùng đành xách cả bịch đi."

"Bịch rác?" Kris tròn mắt. Anh có thể tưởng tượng cảnh một cô gái xinh đẹp, ăn mặc chỉn chu, một tay kéo lê bịch rác và ánh mắt của những người xung quanh. Cô hẳn rất "vất vả".

"Hừm, thể diện là của tôi, tôi không bận tâm thì anh bận tâm cái gì." Nhân thừa biết Kris đang bấm bụng nhịn cười. Nhưng bịch rác quan trọng hơn, cô gào lên. "Có đi không?"

"Có." Kris rút tờ hai mươi đô đặt dưới tách cà phê, sau đó quay đầu nhìn Nhân nói, "Đi thôi."

Ly latte vẫn còn bốc khói nghi ngút khi hai người ra khỏi quán.

Nhân viên phục vụ nhìn hai ly cà phê liền gục người, che miệng ho dữ dội. "Tức chết tôi, tức chết tôi. Hai cái người này..."

s fx:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro