Chương 8: Cô cũng là con gái của kẻ giết người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tuần sau khi bị tai nạn, sức khỏe của Nhân trên đà hồi phục khá tốt. Mỗi ngày đều ba bữa có y tá bưng tới tận giường. Ăn xong, có người dọn dẹp. Đi vệ sinh cũng có người đẩy xe lăn đưa đi.

Đây là do Kris đăng kí cho cô gói chăm sóc tận răng của bệnh viện vì lo lắng cô bị bó bột một tay, sẽ bất tiện trong sinh hoạt hàng ngày.

"Đậu Nành, em đi chậm thôi."

"Anh nhanh lên, không kịp mất."

Đó là Đậu Nành và Đất. Tiếng đôi trẻ trong trẻo truyền đến tai, khiến tâm trạng Nhân dễ chịu hẳn.

Đậu Nành và Đất chẳng để ý tới các giường bệnh khác, chúng chạy tới một giường bệnh đã được dọn dẹp sạch sẽ.

"Bà đâu rồi hả mẹ?" Đậu Nành ôm bó hoa tulip trên tay, ngạc nhiên hỏi người phụ nữ đứng tuổi đang dọn đồ từ trong tủ cá nhân ra.

"Cháu chào bác!" Đất đứng phía sau Đậu Nành, lên tiếng.

"Ồ, Đất, lâu rồi không gặp cháu. Cha cháu dạo này sao rồi?" Mẹ Đậu Nành vui vẻ hỏi thăm Đất, sau đó hướng phía con gái trả lời. "Ba con đưa bà đi kiểm tra tổng quát trước khi xuất viện. Chắc cũng sắp quay trở lại rồi. Chúng ta ngồi đây chờ, đừng làm ồn phiền người xung quanh."

Đất huých vai Đậu Nành. Thấy chưa, anh đã bảo là giữ im lặng mà em không nghe.

Đậu Nành sụ mặt, cô lủi thủi ra đứng bên cửa sổ, có vẻ giận dỗi. Đất phụ mẹ cô bé bưng mấy hộp đồ đã thu dọn xong xếp gọn ngoài hành lang, đợi cha với bà cô về sẽ chỉ việc đi luôn.

"Mẹ cháu khi nào sanh nhỉ? Tháng chín tới phải không?" Mẹ Đậu Nành sực nhớ ra, liền hỏi. Trước đây bà với cha của Đất cũng là bạn thơ ấu với nhau. Sau do gia đình bà chuyển sang Anh nên mới mất liên lạc. Không ngờ khi trở về Úc, vẫn có duyên gặp lại ở Hawthorn.

Đất gật đầu, cười. Cậu sắp có em gái, trong lòng rất mong chờ sau này được nghe gọi hai tiếng "anh hai". "Con bé sẽ tên là Laura, cháu nghe cha cháu bảo thế."

"Ồ, cái tên mới thật dễ thương làm sao. Ta đoán cô bé sẽ đáng yêu như một thiên thần nhỏ." Mẹ Đậu Nành nghĩ tới lúc chuẩn bị sanh Đậu Nành, bà cũng nhận được rất nhiều lời chúc phúc.

Đậu Nành đứng bên của sổ, đằng hắng vài tiếng. Hừm, cô bỏ ra đấy thế là hai người kia cũng quên luôn sự hiện diện của cô.

Đất thực ra chưa từng không chú ý tới Đậu Nành, trong lúc đưa chuyện với mẹ cô, cậu vẫn thi thoảng liếc mắt về phía Đậu Nành. Một cái nhíu mày của cô cũng khiến cậu thấy thương.

Đất mỉm cười, đưa tay ngoắc Đậu Nành. "Lại đây. Khi không đứng đó một mình làm gì?" Giọng có chút trách móc.

Mẹ Đậu Nành nhìn ra ngoài cửa, rồi bảo. "Bác đi xem thế nào. Sao lâu quá."

Thế là trong phòng chỉ còn lại Đất và Đậu Nành. Cô bảo với Đất. "Này, anh sắp có em gái rồi, có phải sẽ không đối xử với em tốt nữa?"

"Sao em nghĩ thế?" Đất ngửi được chút mùi ghen tị phảng phất trong không khí, buồn cười đáp.

Đậu Nành ra vẻ biết tuốt, cô ngồi xuống mép giường, lên giọng phân tích. "Thì lúc trước anh không có em gái nên mới giành hết quan tâm cho em. Bây giờ anh có rồi, không phải là sẽ rút lại sao?"

Đất dùng ngón tay ẩy cái trán bướng bỉnh của Đậu Nành một cái. Rồi lại ẩy thêm một cái. "Em khìn à. Anh quan tâm em sao giống như sẽ quan tâm Laura được."

Đậu Nành có vẻ hài lòng với câu trả lời này, cô tủm tỉm cười. "Vậy em hỏi anh, em với Laura, ai quan trọng với anh hơn?"

"Đã bảo là không giống nhau mà." Đất than trời.

"Vậy anh hỏi em, anh với em trai em, ai quan trọng với em hơn?"

Đậu Nành mở to mắt. "Em làm gì có em trai?"

"Thì giả dụ có đi, em trả lời anh." Đất còn cứng đầu hơn cả Đậu Nành.

"Dĩ nhiên là anh." Đậu Nành trả lời mà không cần suy nghĩ nhiều.

"Tại sao?" Đất nghẹn lời.

Đậu Nành cười, nụ cười rạng rỡ đến mức sau này mỗi khi Đất mệt mỏi, cậu chỉ cần đem nụ cười ấy treo trước nhãn cầu, lập tức trái tim của cậu sẽ được thắp sáng.

"Là anh, vì chúng ta là một."

Đất nhìn ra cửa, rồi lén hôn cái chụt lên gò má đỏ ửng của Đậu Nành. "Em thực sự là thiên thần đấy."

Nhân phì cười, Đậu Nành và Đất thật khiến tim cô nhức nhối. Cô cũng có một mối tình ươm mầm từ thời thơ ấu như thế này. Nhưng cuối cùng, chẳng thể thành cây xanh. Nó chết ngay khi vừa mới nảy mầm.

"Cô thấy trong người thế nào rồi?"

Kris đã đến được một lúc. Tuy nhiên, Nhân cứ ngồi bần thần suy nghĩ nên cô đã không trông thấy anh.

Kris đảo mắt một vòng quanh căn phòng trống trơn, sau đó kéo một cái ghế đến cạnh giường của Nhân.

"Cô có nhớ được gì về vụ tai nạn của mình không?" Sau câu hỏi thăm chớp nhoáng, Kris chuyển đến vấn đề chính.

Nhân thở ra, cô dĩ nhiên nhớ. Cả đời cũng sẽ không thể không nhớ. Thậm chí, cô còn nhớ tới cả vụ tai nạn của cha mẹ cô nữa. Trong đớn đau cả về thể xác lẫn tinh thần, cô cuối cùng cũng biết cái cảm giác hoảng loạn khi cận kề cái chết. Đó là cảm giác cô độc đến tận xương tủy. Đó là tuy giống như đã chết, nhưng ý thức vẫn còn, vẫn có thể nhìn thấy mình từ từ chết... Cha mẹ cô đã phải chịu đựng điều kinh khủng như thế.

Nhân lau nước mắt, cô không muốn khóc lúc này. Bởi vì có mặt Kris.

"Những gì tôi nhớ, tôi đã khai với nhân viên cảnh sát hôm nọ rồi."

Kris cũng không đủ can đảm nhìn vào khuôn mặt u buồn của Nhân. Anh dừng tầm mắt ở hòn sỏi trong tay Nhân. "Ý tôi là cái gì đó có tính chất đặc biệt... Mà, em vẫn giữ hòn sỏi này à?"

Nhân giật mình. Ngón tay đang vân vê hòn sỏi khựng lại. Sau đó lại điềm nhiên vân vê tiếp. "Tôi không có thói quen vứt đồ người khác tặng." Cho dù người đó có là anh. Rồi lại không thể dối lòng mà thừa nhận. Bởi vì là của anh nên tôi mới không nỡ vứt. Nhân vẫn thường nhét hòn sỏi vào bóp mang theo bên mình, mỗi khi cảm thấy trống rỗng lại lấy ra nghịch. Nghịch một lúc, lòng lại được lấp đầy.

"Tôi đã rất sợ..." Kris đột nhiên nói bằng một giọng trầm ấm. "Bây giờ tôi đang nói chuyện với tư cách là một người bạn cũ của em. Nên em có thể yên lặng một chút để tôi giãi bày tâm tình không? Em không phản đối tôi mặc nhiên coi như là em đã đồng ý. Tôi chỉ muốn em biết, ngay lúc e kíp bác sĩ đưa em vào phòng phẫu thuật. Tim tôi một lẫn nữa bị xé nát. Hai chữ đau đớn cứ thế cào cấu ruột gan tôi. Khi bác sĩ thông báo em không thể qua khỏi. Tôi cảm thấy một nửa linh hồn còn lại của tôi cũng dần vuột khỏi bàn tay. Tôi đã nghĩ đến việc sẽ cùng em đi qua thế giới bên kia."

"Đừng nói nữa..." Nhân lắc đầu, tay cô nắm chặt đến nổi cả gân xanh nhưng vẫn không thể ngăn mình khỏi xúc động. Đoạn đường của chúng ta... mãi mãi đã không thể cùng đi nữa. Nghĩ thế nhưng Nhân không nói cho Kris nghe. Cô nghĩ vấn đề này tự bản thân cả hai đều đã biết rõ.

Kris hít một hơi thật sâu, mắt anh cũng đỏ ngầu. "Nhân, tôi nói nốt điều này." Dù em không muốn nghe tôi cũng vẫn phải nói. "Khi em dùng tất cả căm hận trong cuộc đời mình để hận tôi, tôi liền cũng hận em. Nhưng khi tôi biết em đau khổ mỗi khi nhìn lại đoạn đường đã qua của em và tôi. Tôi cũng muốn em biết, suốt những năm tháng qua, không đêm nào tôi không mơ đến hình bóng em. Trong trái tim tan nát của tôi, ngăn nào còn nguyên vẹn tôi đều giành cho em cả."

Nhân bật khóc. "Đừng nói nữa, xin anh..."

Cô nhấn nút gọi y tá. Cô muốn y tá đưa người đàn ông khiến tâm trí cô triệt để sụp đổ kia ra ngoài.

"Anh đi đi, làm ơn..."

Kris nặng nề đứng dậy, theo chân y tá ra ngoài.

Mười ba năm ròng, Nhân mỗi ngày đều có thể dùng thân phận con gái của nạn nhân để đối xử ghẻ lạnh với anh, con trai của kẻ giết người. Nhưng anh thì không thể. Không thể kiên trì dùng thận phận con trai của nạn nhân để đối xử với cô, con gái của kẻ giết người...

Anh đã sớm thua rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro