Chương 7: Người đàn ông ở nhà ga tàu điện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

           
Nhân ôm chồng sách trên tay, cẩn thận ghi chép lại mã phân loại của từng cuốn rồi xếp lên xe đẩy. Xong xuôi cầm tờ giấy vừa ghi, dán lên thành xe. Hơn một tiếng đi lòng vòng quanh thư viện, cuối cùng cũng trả hết sách về vị trí cũ của chúng trên kệ.

Hôm nay so với hôm đầu tiên làm việc, về sớm được mười lăm phút. Nhân thu dọn đồ cá nhân rời khỏi thư viện. Cô không hiểu sao mình nhận làm công việc này nữa. Nó chẳng ăn nhập với hồ sơ công phu và có phần hào nhoáng của Nhân. Cô vốn định làm thiết kế viên chuyên nghiệp của công ty thiết kế nội thất nổi tiếng cơ mà?

Có điều, quản lí thư viện cũng rất tốt. Không gian yên tĩnh, làm việc một mình, còn có thể tùy thích mà đọc sách. Quan trọng là đọc bao nhiêu sách cũng không mất tiền thuê.

"Tôi tên là Ivan, 27 tuổi, vô gia cư. Cần tiền uống rượu, xin hãy giúp tôi."

Nhân dừng chân, nhìn đăm đăm vào dòng chữ nguệch ngoạc trên tấm bìa cạc tông cũ. Người đàn ông trẻ trông khá bẩn thỉu. Hình như anh ta còn nghiện ma túy.

Nhân ngồi xuống, nhẹ nhàng đặt dưới tấm bìa một tờ hai mươi đô, mỉm cười khích lệ. "Hãy mua rượu ngon một chút."

Đèn đường bắt đầu sáng lên hàng loạt. Nhân liếc đồng hồ đeo tay, bảy giờ tối và bụng cô đang biểu tình. Được rồi, về nhà cô sẽ mang soup ra hâm và dùng chung với bánh mì bơ nữa. Tối nay phá lệ ăn nhiều một chút.

Nhân bước chân lên cầu thang cuốn còn mắt thì liếc lên bảng ghi giờ tàu chạy. Mười phút sau mới có chuyến tàu đi Lilydale và có đỗ lại ở ga Glenferie. Từ ga Glenferie, Nhân chỉ mất hai phút đi bộ là ra tới bãi giữ xe ô tô của siêu thị Woolworth ngay đường Hawthorn. Vì còn thời gian nên Nhân đi tới máy bán nước giải khát tự động. Nhét vào một đồng xu và chọn nước.

Cầm ly trà nóng trên tay, Nhân chọn chỗ tường chưa có ai đứng để chờ tàu. Đúng lúc đó một cậu thanh niên trông khá bảnh tiến đến chỗ cô đang đứng. Tai cậu ta đeo dây phone, đầu thì không ngừng lắc lư. Có lẽ đang phấn khích vì bản nhạc sôi động nào đó.

Nhân nhấp một ngụm trà, tâm trạng cô không có gì đặc biệt, trong đầu cũng không có suy nghĩ gì cả. Nhấp một ngụm, rồi một ngụm...

Người đàn ông cao lớn lách mình đi về phía Nhân, ngang qua cô thì sững sờ vài giây, bước chân chậm lại. Nhân vốn không để ý, nhưng do sân ga quá đông người còn áo khoác của gã thì to sụ nên đã đụng phải tay cầm ly trà của Nhân. Trà bắn vào một người phụ nữ khác khiến bà ta la toáng lên. Nhân giật mình nhìn người phụ nữ với cổ áo và váy toàn là trà, rồi lại ngẩng lên nhìn vào đám đông.

Ánh mắt ngơ ngác của Nhân vô tình chạm vào ánh mắt hung tợn của gã đàn ông kia. Ánh mắt của gã tưa như chim đại bàng đã tìm thấy miếng mồi thất lạc của mình vậy. Nhân rùng mình, toàn thân nổi da gà. Rồi tàu đến, ai nấy đều hối hả lên tàu, kể cả người phụ nữ cứ làu bàu chửi cái đứa đã hất trà lên người bà ta là Nhân.

"Thật là ngày quỷ quái."

Nhân mệt mỏi ra khỏi nhà ga, mải phân vân về người đàn ông nọ, Nhân đã lỡ tàu. Chuyến tàu kế tiếp phải mất 40 phút mà cô thì đói lả rồi. Nhìn sang bên kia đường, thấy có một chiếc taxi vừa hay đậu ở đó. Nhân mừng như bắt được vàng.

"Đi đâu thưa cô?"

"Pakington, Kew, cảm ơn."

Tài xế gạt cần số, nhấn ga. Chiếc xe lao vun vút trên đường vắng vẻ. Mưa hắt lên kính nghe rào rạo. Những giọt nước mưa bướng bỉnh níu lấy nhau không muốn chảy xuống, xong lại bị cần gạt hung hãn đá văng ra.

"Số bao nhiêu  thế?

"Dừng trước KFC được rồi."

"Nghe nhạc không?"

"Được."

Tài xế đưa tay bật radio. Sau khi chuyển kênh vài lần không có nhạc hay, anh ta liền bật USB nhạc của mình lên.

"Để bài này đi." Nhân đề nghị.

Tài xế cười. Anh ta tiếp tục chuyên tâm lái xe. Còn Nhân thì lắng nghe giai điệu cô đọng của bài hát.

"I feel your body crawl
Pale flesh for my devotion
True pain was all you ever meant
Love would be our last emotion..."

Nhân chỉnh lại khăn quàng cổ, hướng phía tài xế bắt chuyện. "Anh có nghĩ..."

Lời chưa nói hết liền bị chặn lại vì một chấn động từ  phía trước dội vào. Cả người Nhân đều hất ngược về phía sau, trong tích tắc lại bay về phía trước với một lực mạnh gấp đôi. Trán cô đập vào lưng ghế phía trước, còn tay thì quật mạnh vào cửa ô tô. Sau đó thế giới liền đảo ngược. Cơ thể mềm nhũn của Nhân xoay vòng rồi đổ xuống theo cú lật nhào của xe.

Chiếc taxi vì tránh một người đi bộ băng vội qua đường đã đánh tay lái chuyển hướng, đâm vào thanh chắn đường, kéo rê trên đó một đoạn dài trước khi bị lật úp xuống đường.

Qua lỗ hổng trên tấm kính bị vỡ, Nhân lại nhìn thấy đôi mắt đại bàng đó. Cô thở không ra hơi, con ngươi hoảng loạn đông cứng. Gã đàn ông ngồi chồm hổm ở ngoài xe, nhìn Nhân với nụ cười hiểm độc trên môi.

Máu trên đầu Nhân chảy xuống cánh tay trắng bệch của cô.

"Đừng để gã đụng vào tôi, làm ơn." Trong chút ý thức còn sót lại, Nhân mở miệng van xin. Nhưng những tiếng thốt ra lại chỉ là rên rỉ.

May sao vài người đã xúm lại, gạt hết số kính vỡ vụn ra, rồi tìm cách đưa Nhân với tài xế ra ngoài. Gã đàn ông vội kéo mũ trùm qua đầu, lẳng lặng bỏ đi.

Xe cảnh sát đến trước xe cứu thương vì đang đi tuần gần đó thì nhận được tin báo qua điện thoại. Họ nhanh chóng phong tỏa hiện trường. Trong lúc chờ nhân viên y tế đến, cô được giữ ấm bằng một cái chăn dày mà cảnh sát mượn được của tiệm nội thất gần đó.

"Kris... anh ở đâu?"

Nhân nghiêng mặt, giọt nước mắt đọng ở khóe mắt theo độ nghiêng rơi xuống gò má đỏ hồng vì lạnh. Một làn hơi thở nhè nhẹ được đẩy ra qua bờ môi nứt nẻ. Hốt hoảng trong lòng cũng lịm dần cùng với ý thức yếu ớt của cô.

Ò e ò e ò e...

Tiếng còi xe cứu thương inh ỏi vang lên. Càng ngày xung quanh càng ồn ào, tiếng bước chân khẩn trương, tiếng người gọi í ới... Một ống thở được chụp lên mũi Nhân, sau đó toàn thân cô được nhấc bổng lên một giường đẩy. Thậm chí cô còn cảm nhận được luồng điện chạy qua tim mình.

Đột nhiên tất cả đau đớn đều không còn nữa. Nhân thấy mình đang bay lượn giữa một vùng bồng bềnh trắng xóa. Nơi đó không có ai cả, chỉ có mỗi Nhân với đôi cánh lấp lánh sau lưng. Đó là đôi cánh màu hồng nhạt với những sợi lông vũ mượt mà.

Sau đó, Nhân bay qua một căn phòng tối om, chỉ có một lỗ hổng duy nhất có ánh sáng rọi vào. Tò mò nên cô bay tới gần lỗ hổng, thò đầu nhìn xuống.

Dưới lỗ hổng ấy là một người đàn ông. Người đàn ông ấy có một cái đuôi quỷ phía sau.

"Kris, sao anh lại ở đây?"

Kris đang cầm một quả tim đầy máu trên tay, nghe tiếng Nhân, anh ngẩng lên.

"Kris, anh cầm tim của ai thế?"

Nhân hỏi xong liền nhìn xuống ngực mình. Ánh sáng xuyên qua ngực cô phả lên lòng bàn tay. Tim cô đâu rồi?

"Nhân, đưa anh ra khỏi đây đi." Kris vươn tay lên, ánh mắt khẩn thiết nhìn cô.

Nhân nhìn quả tim đầy máu đang thoi thóp đập trên tay Kris, đau khổ nói.

"Trả tim cho em."

Bàn tay nhỏ nhắn của Nhân từ từ luồn qua lỗ hổng, hướng phía Kris cầu xin.

Kris nắm chặt bàn tay Nhân, đặt vào đó quả tim hồng tinh khiết.

"Nhân, anh không phải ác quỷ."

Nhân nắm chặt quả tim, rồi lạnh lùng buông tay Kris ra.

"Xin lỗi, nhưng em cũng không phải thiên thần."

Nhân đặt quả tim trở lại lồng ngực mình. Không ngờ việc ấy lại khiến đôi cánh sau lưng cô lập tức rụng xuống. Những sợi lông vũ không còn màu hồng lấp lánh nữa mà biến thành màu hắc ám. Nhân hoảng hốt nhận ra, đó là đôi cánh của ác quỷ.

Cô vội vã chạy lại lỗ hổng. Kris không còn ở đó nữa.

"Kris, anh ở đâu?" Xin lỗi, em xin lỗi. Trái tim này không phải của em. Nó quá thuần khiết, nó là của anh.

Nhân gào lên trong tuyệt vọng, nước mắt cứ thế đua nhau chảy dài.

Kris ở bên giường bệnh, vội vã nhấn chuông gọi bác sĩ.

"Có phải tiêm thêm thuốc giảm đau không? Tôi thấy cô ấy đau đớn quá." Kris lo lắng hỏi bác sĩ.

Bác sĩ kiểm tra các chỉ số một lượt, rồi lắc đầu. "Không cần. Cô ấy sắp tỉnh lại rồi."

... Kris thở phào. Tám tiếng trước, anh liên tục nhận được thông báo Nhân có thể không qua khỏi, Nhân rơi vào hôn mê sâu, Nhân có thể sống đời sống thực vật...

"Lạy Chúa, con cảm ơn người!" Kris bật khóc. "Nếu cô ấy có thể bình an, xin hãy đổ mọi sóng gió lên đầu con. Xin Người!" Kris chắp tay, thành khẩn cầu xin.

Nhân tỉnh dậy. Điều đầu tiên cô cảm nhận được là tay mình bị ai đó nắm rất chặt. Liếc mắt sang bên cạnh, thấy một thân hình cao lớn đang quỳ dưới đất, tấm lưng rắn rỏi đổ sụp xuống một cách đáng thương.

"Kris, hóa ra anh ở đây."

ầ�f�@)56

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro