Chương 6: Thăm trường cấp ba CLC

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hawthorn vẫn là những ngày đông rét với những cơn mưa buồn bã kéo dài. Trời âm u không có nổi tới một giây nắng khiến ai nấy đều lạnh lùng rảo bước thật nhanh, như thể chạy trốn thời tiết khó chịu này. Đến nỗi ngang qua nhau, họ quên cả một lời chào vội.

Nhân ngồi dưới tán cây phong trụi lá. Lá của nó rụng đầy trên mặt đất, xung quanh chỗ Nhân ngồi. Ngày xưa, Nhân cũng hay ngồi ở băng ghế này mà tán dóc với tụi nữ sinh cùng lớp. Thi thoảng cũng đem tập vở ra đây, yên tĩnh ôn bài, ghi ghi chép chép.

"Đậu Nành, ngày mai đội bóng của anh có trận đấu, em đi cổ vũ không?"

"Không, mai là sinh nhật mẹ em." Giọng cô gái rất kiên quyết.

Nhân ngẩng đầu lên. Trước mặt cô là một nữ sinh tầm mười sáu tuổi, và nam sinh cũng tầm tuổi đó, hoặc nhỉnh hơn một đến hai tuổi. Họ nói chuyện với nhau trong khi nữ sinh ngồi trên băng ghế gỗ, còn nam sinh thì đang lúi húi buộc lại dây giày bị bung ra cho nữ sinh kia.

"Đất, em xin lỗi." Đậu Nành sụ mặt, mắt rưng rưng.

Nam sinh tên Đất im lặng. Buộc xong giày, cậu chỉ cười xòa. "Ừ, thôi, em ở nhà đi. Dịp khác cũng được. Anh còn thi đấu dài dài mà."

"Anh biết không, anh chỉ quan trọng thứ hai sau gia đình em thôi đấy?"

"Hả? Vậy là anh xếp sau mấy trăm người lận hả? Ông bà nội ngoại em, bố mẹ, anh chị em họ hàng các bác cô chú..." Chàng trai nói một hồi cũng tự loạn.

Cô gái phì cười. "Đất, gia đình em chỉ có bà ngoại, bố và mẹ em thôi. Bố em là trẻ mồ côi. Bà ngoại em chỉ có mình mẹ. Ông ngoại em mất lâu rồi."

Đất nhìn Đậu Nành, rồi anh hối hận ôm cô vào lòng, vòng tay chặt dần. "Anh xin lỗi, anh không nên đùa như thế."

"Không sao mà. Em hiểu mà." Đậu Nành cười. Cô nghịch lọn tóc hoe vàng trên đầu Đất, ánh mắt vô cùng hạnh phúc.

Nhân cũng mỉm cười. Nụ cười gắng gượng buồn bã.

...

Kris trầm mặc suy nghĩ. Trước khi nhận được tin báo con gái của bà Clara bị tai nạn, Kris nhận được tin tức từ phía luật sư của bà ta. Bà Clara hiện sở hữu tổng tài sản lên tới năm triệu đô la và không có chúc thư. Như vậy theo luật, sẽ xét mức độ thân thiết trong quan hệ gia đình để xác định người thụ hưởng tài sản. Nhưng bây giờ, Dara cũng đã chết. Số tài sản ấy sẽ thuộc về ai?

"Này, cả ngày hôm nay lại ở lì trong đồn đúng không? Chưa bước chân ra ngoài đúng không?" Tom, đồng nghiệp và cũng là cạ cứng nhiều năm của Kris thảy ổ Subway xuống bàn mình rồi dùng mu bàn tay đẩy ổ bánh mì lướt vèo đến trước mặt Kris.

Tom nháy mắt. "Extra ô liu và letture".

"Ồ bồ tèo, cảm ơn." Kris cười.

Nhưng sau đó anh lại dán mắt vào màn hình như cũ, cái trán cao ngạo thông minh xuất hiện hẳn mấy nếp nhăn.

Tom tặc lưỡi. "Thôi nào, cậu phải ăn đi chứ." Mỗi ngày có biết bao nhiêu là vụ án giết người, cướp tài sản, đụng xe, biểu tình... Ầm ĩ một thời gian rồi cũng lắng xuống, có cần phải nghiêm túc vậy không?

"Tớ cảm thấy vụ này không đơn giản. Có thể chúng ta đã bỏ sót chi tiết nào đó. Một chi tiết rất nhỏ nhưng vô cùng quan trọng. Thế nên hậu quả là bây giờ chúng ta vẫn bế tắc, và hung thủ thì nhởn nhỏ ngoài kia." Kris bóp trán, cảm giác thật bất lực.

Tom cười ha hả. "Ồ, hèn chi mà cậu luôn được khen thưởng. Nếu thấy khó nhằn quá thì cứ để hồ sơ đó đi, quá hạn thì kết luận không đủ manh mối điều tra, tạm khép lại."

"Hàng đêm cậu có tự vấn lương tâm trước khi ngủ không vậy?" Kris vỗ mạnh lên vai Tom, cười. "Mà tớ đoán cậu đã cất lương tâm vào nơi an toàn và khóa nó thật kĩ rồi."

"Dạo này miệng lưỡi cậu cay độc hẳn đấy, có phải là do ảnh hưởng từ cô nàng kia không?"

"Cô nàng nào?"

"Cô gái mà lần nào phóng xe đi tuần, cậu cũng chờ ở ngã tư ấy."

Kris cười phá lên trước ánh mắt nghi ngờ của Tom, sau đó ra vẻ thần bí lắc đầu. "Cậu không hiểu đâu."

Kris vỗ vỗ vai Tom, rồi ra khỏi đồn, không quên cầm theo ổ bánh mì.

...

Hơn một tuần rồi Kris mới lại thấy Nhân xuất hiện ở ngã tư Kew. Cô trông xanh xao hơn hẳn. lần gặp trước đó. Kris nhìn theo bóng dáng mảnh khảnh quen thuộc chậm rãi bước đi trên vỉa hè. Có vẻ như cô đang suy nghĩ chuyện gì quan trọng, hai tay đút túi áo, còn lông mày thì cứ nhíu chặt lại. Cô cũng không buồn ngẩng mặt lên mà nhìn đường.

Kris nhìn đèn tín hiệu cho người đi bộ, rồi lại nhìn nhịp bước chân của Nhân...

"F**k!"

Tiếng hét rất lớn cùng với tiếng còi cảnh sát hú khiến các xe đột ngột giảm tốc. Kris lao ra khỏi xe với vận tốc của một viên đạn rời khỏi nòng súng, nhảy qua mui một xe vừa phanh gấp lại, tóm lấy cánh tay còn đút trong túi áo của Nhân lôi ra, kéo cô trở lại vỉa hè.

"Anh làm gì ở đây?" Nhân ngơ ngác hỏi.

Kris thở không ra hơi. "Sao cô qua đường mà không ấn nút xin đường? Cô không thấy đèn tín hiệu cho người đi bộ vẫn đỏ à?" Cô muốn chết à?

Nhân ngước lên, đúng như lời Kris, đèn vẫn màu đỏ.

"Ừm, tôi đã không thấy." Nhân thừa nhận, đôi mắt trong veo chứa chút buồn bã. Cô nhìn thẳng vào đôi mắt nổi điên của Kris. "Bỏ tay anh ra khỏi người tôi."

"Cô điên rồi." Kris bực mình buông tay Nhân ra. Kris còn định nói gì nữa nhưng tiếng còi xe inh ỏi không cho phép anh làm điều đó.

Xe của Kris đã chặn phần đường giành riêng cho xe quẹo trái nên hàng loạt ô tô quẹo trái chỉ biết xi nhan rồi xếp hàng dài. Kris cúi đầu xin lỗi rồi nhanh chóng mở cửa bên ghế lái, lên xe khởi động máy. Anh cũng mở luôn cửa phụ rồi hướng phía Nhân đang đứng ra lệnh. "Lên xe!"

...

Quán cà phê Snax một lẫn nữa lắc đầu ngao ngán khi thấy Nhân và Kris bước vào. Bởi vì nhân viên ở đây đều biết rõ một việc: hai người luôn gọi một ly latte và một ly mocha, nhưng không ai thèm động môi cả. Điều này vô tình khiến nhân viên bị quản lí khiển trách, cho rằng mùi vị cà phê có vấn đề.

"Latte và mocha của anh chị đây!" Cô bé phục vụ đặt ly cà phê trước mặt mỗi người, khuôn mặt chả lấy gì là vui vẻ.

"Cảm ơn, latte ở đây rất ngon." Nhân lịch sự khen.

Ai ngờ khuôn mặt của phục vụ càng tối sầm lại.

Kris nhếch môi cười, anh không nghĩ Nhân có thể trơ trẽn nói ra câu đó trong khi cô không hề uống thử lấy một ngụm.

"Cô vừa có chuyến đi xa à?" Kris mở lời trước.

Nhân cười nhẹ, cô vén tóc sang một bên, những sóng tóc đen nhánh rủ lên vai, để lộ gương mặt góc cạnh sắc bén. Lúc sau, Nhân bâng quơ hỏi.

"Vụ án kia sao rồi?"

"Cô muốn hỏi về vụ nào? Vụ bà Clara thì chúng tôi vẫn đang điều tra. Còn vụ tai nạn xe của Dara thì đã khép hồ sơ."

"Kết quả thế nào?"

"Chỉ là một vụ đụng xe bình thường."

"Vậy à..."

Nhân hờ hững đáp, có vẻ như cô đã đoán được từ ngay khi vừa mở lời hỏi.

Hôm nay, xét ở khía cạnh tâm lý hay hành động, Nhân đều rất lạ. Kris có thể cảm thấy rõ Nhân đã có cú biến hình ngoạn mục, cụ thể là biến từ con nhím sang cừu non. Biến việc giương những cái gai nhọn hoắt đe dọa anh thành tình cảnh một con cừu với tâm trạng bất an vì bị cạo trụi lông.

"Anh từng gặp bà ngoại tôi vài lần. Nhớ chứ?" Nhân đột nhiên chuyển chủ đề.

Kris ngây người, cái này gọi là bạn có thể quản nhiều thứ nhưng không thể quản được kí ức. Muốn nhớ thì nó lại cứ tung hỏa mù, còn muốn quên thì nó lại cứ hiện ra rõ mồn một.

"Cũng nhiều năm rồi, tôi vẫn nhớ cô có bà ngoại, tuy nhiên tôi đã quên mất khuôn mặt bà như thế nào rồi. Xin lỗi."

"Không sao. Có điều bà tôi thì ngược lại." Nhân cười, nhưng mắt cô thì không giả tạo được như môi. Nên cô đành phải giấu nó dưới hàng mi cong, vờ như đang chăm chú nhìn khói nhẹ nhè tỏa lên từ ly latte nóng.

"Ồ... Thật không ngờ." Kris ngạc nhiên tới mức ngồi thẳng lưng, sau đó bối rối hỏi thăm. "Bà ấy vẫn khỏe chứ?"

Tay Nhân siết chặt, ngón tay bấu vào thịt để lại vết hẳn đỏ. Cô cố gắng kìm nén, nhưng hai vai vẫn khẽ rung lên. Môi hé mở mấy lần nhưng đều không thốt nên lời.

Kris trông bộ dạng Nhân như vậy nên cảm thấy hơi bất an, anh ngập ngừng thăm dò. "Bà cô... bà cô... chắc là..."

"Bà tôi..." Nhân nuốt nước mắt, hít một hơi dài, sau đó nghèn nghẹn nói tiếp. "Đã qua đời rồi."

Bốn chữ này vuột ra khỏi miệng Nhân khiến cho toàn thân Kris mềm nhũn, tấm lưng thẳng đổ sụp, hơi thở cũng nặng nề phả vào không khí.

"Mới vừa rồi sao?"

"Không. Năm năm trước. Nhưng tôi cũng chỉ mới biết." Nhân nói trong tiếng nấc. Lúc này trông cô cực kì đáng thương.

"Buồn cười lắm đúng không?" Nhân khổ sở tự diễn hài, cô cười như điên. "Bà mất lâu như vậy mà tôi không biết. Vì sao lại thế?"

Kris lặng người. Lúc này, hình ảnh xưa cũ mới ào ạt hiện lên trong đầu. Đó là khi Kris nhận một chiếc bánh kem to bự từ bà Mary. Nụ cười hiền hậu chứa chan yêu thương khi ấy đã khiến Kris đinh ninh rằng cả đời mình sẽ nhớ. Ấy vậy mà, anh đã quên suốt một thời gian dài.

"Tôi... thành thật chia buồn với cô." Những lời này nghe cũng bối rối như tâm trạng của Kris vậy.

Anh muốn ôm lấy Nhân, an ủi cô. Nhưng cuối cùng, vẫn chỉ là đưa khăn giấy để cô hỉ mũi. Anh không có tư cách để chia sẻ với cô. Từ lâu, đã không còn tư cách đó nữa. Kris tự nhủ với lòng nhưng trái tim của anh lại không dửng dưng được như trí óc.

"Xin lỗi, em đừng khóc được không? Đừng khóc nữa. Tôi không chịu nổi." Kris đã rời khỏi ghế của mình. Anh ghì đầu cô vào vai mình, luôn miệng vỗ về. Vòng tay anh ôm cô siết chặt, tim anh cũng thổn thức.

Nhân không đầy Kris ra, trái lại cô ôm lấy cổ anh, nước mắt rơi nhanh hơn. Có điều lần này nước mắt của cô đã được bờ vai vững chắc của Kris đón lấy, thấu hiểu mà vỗ về.

Bên ngoài, trời bắt đầu đổ mưa. Những bụi bặm trên đường đều bị nước mưa gột rửa sạch sẽ.

Kris nhìn xa xăm bên ngoài lớp kính trong suốt. Anh từng nhiều lần đứng dưới mưa, nhiều lần mong rằng nước mưa sẽ gột rửa mọi đau buồn ra khỏi tâm trí anh. Nhưng cuối cùng điều anh nhận được chỉ là sự tỉnh ngộ: Ông trời hóa ra cũng có lúc lực bất tòng tâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro