Chương 21: Hoài nghi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kris trực đêm ở đồn cảnh sát. Lúc này không gian cực kì yên tĩnh để anh có thể bình tâm suy sét lại mọi chuyện. Thứ nhất là mối quan hệ của Nhân với Thomas. Cô thường xuyên gặp gỡ với ông ta, và còn ghé nhà riêng của ông ta nữa. Chẳng lẽ nguyên do chỉ là vì David?

Thứ hai, mối quan hệ của Thomas với Sophie, người phụ nữ đã gây tai nạn cho Dara, cũng vô cùng thân thiết. Theo nguồn tin điều tra, hai người này có thời gian qua lại với nhau như nhân tình. Camera bệnh viện cũng ghi lại được hình ảnh người phụ nữ này tới thăm Thomas khi ông ta nằm viện vừa rồi.

Cả Dara và người phụ nữ đều là đối tượng quen biết của Thomas, nhưng ông ta đã bỏ mặc cả hai người tại hiện trường tai nạn. Khi phóng to hình ảnh Thomas chui từ xe ra, trong túi quần ông ta đã có thêm vật gì đó, dày lên hẳn. Có thể ông ta chui vào xe để lấy thứ gì đó chứ không phải phụ đưa bà Sophie ra ngoài.

Như vậy, người bạn mà bà Sophie hẹn gặp tối hôm đó có thể chính là Thomas. Nhưng ông ta lại xuất hiện ở ngay gần nhà bà Sophie... lẽ nào ông ta đã hủy hẹn?

"Tôi nghĩ... Dara bị giết. Đây là vụ tai nạn có chủ đích."

Kris vuốt mặt, đây là câu nói của Nhân khi vụ tai nạn xảy ra. Tại sao cô ấy lại tin như thế?

"Nửa đêm anh gõ cửa phòng tôi là muốn bàn chuyện vụ án sao?" Nhân dụi mắt, cô không bực nhưng rõ ràng khó chịu vì bị đánh thức.

"Xin lỗi, đột nhiên anh nghĩ tới vài chuyện em nói trước đấy." Kris giải thích.

Nhân thả tay giữ mép cửa, cô bảo Kris vào trong. Đây là lần đầu tiên Nhân đối xử với Kris nhẹ nhàng như vậy sau bao nhiêu năm.

Nhân ngồi xuống ghế, bẻ cổ cho đỡ mỏi rồi nói. "Không sao, tôi cũng không ngủ lại ngay được đâu, nói một chút cũng được. Nhưng tại sao lại hỏi tôi vấn đề này? Không phải cảnh sát đã có kết luận rồi sao?"

"Em có biết ông nội Dara là một triệu phú không? Ông ta rất giàu và chỉ có một người con trai duy nhất là bố của Dara ấy. Và ông ta cũng không ưa con dâu của mình, chỉ vì bà ta là trẻ mồ côi được nuôi dưỡng từ côi nhi viện."

"Bà Clara là trẻ mồ côi?" Nhân ngạc nhiên, "Không phải lúc trước anh nói bà ta xuất thân từ gia đình có truyền thống làm farm nho, ủ rượu... à?"

"Có lẽ bà ta nói dối, nhưng cuối cùng bố chồng bà ta vẫn phát hiện ra. Và cũng có thể ông ấy phát hiện ra sau khi con trai của mình chết vì tai nạn giao thông. Trong hồ sơ ghi lại, ông ta đã đòi điều tra rất nhiều lần vì nghi ngờ cái chết của con trai mình không phải ngẫu nhiên, ông ta cho rằng ai đó đã cố tình giết con trai mình bằng cách dàn dựng một vụ tai nạn. Đó cũng là lúc bà Clara cùng con gái chuyển ra ở riêng."

"Chắc ông ta đã đuổi hai mẹ con đi vì nghĩ rằng bà ta có liên quan tới cái chết của con mình, hoặc đại loại là không ưa từ đầu nhưng cố nhịn vì con trai, sau đó con trai không còn thì cũng chả có lí do gì mà không phũ."
Kris cười, "Em có vẻ bất bình cho bà Clara, đúng là phụ nữ với nhau có khác."

"Không hẳn, tôi chỉ không ưa cách hành xử của mấy người có tiền, họ cứ thích kiểu đánh giá con người qua xuất thân này nọ. Nhưng mà, nhưng chuyện này thì nói lên được điều gì?"

"Thomas, ông ta với bà Clara có thể gọi là thanh mai trúc mã. Hai người cùng lớn lên ở một côi nhi viện, dưới bàn tay chăm sóc của một sơ duy nhất. Dĩ nhiên không thể tìm thấy hình chụp chung của hai người trên internet, nhưng từ sơ Marie, có thể thấy hai người vẫn thường xuyên cùng nhau về thăm sơ và chụp ảnh chung. Hình ảnh gần nhất là vào năm chồng bà Calra tai nạn xe. Chuyến viếng thăm được xác định là trước vụ tai nạn hai tháng. Kể từ đó đến giờ, hai người đều không quay lại côi nhi viện."

Nhân nhìn Kris, "Anh đang nghĩ gì?"

Kris nhún vai, "Có chút mơ hồ."

"Chỗ nào?"

"Tất cả."

"Em còn nghĩ Dara bị giết không?" Kris tò mò.

Nhân cười, "Anh nghi ngờ Thomas đúng không? Nghi ngờ ông ta có liên quan tới vụ án của bà Clara và cả cái chết của Dara nữa, vì ông ta đã giấu giếm quá nhiều chuyện? Tôi thì cảm thấy Thomas rất đáng thương. Có lẽ anh không biết David đã có thời gian phải cai nghiện trong trại. Ông ta luôn sợ những việc dính dáng tới cảnh sát sẽ khiến tiền đồ của David trở nên tệ hơn."

Kris nhìn Nhân, hoài nghi. "Em đang bảo vệ cho Thomas?"

Nhân im lặng. Phải không, cô đang bảo vệ cho ông ta? Tại sao chứ, cô cũng không thân thiết gì với Thomas.

"Trực giác của tôi mách bảo, Thomas có lẽ cũng là nạn nhân."

Kris lắc đầu, anh cười, nụ cười khiến người đối diện không thể nắm bắt được.

...

Buổi sáng, Nhân gấp gáp gọi cho bên bảo hiểm và cả bên bảo trì xe, thế nhưng xe cô vẫn chưa sửa xong. Cô đành gọi một chiếc xe thuê và lái đến nhà Thomas.

Tom kéo Kris lại chỗ mình, ấn ly latte không đường vào tay anh, rồi nói. "Cậu trực máy giùm tớ nhé, tớ phải về nhà một chuyến, Helen cô ấy khó ở..."

"Được rồi, cậu về dỗ dành cô ấy chút đi." Kris vỗ vai Tom an ủi.

"Mà này, quên chưa nói lão Thomas hôm nay đi tới Mangaratta đấy, hình như ngày mốt là ngày giỗ của vợ ông ta."

"Không phải lão ấy tạm thời không lái xe được sao?" Kris ngạc nhiên.

"À, lão nhờ một người bạn chở." Tom nói rồi vội vàng khoác áo, tạm biệt. "Tớ đi đây, nè, cô ấy lại gọi."

Kris vẫy tay, rồi chăm chú nhìn vào hộp mail mật. Có mail mới gửi tới, anh vội mở ra đọc. Đính kèm mail là một đoạn video cắt từ camera hầm gửi xe. Ghi lại cảnh một bác sĩ thân hình cao ráo mặc áo blue trắng vội vã leo lên xe ra về sau khi hết giờ làm.

Vị bác sĩ này chính là người trực tiếp phẫu thuật cho Thomas, cũng được xác định là bạn học ba của nhau. Việc một bác sĩ mặc nguyên áo blue trắng khi rời khỏi bệnh viện bằng xe riêng thực sự khiến người khác cảm thấy nghi ngờ.

"Túi đồ vớt lên ở sông Yarra cách bệnh viện North bao nhiêu km?" Kris hỏi nhân viên chuyên phụ trách tiếp nhận dữ liệu.

"Bán kính 30km".

Là khu vực vắng người, không có camera giao thông. Kris bóp trán.

Đúng lúc đó điện thoại di động của Kris báo có tin nhắn tới. Anh mở ra xem, đó là hình bản đồ Mangaratta cùng một mặt cười bên cạnh dòng chữ SOS.

"Kai, xem giúp tôi số điện thoại này của ai và từ đâu gửi tới." Kris đưa điện thoại cho nhân viên kĩ thuật, trong lòng bỗng thấy bất an.

Mangaratta? Kris nhíu mày. "Mà này, quên chưa nói lão Thomas hôm nay đi tới Mangaratta đấy, hình như ngày mốt là ngày giỗ của vợ ông ta."

"Không phải lão ấy tạm thời không lái xe được sao?"

"À, lão nhờ một người bạn chở."

"Em đang bảo vệ cho Thomas?" "Trực giác của tôi mách bảo, Thomas có lẽ cũng là nạn nhân."

Kris ôm đầu, không lẽ nào.... Anh vội lấy điện thoại gọi cho Nhân. Ồ, vẫn đổ chuống. Nhưng không ai bắt máy.

Anh mở app Find Friend, định vị lập tức cho thấy vị trí của Nhân là ở đường Pakington. Kris thở phào. "Mình quá nhạy cảm."

"Kris, có thể phải mất hơn một tiếng mới có kết quả, nếu anh có việc gì thì cứ đi làm, tôi sẽ gọi anh khi có kết quả." Kai nói.

"Ok, cảm ơn cậu."

Kris lại gọi cho Nhân, anh không hiểu sao cô liên tục không bắt máy. Kris cầm súng và chìa khóa xe, đứng dậy khỏi ghế, anh định sẽ rời khỏi chỗ làm và tạt về nhà một chút xem sao.

"Gọi cho tôi khi có kết quả nhé... À, và trực máy giùm Tom nữa. Cảm ơn."

"Ok."

...

Nhân dừng xe tại siêu thị 7eleven nằm trên con đường nhỏ chuẩn bị ra cao tốc. Cô muốn mua thêm vài thứ tiện dụng trong khi lái xe, và cũng để đổ thêm xăng cho đầy bình.

"Thực ra cháu cũng thích lái xe đi qua các vùng khác xem có gì thú vị không, nhưng phần do không có thời gian, phần lười nên chưa bao giờ thực hiện được." Nhân nói với Thomas khi cả hai đang chờ tính tiền ở quầy.

"Của cô hết 40 đồng thưa cô."

Nhân mỉm cười, "Tôi trả thẻ, cảm ơn."

Nhân viên bán hàng vui vẻ chờ Nhân đưa thẻ.

Nhân rờ túi áo khoác... Kiểm tra cả trong giỏ xách...

Trong lúc cô bối rối vì không kiếm ra thẻ thì Thomas đã đưa thẻ của mình cho nhân viên.

"Ôi Thomas, cháu thật đoảng, cháu để quên bóp lẫn điện thoại ở nhà rồi." Nhân rầu rĩ nói.

"Chúng ta có nên quay lại không?" Thomas đề nghị.

Nhân nghĩ một chút rồi quyết định. "Dạ thôi, cháu cũng không thường xuyên liên lạc với ai cả. Không có điện thoại cũng không sao. Nhưng mà..."

"Cháu đồng ý đi cùng ta, ta lại không thể lo mấy chuyện cỏn con khác sao?" Thomas vẫy vẫy thẻ tín dụng trong tay, cười.

"Được rồi, vậy chúng ta lên đường nào!" Nhân cười đáp lại.

"Trên đường về chúng ta sẽ ghé bãi biển Airlie và thỏa thích ngắm những rặng san hô tuyệt đẹp." Nhân hào hứng nói.

"Dĩ nhiên, và ta có mang theo máy ảnh nữa này."

"Bác có kế hoạch hết rồi đúng không?" Nhân thiếu điều nhảy cẫng lên khi đón lấy chiếc Leica M9-P từ tay Thomas. "Bác thật sành điệu à nha, woa, đây là lần đầu tiên cháu được thấy tận mắt dòng Leica huyền thoại này."

"Cái này là của vợ bác, bà ấy vốn là một nhiếp ảnh gia nghiệp dư." Thomas cười, ngại ngùng vo vo hai tay với nhau. "Còn ta thì không biết dùng cho lắm."

"Woa, vợ bác tuyệt thật!" Nhân giơ ngón tay cái lên cùng ánh mắt đầy tán dương.

"Thomas à, đi thôi, đi thôi, đi sớm chút để cháu còn có thời gian trải nghiệm chiếc máy ảnh này."

"Được, được... chúng ta trở lại xe."

...

Kris đậu xe đúng vạch qui định dù rất gấp gáp. Phải viết bản tường trình cũng như đối diện hơn hai tiếng đồng hồ với madam khiến anh ớn lạnh, bởi anh cực kì ghét viết lách cũng như ngồi không.

Anh chạy hết tốc lực lên lầu, gõ như muốn phá cửa nhà Nhân nhưng không nhận được phản hồi. Vậy là anh rút súng, kê vào ổ khóa, kéo cò.

Phá xong khóa, Kris đạp cửa, xông vào. "Nhân, em ở đâu?"

Kris nhìn quanh, trông không có vẻ gì là cô đang ở nhà. Anh bấm điện thoại gọi cho cô, nhưng bấm được bốn số thì chiếc điện thoại cảm ứng màu hồng nhạt nằm chình ình dưới kệ để tivi đập thẳng vào mắt Kris. Anh ấn cancel rồi lại chỗ kệ ti vi.

"Khóa mã... hừm... để xem..."

Kris thử nhập ngày tháng sinh của Nhân, không đúng. Anh nhập năm sinh của cô, máy báo sai. Kris bóp trán. Anh hì hụi bấm, xong rồi của bà, của mẹ cô đều không phải. Kris biết mình đứng đây đoán mò cũng không được gì, khó quá thì nhờ chuyên gia, vậy nên anh nhét luôn điện thoại của Nhân vào túi rồi ra khỏi nhà.

Trở về đồn cảnh sát, anh đưa điện thoại của Nhân cho Kai.

"Bẻ khóa giùm tôi. À mà khoan..."

Kris cầm điện thoại, hồi hộp một lúc, sau đó run run nhập ngày sinh của mình vào.

Toong!

Máy báo sai. Mặt Kris tím lại, anh điên cuồng nhập ngày kỉ niệm hai đứa yêu nhau, ngày hai đứa có nụ hôn đầu...

"Kris, hay là đưa tôi luôn đi." Kai thương hại nói.

Kris úp mặt vào lòng bàn tay, thở dài. "Đây!"

"Anh đợi 15 phút nhé."

Kris gật đầu, anh đặt ly cà phê nóng xuống bàn Kai. "Cái này cho cậu."

"Cảm ơn." Kai cười đầy thành ý. "À, chủ số điện thoại thì không xác định được vì là sim rác, còn vị trí tin nhắn gửi đi thì là ở Melbourne."

"Không cụ thể hơn được à?"

"Gần đường cao tốc liên bang."

Kris bấm điện thoại gọi cho Tom. Chưa có buổi sáng nào mà anh phải gọi điện thoại điên cuồng như hôm nay.

"À lố, tớ đang quay lại đồn đây, 5 phút nữa tới." Tom nói.

"Tom, đã gắn định vị lên xe của Thomas chưa?"

"Rồi." Tom đáp. "Có biến à?"

"Ai đang theo dõi cái đó?"

"Kai chứ ai."

"Tút... tút... tút..."

F**k, gã này chuyên gia cúp máy giữa chừng, Tom làu bàu. Nhưng mà không lẽ xảy ra chuyện gì rồi?

Tom nhấn ga tăng tốc, Thomas, gã đó không lẽ đã "hành động"?

"Cho tôi xem vị trí của Thomas." Kris nói với Kai.

"Hả?"

"16164V, ô tô."

"Ok, nhìn màn hình lớn đi, tôi nối ra đó."

"Cảm ơn." Kris vỗ nhẹ lên vai Kai rồi trở về chỗ ngồi, bật máy tính lên, mắt vẫn đồng thời quan sát trên màn hình lớn.

"M31, Wallan 37°25'10.9"S 144°59'38.9"E" Kai đọc lớn.

Kris nhìn đồng hồ, đối chiếu với thời gian nhận tin nhắn, vừa khớp. Vậy là khởi hành từ Kew. Không còn nghi ngờ gì nữa. Chiếc xe đó ngoài Thomas ra, người còn lại, cầm lái 90% là Nhân.

"Kai, tôi phải đi ngay bây giờ, Tom đến thì bảo cậu ấy gọi ngay cho cảnh sát bên Wagga Wagga, yêu cầu trợ giúp."

Kai rút giắc cắm, thảy con điện thoại màu hồng cho Kris. "Bẻ khóa xong rồi."

"Cảm ơn." Kris giơ tay chào rồi vọt ra ngoài.

Điều anh lo sợ nhất cuối cùng đã xảy ra. Chỉ không ngờ nhanh đến vậy. Hóa ra, ở ngay cạnh bên em mới không thể bảo vệ được em. Chính vì ở cạnh em nên mới khiến em gặp nguy hiểm.

Kris nắm chặt vô lăng, hai mắt thành hai ngọn đuốc. Anh giận mình, giận mình vì đã quá chậm chạp trong việc thu thập chứng cứ từ Thomas, trong việc đã quá thả lỏng ông ta. Anh sợ hãi, sợ hãi vì Nhân không nằm trong phạm vi anh có thể chạm tay tới. Không chạm tay tới, anh không thể làm gì cho cô hết.

Tít... tít...

"Kris, cậu muốn chặn xe Thomas à?"

"Được không?"

"Khó đó, còn phải xin lệnh từ madam, tôi đang đi xin đây." Tom nói, giọng có vẻ hổn hển.

"Mất bao nhiêu thời gian?"

"Không thể nhanh hơn một tiếng, vì madam còn phải xin hỗ trợ từ cảnh sát bang."

"F**k" Kris văng tục. Anh chưa bao giờ bất mãn với các thủ tục hành chính ngành như lúc này.

"Báo là tình huống khẩn cũng không được à?"

"Kris, cậu đi một mình đúng không?"

"Ừ."

"Sao không có ai đi cùng?"

"..."

"Hiểu rồi chứ gì, không đủ điều kiện cấu thành tình huống khẩn."

Kris tưởng như cơn giận của mình có thể thiêu trụi cả cánh rừng, nhưng ngoài chủi thề liên tục, anh chẳng thể làm gì hơn.

"Kris, tớ hiểu tâm trạng của cậu, nhưng cho tới giờ, không có bằng chứng rõ ràng cho việc Thomas đã giết bà Clara cũng như đe dọa tới mạng sống của Nhân. Thế nên, nếu không xin được hỗ trợ, cậu cũng đừng mạo hiểm."

"Ý cậu là mặc kệ Nhân? Mạng cô ấy cũng chính là mạng của tớ. Cô ấy thở, tớ sống."

Đầu dây bên kia im lặng.

"Lẽ ra lúc cô ấy nói sẽ đi cùng một người bạn qua bang khác, tớ nên để ý hơn, tớ nên hỏi bạn cô ấy là ai." Kris tự trách bản thân. "Chỉ vì tớ với cô ấy mới nối lại tình cảm, tớ sợ cô ấy nghĩ tớ muốn kiểm soát cô ấy... Chết tiệt!"

"Kris, tớ cúp máy một chút."

"Ok."

Kris bóp sống mũi, "Mày định khóc à? Giờ phút này mà khóc lóc thì làm ăn được mẹ gì?"

Kris ấn nút mở hết cửa kính, để gió lạnh thốc vào mặt.

"Mình phải tỉnh táo, phải thật tỉnh táo." Kris tự nhủ.

"Nghĩ đi, nghĩ đi, mau nghĩ cái gì đó đi Kris..." Anh động viên bản thân. "Mày phải nghĩ ra cái gì đó..."

"A lô?"

"Nghe đây Kai." Kris đáp.

"Anh đang ở M31 Craigieburn 37°33'57.8"S 144°56'28.3"E còn mục tiêu ở M31 Wallan 37°25'24.0"S 144°59'25.9"E"

"Cách nhau khoảng hai tiếng? Tôi sẽ tăng tốc." Kris nói.

"Cẩn thận." Kai nhắc.

"Ok, cúp đây tôi có cuộc gọi từ Tom."

"Ok."

"Tom, tớ nghe đây."

Tom gắn tai nghe Bluetooth lên tai, buồn bã thông báo. "Kris, cảnh sát bang không hỗ trợ."

"F**k... f**ck... f**k..." Kris văng tục một tràng dài.

"Nhưng madam quyết định đánh lẻ, bà ấy có vài người bạn..." Tom cười hô hố. "Và tớ báo luôn là tớ đang cách cậu một giờ đồng hồ."

Kris thở phào, anh không biết nên cười hay nên khóc.

"Đừng khóc nhé, tớ ói mất nếu cậu khóc." Tom chọc.

"Cảm ơn cậu, Tom, cảm ơn cậu." Kris nói, mỗi một chữ là cả tấm lòng của anh.

"Đừng nói miệng, đầy tháng con tớ đi phong bì dày vào."

"Cậu đúng là bỉ ổi." Kris nói thế nhưng khóe miệng hiện lên nụ cười.

"Ha ha..." Tom cười, nhưng đầu lại muốn nổ tung. Anh có linh cảm không tốt về vụ này, nhưng không muốn Kris nặng nề thêm nên một chút suy nghĩ cũng không dám thể hiện.

Kris quan sát gương chiếu hậu, không có xe, anh liền nháy đèn xin vượt xe tải chở dầu phía trước. Phải đi với vận tốc tối đa có thể, mới hi vọng bắt kịp xe của Thomas. Anh biết Nhân lái xe cũng không thuộc dạng vừa, nhất là ở cung đường không gắn camera, cô chạy lại càng xả láng.

...

"Thomas, bác có mệt không?" Nhân giảm tốc độ khi qua một cánh đồng lúa mì bạt ngàn. Nhân hạ mái che xuống, để lộ không gian thoáng đãng dễ quan sát xung quanh.

Thomas nhắm mắt, nhưng nghe Nhân hỏi liền mở ra. "Ta chợp mắt được chút rồi, cháu có muốn nghỉ mười lăm phút không?"

Nhân nhìn bản đồ, sau đó nói với Thomas. "Cháu nghĩ lái thêm nửa tiếng nữa rồi nghỉ, ở đó là trạm dừng, có nước với nhà vệ sinh luôn."

"Cũng được, chúng ta sẽ ăn và nghỉ ở trạm tới." Thomas nói.

"Bác chợp mắt một lúc đi ạ. Cháu sẽ nghe nhạc." Nhân chụp headphone vào tai, bật âm thanh lớn nhất, rồi cắm jack nghe vào máy mp3 mà David đã tặng cô. Lúc này xe đã ra khỏi đường lộ lớn, rẽ vào một đường tắt khác mà Thomas đã gợi ý cho Nhân ngày hôm qua khi cô gọi ông để tìm hiểu về lộ trình đi. Đường tắt này băng qua rừng nên xe sẽ phải đổ đèo khá nhiều. Cũng may là chạy chiếc Range Rover của Thomas, nếu đổi lại là xe Nhân thì sẽ chết máy ngang dốc mất.

Nhân ấn nút kéo cửa kính lên cho đỡ ồn. Mặt trời đã lên cao thật cao, hắt những tia nắng thiêu đốt xuyên qua lớp cửa kính chạm vào làn da trắng mịn của Nhân, khiến chúng bắt đầu nổi mẩn đỏ. Cô chợt nhớ tới tuýp kem bôi nắng mà Kris đưa cho cô khi cả hai ngồi trong xe anh. Lúc đó bất ngờ nên cô không để tâm, bây giờ nghĩ lại, không lẽ Kris vẫn giữ thói quen chuẩn bị đồ cho cô suốt ngần ấy năm?

Mi mắt Nhân giựt nhẹ, trong đáy mắt hiện lên vài tia cảm động. Thế nhưng cô đã chọn cưỡi lên lưng hổ rồi, có lẽ không thể xuống được nữa. Nếu có kiếp sau, nhất định, nhất định cô sẽ trả nợ cho anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro