Chương 22: 9,6mm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kris bật bộ đàm, bên kia là giọng của Tom. "Kris, cảnh sát bang đồng ý hỗ trợ rồi. Chúng ta cũng bắt được gã bác sĩ làm giả hồ sơ bệnh án cho Thomas ở bệnh viện North và đang tiến hàng thẩm vấn."

"Xin lệnh khám nhà hắn rồi chứ?" Kris hỏi.

"Madam cử người lo việc đó rồi, nhưng không nhanh hơn mười hai giờ đâu." Tom nói.

"Hừ, sao cái quỷ gì cũng mất thời gian nhiều vậy. Chúng ta lách luật đi." Kris gợi ý.

"Nếu là cậu hay tớ thì cũng dám làm vậy lắm, nhưng đồn quận mình lá gan của họ không to hơn tờ tiền đâu."

"Khoan đã tớ có cuộc gọi từ Kai."

"Ok."

"Kris, mục tiêu không di chuyển trong 5 phút, hiện tại vẫn thế."

"Địa điểm?" Kris đạp chân ga.

"Cách thị trấn Hoa Oải Hương 7km về phía đông."

"Báo cho tôi khi mục tiêu di chuyển."

"Được."

"A lô, Tom cậu nghe rồi chứ?" Kris liếc sang kính chiếu hậu, có một chiếc mô tô đang xin vượt."

"Kris, cậu phải bình tĩnh, chắc là đổ xăng hay là mua gì đó..." Tom trấn an.

Kris nháy đèn, chiếc mô tô này e rằng đã phóng quá tốc độ cho phép, phía trước là khúc cua, đoạn đường này mà hai xe so kè nhau khá nguy hiểm. Nhưng tên lái mô tô rất cứng đầu, vẫn bám rất sát xe Kris.

"Tom, tớ không nghĩ sắp đến thị trấn mà họ phải đổ xăng hay mua gì đó ở ngoại ô đâu."

"Cậu đang ở đâu?"

"Vẫn trên M31." Kris liếc kính chiếu hậu. "Tom, tớ sắp giết người."

"Hả? Cái gì? F**k, có chuyện gì vậy?" Tom ầm ĩ trong bộ đàm.

"Có một gã lái mô tô đang cố cản đường tớ, hình như thế."

Tom ngạc nhiên, anh không nghe lầm chứ? "Mô tô ư, cậu không cắt đuôi nổi một chiếc mô tô à?"

"Vấn đề là không muốn cắt đuôi." Kris đột nhiên nhếch môi cười. "Người nhà."

Đầu dây bên kia truyền tới tiếng thở phào của Tom.

Kris ngó phía trước, vừa hay có một chỗ trống cạnh đồng nho, có thể tấp vào.

Khi Kris mở cửa bước xuống thì gã lái mô tô cũng đã dừng xe ngay trước mũi ô tô Kris. Gã tháo nón bảo hiểm, thở hồng hộc.

"Bây giờ mới nhận ra sao. Thật mệt mỏi với phản ứng chậm như rùa của cậu." Gã trai ném mũ bảo hiểm về phía Kris, than thở.

"Nói sau nhé, tớ phải đi liền đây." Kris đấm nhẹ lên bả vai gã trai, cười.

"Này, hãy hứa là trả xe nguyên vẹn." Bởi vì lần nào cậu mượn xe, y như rằng sau đó nó sẽ thành đống sắt vụn vô dụng.

"Hải Nhân, cậu nhỏ mọn quá đấy, bất quá..." Kris đội mũ bảo hiểm, định phân trần với cậu bạn nhưng rồi lại chỉ nói. "Sau này tính đi."

Bờ rửm...

Chiếc mô tô rú lên rồi chồm về phía trước lao đi vun vút. Hải Nhân thở dài nhìn theo chiếc mô tô vượt địa hình mới tậu vỏn vẹn hai tháng, và mới đổ đèo có một lần.

"Thôi kệ, coi như thử xem mấy cha bán xe có bốc phét không." Hải Nhân tặc lưỡi rồi chui vào ô tô.

...

Kris đổ đèo bằng mô tô chuyên dụng. Chắc chắn Thomas để tránh cảnh sát chốt chặn nên đã chọn đi đường núi. Rất có thể ông ta sẽ xuống tay trên đoạn đường này, vì rất tiện để giấu xác.

Kris siết chặt tay lái, cảm giác ruột gan bị ai đó vặn cho một cái, đau tận tâm can. Chỉ chậm một bước, Nhân đã bị anh đẩy đến tận tay kẻ sát nhân. Còn Thomas, chỉ việc ngồi đó hưởng lợi. Chắc gã cũng chuẩn bị sẵn vé máy bay hộ chiếu để tẩu thoát luôn rồi. Nhưng nếu như phải chặn gã ở ga quốc tế thì...

Không, nhất định việc đó không thể xảy ra.

Tin Tin...

Nhân bấm còi vì không thể de xe về phía sau để ra khỏi chỗ đậu xe ở siêu thị cạnh trạm xăng. Không biết ai vô tình để troller với cái máy giặt chắn ngay đường lùi xe của cô.

"Hay đợi chút, chúng ta cũng không vội mà." Thomas nói. "Chắc họ quay lại nhanh thôi."

Nhân che miệng ngáp, đột nhiên cô thấy buồn ngủ kinh khủng dù trước đó mới uống hai ly trà đặc không đường.

"Bên kia là công viên, cháu muốn đi dạo vài phút." Nhân vỗ vỗ hai má.

Thomas tinh ý nên nhận ra tức khắc. "Ta nghĩ cháu nên chợp mắt mười lăm phút. Như vậy sẽ tốt hơn."

Nhân lắc đầu. "Chúng ta đã dừng hơn mười lăm phút rồi, nếu tiếp tục dừng e rằng sẽ không ra khỏi rừng trước khi mặt trời lặn."

Thomas im lặng. Nhân vẫn ngáp liên hồi. Dường như ông chờ đợi cơn buồn ngủ đánh gục cô.

"Có lẽ bác đúng, cháu không mở mắt nổi." Nhân thừa nhận.

Thomas mỉm cười. "Cháu lên xe ngủ đi, bác đi loanh quanh đây một lát sẽ gọi cháu dậy."

Nhân gật đầu, cô chạm tay vào thân xe, dựa vào thân xe mà bước tới cửa xe, chui vào ghế lái. Sau đó liền gục đầu ngủ.

...

Kris chạy tới con đường rẽ lên núi từ Wallat mà Nhân đã lái xe lên. Anh gọi cho Kai để xác nhận vị trí của cô. Quả không ngoài dự đoán, thiết bị định vị cho thấy mục tiêu không di chuyển trong gần một tiếng đồng hồ.

"Có hai khả năng, một là Thomas phát hiện ra chip định vị và đã vứt nó đi. Hai là, đêm nay ông ta sẽ xuống tay với Nhân ở trong rừng." Kris nói với Kai.

"Có một mạch điện nối với chip, chỉ cần ngắt chip ra thì định vị sẽ lập tức gửi báo động về máy chủ." Kai giải thích. "Cho tới giờ vẫn chưa nhận được báo động nào."

Kris kéo kính trên mũ bảo hiểm xuống, đút điện thoại vào túi quần. Bằng mọi giá anh phải tới chỗ Thomas và Nhân đang dừng chân.

"Nếu họ tiếp tục ở đó mười lăm phút, cậu có thể gặp họ ở Mcdiarmids Rd." Kai nói. "Thomas nhất định sẽ dùng đường hẻo lánh này để tới Violet."

"Được." Kris cúp máy.

Dù sao anh cũng không thể chạy tới chỗ dừng chân của Nhân được, vì anh đã chọn đường tắt đến Violet. Sự lựa chọn mà chỉ cách đây một tiếng, anh còn rất hoang mang lo sợ. Lo sợ vì nghĩ tới hậu quả nếu phán đoán này là sai.

Về phía Tom, cảnh sát tại thị trấn Violet đã cử hai xe cảnh sát tuần chốt chặn tại cửa ngõ thị trấn, yêu cầu tất cả các lái xe đều phải xuất trình thẻ căn cước.

Ở văn phòng cảnh sát quận Hawthorn, vẫn chưa có lệnh khám xét được fax tới. Kai thì vẫn tiếp tục theo dõi mục tiêu gắn chip định vị, cũng như vị trí của Kris trên màn hình.

Đồng thời bà Sophie đột nhiên tới đồn cảnh sát và cung cấp một chi tiết khá quan trọng: Thomas chui vào xe tại hiện trường để lấy hai chiếc điện thoại.

"Khi tôi hỏi ông ấy tại sao lại để điện thoại trong xe tôi thì ông ấy nói rằng để quên trong lần gặp trước. Ông ấy hẹn tôi ăn tối nhân tiện sẽ hỏi về điện thoại bị mất, ai ngờ lại xảy ra tai nạn. Có điều, tôi cũng thấy buồn khi ông ấy chui vào xe không hỏi tôi câu nào mà lại chăm chăm tìm điện thoại." Sophie kể.

"Bà có hỏi Thomas lí do không?" Sĩ quan cảnh sát hỏi.

"Tôi có hỏi sau đó, ông ấy trả lời là vì nghe thấy âm thanh kì lạ nên mới tìm thử. Chà, ông ấy còn yêu cầu tôi giữ bí mật chuyện này."

"Trong hồ sơ có ghi bà nghe thấy âm thanh ghê rợn nên mới giật mình đạp mạnh chân ga?"

"Đúng vậy. Ồ, có thể là tiếng từ điện thoại." Sophie nói. "Tiếng rú của loài quỷ dữ, tôi thực sự bị ám ảnh. Nhưng có lẽ đó là nhạc chuông yêu thích của Thomas chăng?"

Viên sĩ quan ghi chép một lúc, sau đó cho người tiễn bà ta ra khỏi đồn.

...

Nhân dù cố gắng giữ vận tốc 100km/h khi đổ đèo cũng như ở các khúc cua không giới hạn vận tốc nhưng tới sáu giờ tối, chiếc xe vẫn không thể ra khỏi rừng.

"Sương bắt đầu làm mờ kính, đường cũng sẽ trơn hơn. Phía sau không có xe, cháu sẽ lái với vận tốc khuyến cáo 30km/h." Nhân thông báo.

Thomas lấy một đôi găng tay từ trong hộc xe, chậm rãi đeo vào tay.

"Bác có lạnh không?" Nhân thấy Thomas đeo găng tay nên cho rằng ông thấy lạnh. "Cháu tăng sưởi thêm chút."

Thomas chăm chú đeo găng tay thật sát các ngón, hờ hững trả lời. "Chúng ta hạ màn được chưa?"

Nhân quay mặt về phía Thomas. "Sao ạ?"

"Ha ha..." Thomas đột nhiên cười lớn. "Vở kịch kết thúc ở đây được rồi, đừng diễn nữa."

"Tôi là người cầm lái..." Nhân đột nhiên nói, giọng cô lạnh tanh. "Ông nghĩ mình có thể làm gì?"

"Xăng chỉ đủ chạy thêm khoảng 5 phút." Thomas nói. "Cô định lao xe xuống vực? Thật buồn, phía trước là thung lũng rồi."

"Tôi sẽ không kết liễu mạng sống của mình." Nhân cười. "Người nào cần phải chết thì mới nên chết."

"Cô có khả năng sao? Tôi muốn xem thử đấy." Thomas thách thức.

Trái với dự đoán của Thomas rằng Nhân sẽ tăng tốc hay đại loại cho xe lao mạnh vào thân cây lớn ven đường để lợi dụng túi khí chèn khoảng cách giữa hai người, sau đó cô sẽ chạy ra ngoài thoát thân, Nhân lại điềm tĩnh cho xe tấp vào bên đường.

"Bác phát hiện từ khi nào?" Nhân hỏi.

"Không phải cô đang nghe máy mp3 của David sao? Tôi đoán trong đó có đoạn ghi âm của Dara." Thomas cười khẩy. "Con bé đó đúng ghê gớm, nó đã tới tận nhà đe dọa tôi mà lại để chứng cứ trong máy nghe nhạc của con tôi. Tôi đã điên cuồng lục lọi nhà nó và cả ở trường... nhưng đều không có."

"Dara là một cô bé thông minh. Và cả David cũng vậy." Nhân tắt máy xe nhưng không rút chìa khóa.

"Ông có cho rằng David cũng đã biết sự thật không?"

"Thằng bé rất ngốc, nó cho rằng chính nó đã giết mụ đàn bà khốn kiếp đó."

"Ông giết một người, đổi lại mạng sống của con trai mình. Ông không thấy kinh tởm sao?"

"Cô thì thế nào? Cô chắc mình khác tôi?" Thomas đẩy cửa xe bước xuống. "Chắc sắp tới rồi."

Nhân mở cửa xuống theo.

"Cái gì sắp tới?"

"Tôi nghĩ cô biết mà. Tôi đã thấy cô mượn điện thoại của gã bán hàng." Thomas hướng cặp mắt tinh ranh về phía Nhân. "Cô đang ghi âm cuộc thoại này đúng không?"

Nhân giật mình, bàn tay đút trong túi áo lạnh ngắt bên cạnh máy ghi âm cỡ nhỏ. Cả việc này ông ta cũng biết ư?

"Đáng tiếc, chỉ phí công thôi. Cô nghĩ mình sẽ sống sót để trao bản ghi âm này tới tay cảnh sát sao? Thật tự tin. Ha ha." Thomas lôi từ bên trong áo khoác ra một khẩu súng lục chưa nạp đạn. Đây là khẩu súng lục dùng đầu đạn 9,6mm.

"Cô biết không, lần đầu tiên tôi nổ súng là giết một con lợn rừng. Cảm giác khi ấy rất kích thích."

Nhân đứng im nhìn Thomas, trong đầu cô không hề có ý định chạy trốn nhân lúc Thomas đang nạp đạn.

"Con mồi không hay biết gì cả, còn gã thợ săn thì cẩn thận nạp đạn. Có cả một quá trình để chuẩn bị, cân nhắc trước khi quyết định phát súng ấy sẽ kết liễu con mồi hay là kết liễu chính mình." Thomas nạp viên đạn cuối cùng vào nòng rồi đóng lại. "Nếu tôi bắn trượt, con lợn rừng sẽ phát hiện ra chỗ nấp của tôi, và sẽ dùng cặp răng nanh nhọn hoắt của chúng để trả đũa."

"Nhưng cô thì không." Thomas xoay súng trong tay. "Tôi có sáu viên đạn, nhưng cô thì hoàn toàn tay không." Thomas khoái trá nhìn Nhân. "Cô không thấy sợ ư? Thôi nào, cứ biểu hiện ra ngoài đi, cô làm tôi giảm hứng thú đấy!"

Đoàng!!!

Tiếng súng lãnh khốc vang lên dội thẳng vào tai Nhân và Kris.

Thomas bắn chỉ thiên hòng dọa Nhân sợ hãi, nhưng ngoài việc lồng ngực nẩy lên một cái vì giật mình, khuôn mặt cô tuyệt nhiên lạnh tanh, ánh mắt không chút xáo động.

Kẻ nổ súng thì ngược lại, ông ta khá mất bình tĩnh. Việc Nhân không mảy may kinh hãi khiến ông ta thực sự phát điên.

Đoàng! Đoàng!

Thomas bắn liên tiếp hai phát. Gã cáu tiết với chính mình, với Nhân, với cả cánh rừng đen tối này. "Con mẹ nó, mày không sợ chết ư? Mày thực sự không sợ ư?"

"Dừng tay!"

Tiêng động cơ lên ga cùng tiếng thét mạnh mẽ của Kris cùng lúc khiến Thomas và Nhân giật mình.

Nhân chỉ kịp thấy một khối sắt không rõ màu sắc sượt qua bả vai Thomas rồi cắm đầu vào hông chiếc Range Rover. Thomas né được cú lao của xe nhưng súng thì bị văng ra xa.

Kris trước đó đã nhảy khỏi xe, anh lăn vài vòng trên đường rồi nhanh chóng bật dậy. Có điều súng giắt bên hông lại bị bung và rơi ra cách anh vài mét. Là do lúc phá khóa cửa xong anh đã không gài lại cẩn thận.

Nhân chạy lại chỗ Kris, còn Kris thì nhanh như cắt chồm về phía khẩu súng. Thomas dĩ nhiên cũng vội vã vồ lấy khẩu súng của mình, thứ đang nắm giữ sinh mạng của ông.

"Bỏ súng xuống hoặc tao sẽ nã vỡ sọ nó." Thomas gào lên, ông ta đã lấy được súng trước Kris và đang nhắm thẳng vào đầu Nhân.

Đáy mắt Kris phủ một tầng khói lạnh, f**k... bỏ súng thì cả hai sẽ chết. Nhưng nếu không bỏ, Nhân sẽ chết.

"Thomas, tội danh của ông qua luật sư bào chữa rất có thể chỉ bị kết án chung thân. Nhưng nếu ông nổ súng ngay lúc này, ông chắc chắn sẽ nhận án tử." Kris đánh đòn tâm lí.

"Ha ha. Mày nghĩ tao ngu như những đứa não heo khác? Mày chỉ đang cố bảo vệ cái mạng quèn của mày cũng như con nhỏ đần độn này." Thomas cười khùng khục như một tên điên. Gã quát tháo ầm ĩ trong khi vẫn lăm lăm khẩu súng trên tay, và ngón trỏ vẫn đặt lên cò súng. "Nó nghĩ có thể tự tay bắt tao đó, ha ha, lũ cảnh sát chúng mày vô dụng tới mức nào mà phải để một cô gái hành động?"

Thomas hết chĩa súng vào Nhân lại chĩa súng vào Kris. Còn Kris thì vẫn đứng chắn trước Nhân, phòng khi súng cướp cò.

"Nhân, nếu gã nổ súng, em lập tức lấy khẩu súng dưới chân anh và bắn gã." Kris thì thầm, hai mắt dè chừng nhìn Thomas.

"Tụi mày rù rì cái quái gì? Tạm biệt trước khi về với Chúa?" Thomas giễu cợt. "Ồ thôi nào, nói chuyện riêng trong tình huống này là bất lịch sự đấy, nó khiến tâm trạng tao không tốt chút nào."

"Nhanh nhất có thể, em hiểu chứ, hãy lấy súng nhanh nhất có thể." Kris nhỏ giọng nói.

"Tôi... tôi... không thể..." Nhân lắp bắp. Kể từ khi Kris xuất hiện Nhân cảm thấy thần trí đều sụp đổ, bao nhiêu cứng rắn trước Thomas đều tan chảy hết cả. Lúc này cô thực sự rất sợ.

"Nhân, em tin anh chứ?"

"Có..."

"Được, anh cũng tin em." Kris cười. "Anh tin em làm được."

"Kris, nhưng..." Nhân run rẩy nói. "Nhưng tôi..."

"Bắt đầu đếm ngược nhé."

"Kris..."

"3..." Kris quay đầu, mặt đối diện với đôi mắt đầy sợ hãi của Nhân, anh mỉm cười, nụ cười có đủ yêu thương lẫn đau đớn. "2... anh yêu em, Nhân."

"Kris, không!!!"

Đoàng!!!
Đoàng!!!

Cả Thomas và Kris đều ngã gục dưới đất. Chỉ có Nhân là đứng tại chỗ mà run rẩy. Khẩu súng trong tay Nhân rớt xuống cạnh chân cô, khói từ trong nòng còn bốc ra khét lẹt.

Kris nằm dưới đất lạnh, máu chảy thành vũng quanh đầu anh, khóe mắt đọng một giọt lệ chưa kịp chảy. Kris nhìn Nhân, khuôn mặt cô ngày một nhòe. Anh đưa tay lên, anh muốn nắm lấy bàn tay ấm áp của cô, của người con gái anh trân quý còn hơn cả sinh mạng mình. Nhưng kìa, cô vẫn đứng im tại chỗ. Anh muốn gọi cô lại gần mình để nhìn cô rõ hơn, để có thể cầm tay cô... Môi anh mấp máy nhưng hoàn toàn không thể thốt ra lời. Mắt anh nhanh chóng bị bóng tối chiếm lấy.

Giờ khắc này, Nhân hoàn toàn hóa đá. Cô nhìn bàn tay Kris chới với trong không trung, nỗ lực bấu víu trong không khí một lúc rồi rơi xuống đất bụi. Mi mắt anh giật nhẹ rồi sau đó bất động. Giọt nước mắt từ khóe mắt lặng lẽ chảy xuống mang tai, hòa với máu đỏ.

"Anh ta chết rồi." Thomas lồm cồm bò dậy.

Phát súng mà Nhân bắn hoàn toàn không trúng Thomas. Nhưng Thomas thì khác, ông ta là cảnh sát lâu năm, đã ngắm bắn thì chỉ có chuẩn, nhất là khoảng cách lại ngắn như vậy.

"Không ngờ cuối cùng cô vẫn chọn ra tay!" Thomas cười nham hiểm. "Lòng dạ đàn bà đúng là thứ khó đoán."

Nhân không quan tâm đến những lời vô nghĩa của Thomas. Từ lúc Kris ngã xuống, cô không rời mắt khỏi anh. Chiếc cúc áo trên ngực Kris đột nhiên bung ra, để lộ sợi dây chuyền với mặt dây chuyền là hạt đậu và móc gài hình kí hiệu vô cực.

Hạt đậu bây giờ cũng nhuộm đỏ bởi máu của Kris.

Nhân nấc cục, nước mắt cứ thế nối đuôi xô nhau trào ra khỏi mi.

"Kris..."

"Ôi trời, không phải chứ?" Thomas ôm trán. "Cô hối hận ư?"

"Quá trễ rồi." Thomas cười lạnh.

Nhân ngồi thụp xuống, Kris, tim anh đã ngừng đập đúng chứ? Não anh đã chết đúng chứ?

Nhưng sao em lại cảm thấy người chết là em?

Thomas lấy tất cả giấy tờ đã chuẩn bị sẵn trong xe, rồi nhanh chóng rời khỏi hiện trường.

Thomas đi được khoảng mười phút thì Tom cùng cảnh sát khác ập tới. Tại hiện trường, họ thấy Kris nằm im lìm giữa vũng máu và Nhân thì suy sụp ngồi ôm Kris bên dưới nền đất đỏ màu máu. Bên phải là chiếc mô tô va chạm với chiếc ô tô rúm ró.

Tom quỳ hai chân xuống đất, bưng mặt khóc như trẻ con.

Nhân viên y tế từ xe cứu thương vội vã chạy tới chỗ Kris xem xét tình trạng bị thương của anh. Khuôn mặt ai nấy đều u ám. Họ không tìm thấy mạch đập của Kris.

Trong cái lạnh lẽo cắt da cắt thịt của rừng Violet, không khí thê lương không ngôn từ nào có thể diễn tả được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro