Chương 2: Đây là thế giới truyện tranh sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thầy đi đằng trước, Đông An theo sau. Trường THPT Văn An rất rộng, mỗi khối là một dãy nhà riêng biệt. Dãy nhà gần với khu giáo viên nhất lại là khối lớp 12, tiếp đó là thư viện, khuôn viên trường, rồi đến khối lớp 10, lớp 11.

Chẳng biết tại sao lại bố trí cho lớp 10 ở giữa khiến cô đi bộ sắp rời cả chân. Đến nơi, thầy chủ nhiệm đưa cô chồng sách, bước vào, quát đám học sinh đang ồn ào.

"Cả lớp, trật tự." Sau đó thầy quay ra cửa, vẫy tay: "Mau vào đi em."

"Bạn Tô Đông An đến từ thành phố D mới chuyển tới lớp chúng ta. Sức khỏe An không tốt, trước đó lại gặp tai nạn giao thông nên nhập học muộn, các em nhớ giúp bạn làm quen với môi trường mới."

"Vâng, thưa thầy."

"Được rồi, em ngồi ở bàn thứ tư dãy ba đi."

"Vâng."

Đông An hoang mang bước xuống. Chuyện gì đây? Thời nay đi học được nhuộm tóc à? Mỗi đứa một màu mà không thấy giáo viên nhắc nhở.

"Được rồi, thầy bắt đầu điểm danh, đọc đến tên ai thì có cho thầy."

"Bùi Lan Anh."

"Có."

"Đặng Xuân Trường."

"Có."

"..."

Sau khi điểm danh đầy đủ, thầy chủ nhiệm bắt đầu giảng bài.

Thầy cũng đã được nhà trường dặn dò không cần khắt khe với Đông An, chỉ cần đi đủ ngày để lên lớp là được, nên khi nhìn thấy Đông An ngủ, thầy chỉ ngừng vài giây rồi tiếp tục giảng bài.

Chẳng biết qua bao lâu, đến khi cái nóng đánh thức Đông An dậy, cô mới nhận ra xung quanh đã không còn một ai. Có lẽ người cuối cùng ra khỏi lớp không nhìn thấy cô nên đã tắt hết mọi thứ trước khi ra ngoài.

Đông An mở điện thoại, thấy có mấy cuộc gọi nhỡ từ mẹ, tin nhắn của anh trai và một vài bạn học cũ hỏi thăm tình hình. Cô chọn vài tin quan trọng trả lời, sau đó mở ô, đi theo định vị quán mẹ đã gửi.

Quán đồ chay này có tên là Ưu Đà, cách trường khoảng sáu trăm mét. Nhìn từ bên ngoài, quán Ưu Đà mang phong cách đặc biệt ấn tượng. Cổng chào được làm bằng chất liệu thép sơn giả rỉ, tạo điểm nhấn với họa tiết hoa văn cách điệu từ lá trúc. Từ cổng chính, đập vào mắt là một cây sứ già ở chính giữa, tiếp đó là những bức tường gạch thô sơn trắng kết hợp với vật liệu làm bằng tre.

Ở thời điểm này, hiếm có một nhà hàng nào mang phong cách độc đáo đến vậy. Đi ngoài đường nắng nóng oi bức bao nhiêu thì bước vào quán mát mẻ, thư thái bấy nhiêu. Chỉ là, tại sao họ lại chọn địa điểm là gần một trường cấp ba thay vì một nơi khác sầm uất hơn? Ở lứa tuổi này, hầu như bọn trẻ đều thích ăn thịt hơn ăn chay.

Đông An đẩy cửa bước vào. Bây giờ đã hơn 12 giờ trưa nên quán rất đông khách, đang tìm kiếm bàn trống thì cô có cảm giác như ai đó đang gọi mình nên đưa mắt tìm kiếm nơi phát ra âm thanh.

"An, An. Đây này, ở đây?"

"Cậu gọi tôi?" Cô bước tới, chỉ vào bản thân hỏi. Hình như cô không quen cậu nhóc này.

"Ừ. Đúng rồi. Cậu đến đây ăn trưa hả?" Nam sinh tóc vàng híp mắt cười.

Đông An gật đầu.

"Lạ nhỉ. Cậu thích ăn chay hả? Ở tuổi này tớ thấy ít ai thích ăn chay lắm." Nam sinh đó xoa cằm, ngạc nhiên nhìn cô.

"Ừ. Tôi cũng không thích ăn chay, nhưng cơ thể tôi thì cần phải ăn chay."

Cô vẫn được ăn thịt, cá chỉ là không được phép ăn nhiều hơn số lượng mà chuyên gia dinh dưỡng quy định. Tuy vậy, đối với người xa lạ như cậu ta thì cô cũng không cần thiết phải giải thích cặn kẽ điều này làm gì cả.

Nam sinh đó ngẩn người như không ngờ cô sẽ trả lời như vậy. Cả người cậu ta đơ ra, không biết phải đáp lại thế nào thì nam sinh tóc nâu ngồi bên cạnh cậu ta bỗng bật cười thành tiếng. Đông An không hiểu có gì vui mà cậu ta lại cười.

"Vậy à?" Nam sinh tóc vàng ỉu xìu, kéo ghế cạnh cậu ta rồi ra hiệu cô mau ngồi xuống.

"Ngồi đi. Tầm này quán đông khách lắm, chắc không còn bàn trống đâu. Ngồi với người lạ chi bằng ngồi chung với bọn tớ luôn." Nói rồi, cậu ta đưa cho cô quyển menu. "Cậu đã từng ăn ở đây bao giờ chưa?"

Đông An lắc đầu, trong lòng không khỏi nghĩ thầm. Bọn họ thì không phải người xa lạ?

Thấy vậy, cậu ta tích cực giới thiệu mấy món bổ dưỡng cho cơ thể:

"Vậy để tớ giới thiệu cho cậu vài món tốt cho cơ thể nhé. Đầu tiên là món khai vị, cậu có thể chọn sâm đất tần bí đỏ, sâm đất là thảo dược quý giúp giải nhiệt cơ thể, hỗ trợ tiêu hóa... Nếu cậu sợ no thì món chính có thể chọn nem vuông hoặc không thì chọn cơm chiên hạt Maccadamia cũng được đó."

Cậu ta rất nhiệt tình nên Đông An không tiện từ chối. Gọi món xong, không khí chìm vào im lặng. Nam sinh tóc vàng bỗng "a" lên một tiếng.

"Hình như bọn tớ chưa giới thiệu thì phải? Tớ là Nam, còn anh ấy..." Thanh Nam chỉ vào nam sinh có mái tóc màu nâu đang ngồi bên cạnh cậu ta. "Anh Bách là anh họ tớ. Còn chàng trai lạnh lùng ngồi đối diện cậu là Vũ, hot boy trường ta đó."

Sau cô thấy tên của bọn họ nghe quen quen nhỉ?

Một tóc vàng, hai tóc nâu, ba tóc bạc. Cô nhớ mang máng trong lớp còn có màu hồng, xanh lá, xanh dương, tím... giống như một vườn hoa đầy màu sắc. Đông An nghiêng đầu suy tư hỏi họ:

"Mấy cậu, được nhuộm tóc tới trường à?"

Thanh Nam ngạc nhiên nhìn cô, Hoàng Bách đang uống nước cũng phun cả ra, đến cả tóc bạc lạnh lùng cũng ngẩng đầu nhìn cô đầy khó hiểu.

Cô chần chừ hỏi lại: "Không phải sao?"

"Tóc bọn tớ vốn dĩ đã vậy rồi. Kỳ lạ lắm à?" Hoàng Bách lau miệng, trả lời.

"Không phải người nước ngoài?"

"Người Việt gốc Việt." Thanh Nam vỗ ngực, đáp: "Chả lẽ cậu nghĩ màu tóc thế này là kỳ lạ sao? Màu tóc cậu mới lạ ấy! Tớ chưa thấy ai có mái tóc đen như gỗ mun và đôi mắt thì màu vàng kim như vậy đâu."

"..."

Đông An hoang mang, tóc vậy là bình thường? Là màu tự nhiên, sinh ra đã có? Buồn cười thật! Chả lẽ cô lại xuyên vào tiểu thuyết giả tưởng? Đúng là vô lý hết sức!

Đồ ăn được đưa lên, câu chuyện cũng dừng tại đó. Ba người kia trò chuyện rôm rả, còn cô ngồi một bên vừa ăn vừa quan sát.

Càng quan sát lại càng thấy vi diệu. Ba nam sinh này đẹp trai, tỏa sáng đến lạ thường, mỗi người đều có khí chất riêng. Tóc nâu ấm áp, tóc vàng tinh nghịch, còn tóc bạc thì lạnh lùng, đúng chuẩn thiếu gia con nhà giàu.

Một người trưởng thành lăn lội ngoài xã hội nhiều năm cũng chưa chắc đã tạo được khí chất cho riêng mình. Ấy thế mà mấy đứa nhóc mới học lớp mười này, đứa nào đứa nấy đều đặc biệt đẹp trai, đặc biệt khí chất và đặc biệt có mùi tiền. Điều này không phải là quá lạ lùng hay sao?

Biết khả năng ấy quá vô lý nhưng câu hỏi đó lại luôn được lặp đi lặp lại trong đầu cô. Nếu cô xuyên vào một cuốn tiểu thuyết, thì màu tóc của đám học sinh có khác thường bao nhiêu cũng trở thành có lý. Nhưng như vậy thì việc cô tự dưng xuyên vào đây thì phải lý giải thế nào? Là do số cô chưa tận ư?

Đông An nhắm mắt, ôm cái đầu vì suy nghĩ nhiều mà đang giật lên từng cơn.

"An, cậu ổn không?"

Cô chớp mắt, nhìn cô bạn cùng bàn có mái tóc hồng, đôi mắt cũng là màu hồng ngọt ngào trông rất giống kẹo bông gòn.

"Tô... tớ ổn."

"Vậy thì may quá. À, tớ tên Hoa, La Như Hoa." Kẹo Bông Gòn cười híp mắt, giới thiệu.

Lúc này, nữ sinh có mái tóc nâu ngồi đằng trước bỗng quay xuống, thì thầm: "Bọn họ lại tụ tập trước cửa lớp ta nữa rồi."

"Hơn tuần rồi mà bọn họ vẫn không thấy chán ư? Cứ ra chơi là lại đến ngắm khiến lớp mình không khác gì cái sở thú cả." Kẹo Bông Gòn càu nhàu.

Đông An nhìn ra, thấy đám học sinh tụ tập ở ngoài hành lang đang nhìn vào lớp cô đầy phấn khích.

Tóc nâu bỗng thở dài, tỏ vẻ thông cảm: "Biết sao được. Bọn họ làm gì có số hưởng như chúng ta, được học cùng lớp với bốn người bọn họ từ cấp hai cơ chứ."

Thấy Đông An nghệt mặt, không hiểu hai người đang nói gì. Kẹo Bông Gòn tốt bụng phổ cập kiến thức cho cô.

"Cậu có nhìn thấy họ không?" Cô ấy chỉ tay vào một cô gái có mái tóc ánh xanh ngồi ở phía trước. Sau đó lại chỉ vào góc phòng học, nơi có ba nam sinh vừa ăn trưa cùng cô.

Đông An gật đầu. Ba người kia vừa quen trưa nay nên cô cũng biết đôi chút. Còn cô gái đang phát ra ánh hào quang kia thì chưa.

"Cô bạn ngồi bàn ba tổ hai đó là Minh Huỳnh, được mệnh danh là nữ thần của trường Văn An chúng ta. Bạn ấy vừa học giỏi lại xinh đẹp, đa tài đa nghệ. Không chỉ mấy bạn nam cùng khối thích mà cả các đàn anh khối trên cũng tương tư."

"Cô bạn đó từ hồi cấp hai đã mang danh nữ thần rồi à?"

Văn An là trường liên cấp. Họ áp dụng hệ đào tạo nhiều cấp học, từ mầm non cho đến Trung Học Phổ Thông. Mới lên cấp ba được hơn tuần, vậy chắc danh nữ thần đã có từ hồi cấp hai nhỉ?

Kẹo Bông Gòn gật đầu: "Đúng rồi. Còn ba nam sinh ngồi ở góc cuối phòng kia là hot boy trường ta. Thanh Nam, Hoàng Bách và Nguyên Vũ."

"Cậu nhìn vẻ lạnh lùng của Vũ kìa, thật cuốn hút." Nữ sinh tóc nâu.

Kẹo Bông Gòn ôm má, đáp: "Tớ thích Nam hơn, đáng yêu chết mất."

"Vậy, họ đến là để ngắm bốn người kia?" Đông An chần chừ hỏi lại.

"Đúng vậy."

Sao cô thấy tên của bốn người này quen tai vậy nhỉ?

Minh Huỳnh, Dương Minh Huỳnh. Thanh Nam, Hoàng Thanh Nam. Nguyên Vũ, Bùi Nguyên Vũ. Hoàng Bách... Không phải chứ!

Cô không xuyên vào tiểu thuyết giả tưởng, mà là xuyên vào bộ truyện tranh mạng mà cô mới đọc được bốn chương trước khi chết? Truyện "Cuộc sống học đường thật "tươi đẹp""?!

Nữ chính - Minh Huỳnh xinh đẹp, học giỏi, lạnh lùng. Cô ấy là tấm gương của các bạn học và cũng là mối tình đầu của nhiều nam sinh. Chính vì vậy nên đám nữ sinh ghen ghét, đặt điều, nói xấu. Trong lúc khủng hoảng nhất, Hoàng Bách, Thanh Nam và Nguyên Vũ đã luôn ở bên cạnh, an ủi và bảo vệ Minh Huỳnh, giúp cô ấy mạnh mẽ bước tiếp.

Vậy cô là nhân vật phụ nào trong câu chuyện này đây? Chuyển trường, cùng lớp với nam nữ chính. Một nhân vật phụ khá quan trọng sao? Đông An không biết. Vì cô mới đọc được bốn chương, lại chẳng nhớ ảnh bìa có bốn hay năm nam chính. Cốt truyện không rõ thì làm sao mà nhớ được một nhân vật phụ mờ nhạt.

Đông An vò đầu, tiếc nuối. Hồi đó, vì tiếc tiền nên không mở khóa chương đọc tiếp. Nếu cô đọc tiếp, có lẽ đã biết được cốt truyện của bộ truyện này rồi.

Mà, nếu biết được điều này thì nó có giúp cô thay đổi được số yểu mệnh không?

Không! Đông An tự có câu trả lời cho mình. Vì vậy mà sau một thoáng kinh ngạc, bối rối, cô nhanh chóng trở về trạng thái bình thường.

Các bạn học bắt đầu lục đục vào lớp. Thỉnh thoảng lại có bạn học đi ngang qua, chào hỏi Đông An.

"An, cậu khỏe không?

"Ừm."

"An, cậu ăn cái này không nè?"

"Không, cảm ơn."

"An, cậu uống nước không?"

"Có. Cảm ơn."

Đông An trả lời trong hoang mang. Bọn họ làm cô có cảm giác như bản thân đã học cùng họ từ hồi cấp hai chứ không phải mới biết mặt sáng nay. Chỉ vì cô đang ở trong truyện tranh nên mọi người mới nhiệt tình đến quái lạ vậy sao?

"Cậu nhìn gì vậy?" Thanh Nam vỗ vai Nguyên Vũ, tò mò nhìn theo ánh mắt cậu ta.

"Nhìn An sao? Không ngờ kỹ năng giao tiếp của cậu ấy còn tốt hơn cả tớ nữa."

"..."

"Nhìn mặt cậu ấy hoang mang chưa kìa. Ha ha ha." Thanh Nam ôm bụng, cười ngặt nghẽo.

Nguyên Vũ liền tặng cho cậu ta ánh mắt khinh bỉ.

"Huỳnh vẫn như cũ nhỉ, vẫn không có bạn bè." Thanh Nam lau nước mắt, nói tiếp: "Hai người đó khác nhau một trời một vực."

"Huỳnh mang vẻ lạnh lùng, xa cách. Cậu ấy còn học rất giỏi nữa, bạn bè không dám lại gần làm quen cũng là điều dễ hiểu." Hoàng Bách đáp, "Còn An... giống như nhân vật bước ra từ phim hoạt hình vậy."

"Anh nói đúng, nhìn cậu ấy luôn có cảm giác thân thiết lạ thường." Thanh Nam gật gù.

Mang tâm lý chết sớm, cố gắng cũng chả để làm gì. Cộng thêm các thầy, cô giáo cũng tạo điều kiện cho cô nghỉ ngơi. Thế nên, Đông An ngang nhiên kê gối mà ngủ. Cô ngủ từ sáng tới chiều, từ ngày này qua ngày nọ trong ánh mắt ghen tị của đám bạn.

Nhưng cô đã quên rằng, dù không phải học trên lớp thì cô vẫn phải vượt qua được các bài kiểm tra. Và bài thi khảo sát đầu kỳ giống như hồi chuông cảnh tỉnh cô vậy.

Đông An ôm đầu đau khổ. Tuy các môn học ở thế giới này cũng tương tự thế giới kia của cô. Chỉ có một số môn xã hội là hơi khác. Điều này giúp cô có thể nhanh chóng bắt kịp tiết tấu chương trình trên lớp. Nhưng vấn đề là cô không có học, đã vậy chữ thầy trả thầy từ chín năm trước rồi. Giờ có vắt chân lên cổ mà chạy cũng không kịp.

Cô gục đầu xuống bàn, cảm thấy đáng buồn cho tình cảnh hiện tại của bản thân. Việc biết mình sắp chết còn không đau khổ bằng việc dùng quãng thời gian còn lại, sống theo ý muốn của người khác. Đông An nhắm mắt, thở dài một hơi.

"Đang đau đầu vì sắp thi hả?"

"Ừm." Cô nghiêng mặt, nhìn người đứng bên cạnh.

"Có muốn thi tốt không?" Thanh Nam chống tay xuống bàn, cúi người nhìn cô, cười "hì hì".

"Cách gì?" Tầm này còn có cách gì sao?

Cậu ta thì thầm, chỉ tay về phía Minh Huỳnh: "Đó là nhờ người học giỏi phụ đạo."

"Mất gốc cũng phụ đạo được sao?"

"Được chứ. Cậu có biết Huỳnh luôn đứng đầu toàn trường suốt bốn năm học cấp hai không? Người giỏi luôn có cách học hiệu quả. Không thì, cậu ấy có thể khoanh vùng những kiến thức có trong đề thi cho cậu đấy!"

Đông An ngờ vực đáp: "Cậu ấy chịu giúp tôi sao?"

Thanh Nam nháy mắt: "Không thử sao biết?"

Hành động của Thanh Nam mờ ám thật đấy, nhưng giờ cô cũng không còn sự lựa chọn nào khác. Việc cần được ưu tiên hiện tại là qua bài thi khảo sát này. Cô nhờ "nữ chính" ôn tập giúp, sau đó "cắt đứt" quan hệ là được mà nhỉ? Dính vào mấy nhân vật chính là phiền phức kéo đến liền.

"Nam..." Hoàng Bách đứng gần đó nghe hết cuộc hội thoại, vừa vào tiết liền hỏi: "Sao em lại làm thế?"

Thanh Nam híp mắt, cười: "Làm gì là làm gì?"

"Sao tự dưng em lại bảo cậu ấy tiếp cận Huỳnh?"

"Anh không thấy thú vị sao?" Thanh Nam liếc nhìn bộ dạng rối rắm của cô, lẩm bẩm: "Hai người ở hai thái cực khác nhau lại đứng chung một chỗ."

Hoàng Bách im lặng một chút rồi thở dài: "Tùy em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro