Chương 6: Tỉnh lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc ra tay giúp đỡ Minh Huỳnh, cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ đơn giản không nhìn nổi nữa. Ai ngờ tự dưng phát bệnh mà chẳng rõ nguyên do khiến cô không kịp trở tay, suýt chút nữa xuống gặp Diêm Vương điểm danh rồi.

Sau hai tư giờ, Đông An được chuyển tới phòng bệnh thường, tình trạng đã ổn định nhưng hơn hai ngày rồi vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.

Trong lúc hôn mê, Đông An vẫn ý thức được mọi chuyện xung quanh, nghe được mọi người trò chuyện. Mẹ vừa thủ thỉ vừa lau người cho cô, giọng buồn rầu đầy tự trách. Cô muốn ngồi dậy an ủi bà nhưng cả người vô lực, mí mắt không nhấc lên được, lại hôn mê một ngày một đêm nữa cô mới hoàn toàn tỉnh lại.

Vừa tỉnh, đập vào mắt là khuôn mặt phóng to của một người đàn ông trung niên luộm thuộm, râu ria đầy mặt, đôi mắt đỏ ngầu. Đông An giật mình, suýt chút nữa không nhận ra người bố cô mới nhận một tháng trước.

Ông Toàn cũng giật mình không kém. Ông vừa vào trông con để vợ có thời gian nghỉ ngơi, mới cúi đầu quan sát thì thình lình, đôi mắt vàng kim mở ra nhìn ông.

"Con tỉnh rồi?" Vì quá bất ngờ nên ông Toàn cứ đứng thừ người ra.

Cô đảo mắt nhìn xung quanh, không thấy bà Hương đâu, mấp máy môi hỏi: "Mẹ... đâu..."

"Mẹ con? À à, bà ấy vừa đi nghỉ, để bố gọi mẹ nhé."

Đông An lắc đầu, yên tâm chìm vào giấc ngủ. Lần nữa tỉnh lại, cô đã thấy mẹ ngồi bên cạnh. Đôi mắt bà đỏ hoe, sưng mọng, giống như ngày qua ngày chỉ lấy nước mắt rửa mặt. Thấy cô tỉnh, bà vui mừng xen lẫn chút lo lắng.

"Con tỉnh rồi. Thấy trong người sao? Để mẹ gọi bác sĩ."

"Con... không... sao..." Cổ họng khô rát vì lâu ngày không uống ngụm nước nào khiến cô nói chuyện có chút khó khăn.

Bác sĩ khám tổng quát, thông báo bệnh tình cô đã ổn định nhưng vẫn cần nằm viện thêm hai ngày nữa để quan sát tình hình. Bố mẹ vui mừng ra mặt, rối rít cảm ơn. Thấy vậy, Đông An có chút tự trách. Cô sống nhờ thân thể của người khác, lại hành động bốc đồng không suy nghĩ khiến bố mẹ cô bé khổ sở.

Nhận được tin Đông An tỉnh, thầy chủ nhiệm dẫn một vài bạn học đến thăm. Kẹo Bông Gòn vừa nhìn thấy cô đã nhào tới khóc lóc, may mà cô bạn tóc nâu kịp thời ngăn cản.

"Hu hu. An ơi, tha lỗi cho tớ, là vì tớ mải chơi để cậu một mình về lớp nên cậu mới bị thương."

"Cậu ầm ĩ quá đấy, có biết là đang làm phiền cậu ấy không hả?" Cô bạn tóc nâu cốc đầu Kẹo Bông Gòn.

"Hic... xin lỗi." Kẹo Bông Gòn ủ rũ.

Lớp trưởng bước tới, lắp bắp hỏi: "Đông... Đông An, bạn... bạn ổn chứ?"

"Tớ không sao."

Thầy chủ nhiệm nhìn bọn họ trò chuyện rôm rả, ra hiệu cho bố mẹ cô ra ngoài nói chuyện.

"Thật may là em An không sao."

Ông Toàn nhăn mày, giọng nói mang theo bất mãn: "May có tổ tiên phù hộ độ trì, con bé mới có thể tai qua nạn khỏi."

Thầy Thao cũng không vì thái độ của ông Toàn mà khó chịu. Ông hiểu và thông cảm cho tâm trạng của bố Đông An. Không phải ai ở trong hoàn cảnh này cũng có thể giữ bình tĩnh, nhất là đối với người đến đây với mục đích không mấy tốt đẹp.

"Về vụ việc này, nhà trường cũng muốn hai bên gia đình hòa giải riêng với nhau. Dù sao, việc này cũng không thể... đổ lỗi cho em học sinh kia được."

"..." Ông Toàn tức giận, nắm chặt hai tay, cố gắng nhẫn nhịn.

Thầy chủ nhiệm nói không sai, ông không thể bắt thằng oắt con kia trả giá. Vì vốn dĩ người bị đánh lại là nó, nhưng cũng không thể phủ nhận vì hành động của nó mới khiến con gái ông phải nhập viện. Điều ông tức giận hơn cả là sự bất lực của bản thân, cấp trên cũng đã đánh tiếng, muốn việc này giải quyết trong im lặng. Bọn họ không muốn chuyện này lên mặt báo.

Thầy Thao thở dài, với những người thấp cổ bé họng như ông và bố em An đây thì có thể làm gì được.

"Ngày mai tôi sẽ đưa phụ huynh nam sinh đó tới đây hòa giải. Vậy... không làm phiền anh chị nữa."

Thầy chủ nhiệm vào gọi bọn họ trở về lớp, tránh làm phiền người bệnh quá lâu. Kẹo Bông Gòn lưu luyến, theo thầy về trường. Đông An vẫy tay tạm biệt mọi người.

Nhìn vẻ mặt tái mét đầy nhẫn nhịn của bố mẹ, Đông An buông tay xuống, hỏi: "Có chuyện gì vậy ạ?"

"..." Bà Hương do dự, không biết nên nói từ đâu.

"Là chuyện hòa giải phải không ạ?"

Ông Toàn quay mặt đi, lảng tránh ánh nhìn từ cô.

"Ừ... An à..."

Sắc mặt bà Hương rất tệ. Hiện giờ, lòng bà vô cùng khó chịu, giống như có một tảng đá đè nặng trước ngực. Bà giận chồng, giận bản thân vô dụng, không thể giúp con gái xả giận. Dù sao thì... chủ động hòa giải và bị ép phải hòa giải cũng là hai phạm trù khác nhau.

"Con hiểu mà. Chuyện này dù sao cũng không thể đổ lỗi cho anh ta được. Vậy, bao giờ bọn họ đến đây?"

"Ngày mai..."

"Con biết rồi. Con sẽ chuẩn bị. Bố mẹ không cần tự trách, chuyện này hòa giải được là tốt nhất." Đông An bình tĩnh đáp.

Nhưng cô càng bình tĩnh, càng tỏ ra hiểu chuyện thì lại khiến ông Toàn càng thêm tự trách, không dám nhìn thẳng mặt Đông An, mọi ấm ức mà cô phải chịu đều xuất phát từ sự bất lực của người bố này.

Trong tích tắc, ông chỉ muốn bất chấp tất cả, làm to chuyện lên để cho gia đình kia xấu mặt, nhưng rồi ông nghĩ đến vợ, đến hai đứa con đang đi học, ông lại nghiến răng chịu đựng.

"Bố... xin lỗi."

"Muốn xin lỗi thì phải là con mới đúng. Là con không suy xét đến thân thể mà đi làm "anh hùng cứu mỹ nhân"."

Nghe vậy, hai vợ chồng bật cười. Bà Hương dí trán cô, mắng yêu:

"Mới tí tuổi đầu đã học đòi làm anh hùng rồi, nhưng mà cô bé con cứu xinh xắn thật đấy."

"Đương nhiên, ánh mắt của con đâu có tệ." Cô vỗ ngực, kiêu ngạo.

***

Sáng hôm sau, bà Hương dọn phòng một lượt, chải tóc, kê gối để cô ngồi tựa vào tường. Chờ trái chờ phải người cuối cùng cũng đến, nhưng không phải gia đình tên đàn anh kia mà là nhóm idol, Thiên Lãng và một nam sinh lạ hoắc.

Bà Hương nhìn bọn họ, có chút hoang mang, chần chừ hỏi: "Các cháu là..."

Thanh Nam giơ giỏ quà lên, tươi cười đáp: "Cháu chào cô, chúng cháu đến thăm bạn An ạ."

"Bạn cùng lớp của An phải không?"

"Vâng."

Bà Hương niềm nở cười, kéo bọn họ vào.

"Các cháu ngồi đây. Ngồi xuống đây, để cô rót nước."

"Để cháu phụ cô." Hoàng Bách vội chạy tới giúp.

"Không sao, không sao, để đó cô làm tí xong ngay ấy mà."

Đông An nhìn bọn họ, người thì cầm lãng hoa, người thì cầm giỏ quà. Cô hơi nhăn mày hỏi: "Sao mấy cậu lại ở đây?"

Hôm qua thì không đến cùng lớp, hôm nay lại rồng rắn đến đây.

"Bọn tớ đến thăm cậu." Minh Huỳnh chạy tới ngồi ở mép giường, nắm tay cô, đôi mắt hồng hồng. "An, cậu sao rồi?"

Đông An lặng lẽ rút tay lại, để vào trong chăn.

"Không sao."

Minh Huỳnh rất xinh. Làn da trắng hồng, mái tóc ánh xanh tỏa sáng trong nắng, đôi mắt tím trong veo ướt át. Dù tâm hồn có là người trưởng thành thì Đông An cũng phải buông vũ khí đầu hàng trước khuôn mặt xinh đẹp tựa thiên thần này. Liếc nhìn năm thiếu niên trong phòng, sắc mặt ai nấy vẫn bình thường. Cô chột dạ, vậy là... do cô định lực không đủ?

"Thật may là cậu không sao." Thanh Nam thở phào.

"Sao mấy cậu lại tới đây?" Thấy không ai trả lời, Đông An hỏi lại một lần nữa.

"Như Huỳnh nói, đến thăm cậu." Nguyên Vũ hai tay đút túi quần, lạnh lùng đáp.

Ai chả biết mấy người đến thăm, nhưng sao không phải hôm qua mà lại là hôm nay, còn đến đúng giờ hẹn với gia đình tên đàn anh kia. Chẳng lẽ...

Cô vừa mới nghĩ đến, bọn họ liền xuất hiện. Ông Toàn dẫn thầy chủ nhiệm và gia đình tên đàn anh kia vào phòng. Thấy mấy người bọn họ, thầy Thao liền hỏi:

"Sao mấy em ở đây? Bây giờ vẫn đang trong giờ học mà?"

"Bọn em xin nghỉ đến thăm bạn An ạ." Thiên Lãng cười cười, đáp.

"Thăm xong rồi thì mau mau trở về lớp học đi." Thầy Thao xua tay.

"Bọn em vừa mới tới thôi mà thầy."

"Vậy... mấy em ra ngoài trước, đợi mọi người giải quyết xong chuyện này thì quay lại thăm."

"Việc này cũng không có gì bí mật đến mức bọn em phải ra ngoài. Huống chi, người bị quấy rối cũng ở đây."

Đông An đôi khi cũng bội phục sự lạnh lùng, thẳng thắn, không nể mặt ai của Nguyên Vũ.

"Được rồi, tùy các em." Thầy chủ nhiệm đau đầu, chịu thua.

Minh Huỳnh và Thanh Nam lùi lại, cùng đám Nguyên Vũ đứng bên cạnh cửa sổ.

Vừa nhìn thấy bố mẹ tên đàn anh, cô không nhịn nổi bật cười. Biết lỡ cười thành tiếng, cô chống chế, đưa tay lên che miệng giả bộ ho.

"Khục... khụ... khụ"

Bố anh ta khá người thấp, đầu hói, bụng bia to như phụ nữ mang thai sáu tháng, đôi mắt láo liên đảo khắp phòng, dừng lại trước đám người Nguyên Vũ. Ông ta hắng giọng, hai tay vắt sau lưng, cố tỏ ra bệ vệ nhưng ánh mắt e dè đã bán đứng tâm tình của ông ta.

Còn mẹ anh ta thì cao dong dỏng, người gầy như cây sậy, gò má cao, đeo chiếc kính dày cộm màu đỏ, nhìn y hệt mấy bà mẹ chồng khó tính trên phim. Hai người đứng cạnh nhau vừa hay kết hợp thành số mười. Không cần đoán cũng biết ngoại hình tên đàn anh được di truyền từ ai.

"Đây là phụ huynh em Đỗ Văn Lợi." Thầy Thao giới thiệu, "Còn đây là em An và bố mẹ em ấy."

Bà ta không thèm nhìn bố mẹ Đông An mà bước thẳng tới giường bệnh, lấy từ trong ví ra một xấp tiền, ném lên giường với thái độ khinh khỉnh như đang bố thí cho kẻ ăn mày:

"Đây là tiền viện phí, số còn lại đủ để ăn ngon trong vòng một tháng."

Nhìn con gái bị sỉ nhục, ông Toàn giận dữ muốn tiến lên đánh cho hai vợ chồng này một trận. Hòa giải là cái thá gì, ông không quan tâm. Như nhìn thấu được suy nghĩ của ông, bà Hương giữ ông lại. Nếu giờ bọn họ ra tay thì người được lợi chỉ có vợ chồng nhà kia mà thôi.

Mặt bà đanh lại, cố nén tức giận, nói: "Chúng tôi cần lời xin lỗi, chứ không phải cần vài đồng tiền này."

Bà ta khinh thường không đáp. Cái thứ hòa giải mà bọn họ muốn còn không phải là tiền bồi thường sao? Tỏ ra thanh cao với ai đây.

Vốn đến đây chỉ là hứng thú nhất thời, không ngờ lại được chứng kiến cảnh tượng thú vị này. Thiên Lãng vô cùng tò mò, không biết bị sỉ nhục trước mặt bao người như vậy, Đông An sẽ phản ứng thế nào.

Cô nhìn xấp tiền năm trăm nghìn trong lòng, cảm xúc lẫn lộn. Việc này cô cũng đã gặp nhiều lần, không nói đến hồi nhỏ, chỉ tính thời điểm khi làm trợ lý cũng đã gặp trên dưới chục lần.

Những giám đốc công ty khác muốn cô móc nối với sếp, đều nhét tiền vào tay cô, nói chuyện ngon ngọt. Nhưng với kẻ phải nhìn sắc mặt người khác để lớn lên như cô, sao không nhìn ra sự khinh thường cùng ý nghĩ ghê tởm giấu trong đáy mắt của bọn họ. Thật không ngờ, xuyên tới đây rồi vẫn còn gặp trường hợp bị "vỗ" tiền thẳng mặt giống như vậy.

Đông An cầm xấp tiền lên, trước mặt bao người gập thành hình chữ u, bắt đầu đếm. Ngón tay linh hoạt lướt trên những tờ tiền, chẳng mấy chốc, cô đã đếm xong. Đông An ngẩng đầu, vờ như không nhìn thấy gương mặt đỏ bừng chẳng biết vì tức giận hay thẹn của bà ta:

"Cô à, chỗ này có phải hơi ít hay không? Nhiêu đây cũng chỉ đủ trả tiền viện phí thôi."

Bà ta tức giận, tay run run chỉ vào mặt Đông An, không nói nên lời: "Mày, mày... mày định ăn cướp à! Tính sỉ nhục lại tao bằng cách này phải không?"

"Thì ra cô cũng cảm thấy thế này là bị làm nhục?" Cô nhìn mẹ hắn đầy ẩn ý, "Vậy cô cố ý làm thế để sỉ nhục cháu sao?"

Bà ta đưa mắt nhìn mọi người, cắn răng giải thích: "Tao... cô, cô không có. Sao cháu lại nói vậy."

Bố Đỗ Văn Lợi hắng giọng, ra hiệu bà vợ im lặng. Trước khi nói, còn liếc nhìn Nguyên Vũ như dè chừng điều gì đó: "Vậy cháu muốn bao nhiêu?"

Đông An cúi đầu cười, hỏi ngược lại: "Vậy theo chú, bao nhiêu là đủ?"

Cô đồng ý hòa giải nhưng không có nghĩa là cô sẽ im lặng chịu sự khinh thường từ bọn họ.

Minh Huỳnh đứng đó, hết tức giận thì lại tự trách. Vì cô nên An mới bị sỉ nhục. Tại sao? Tại sao người hiền lành luôn bị bắt nạt, chèn ép? Tại sao lại khiến An cũng phải chịu tình cảnh này?

Đầu óc Minh Huỳnh hỗn loạn, cảm xúc không được ổn định, trong lòng chỉ có duy nhất một suy nghĩ, đó là phải bảo vệ Đông An. Minh Huỳnh hất tay Nguyên Vũ đang giữ chặt cô ấy ra, hét lên:

"Rốt cuộc mấy người đến để hòa giải hay đến để sỉ nhục An và bố mẹ cậu ấy hả? Mấy người có biết là cậu ấy suýt nữa thì chết không?"

Mẹ tên đàn anh cười khẩy, nói không suy nghĩ: "Chẳng phải vẫn chưa chết sao, muốn ăn vạ nhà tôi à? Đừng có tỏ ra vô tội, nếu không phải cô quyến rũ con trai tôi thì cũng đâu xảy ra cơ sự này."

"..." Minh Huỳnh tức không nói nên lời. Cô ấy đứng thừ người ra đó, mặt đỏ bừng bừng.

Người chưa bao giờ mắng chửi ai như Minh Huỳnh làm sao có thể thắng được loại đàn bà đanh đá, không nói lý lẽ như bà ta.

Buồn cười hơn là, Đỗ Văn Lợi còn cảm thấy mẹ hắn nói đúng, đứng đó gật gù vì đã tìm được lý do vì sao ngày hôm đó hắn lại hành động như vậy. Hắn ta còn trơ trẽn đến mức, không thèm che giấu ánh mắt thèm thuồng khi nhìn bộ dáng tức giận của Minh Huỳnh. Thực sự, khiến người khác thấy ghê tởm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro