Chương 101 Bí Mật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tượng phật cũng không thật sự đáng giá, vì nó được làm từ gỗ, nhưng sở dĩ nó không giống bình thường là vì giá trị đằng sau.

Đó là tượng phật Mạc Cao ở hang đá Đôn Hoàng. Mọi người đều biết, hiện vật ở Đôn Hoàng từ thế kỷ trước đã bị lừa đi bán một số lượng lớn, về sau bởi vì bảo quản không tốt cùng với đủ loại nguyên nhân khác, nên cho tới bây giờ dù thập phần trân quý, vẫn có không ít hang động chưa bao giờ hướng du khách mở ra.

Ai cũng biết hiện vật đáng giá, thế nên bọn trộm cướp buôn lậu hiện vật càng không rảnh rỗi, mặc dù mấy năm nay cảnh sát tra nghiêm ngặt, vì vậy bọn buôn lậu rất khổ sở, nhưng rốt cuộc vì lợi nhuận kếch xù, chúng dù thấy nguy hiểm cũng liều một lần.

Thủ lĩnh bọn trộm cướp buôn lậu này xưng Nhị gia, rất có tên tuổi trên giang hồ, trên thực tế là vì lão đại ly kỳ mất tích nên về sau hắn liền thành danh, hắn rất cẩn trọng, có người lộ ra tiếng gió, nói có vị Thần Tài muốn mua tượng phật có lai lịch, sau khi cân nhắc, hắn cảm thấy có lợi nhuận, quay đầu lại liền đem một vị cao nhân thỉnh ra tới.

Vị cao nhân này nhân xưng Hạ lão thái gia, chính là một tên trộm, đồ vật tầm thường hắn không ăn trộm, toàn trộm đồ có lai lịch, cùng Nhị gia cũng không phải một, hai lần giao tình, hai bên đã sớm hợp tác không ít lần, đổ không ít hiện vật bán cho "Hội người ngoại quốc ái mộ văn hóa Phương Đông".

Lần này cũng không ngoại lệ, nhưng Hạ lão thái gia tuổi tác đã cao, nghe thấy Nhị gia thỉnh cầu, tuy đáp ứng, nhưng cũng đề ra một yêu cầu: "Ta tuổi tác đã cao, sớm nên rửa kiếm gác tay, nếu không có việc ngoài ý muốn này, đây hẳn là lần cuối cùng ta ra tay."

Nhị gia trên mặt cung kính, trong lòng mắng lão vương bát đản một hồi: "Ý của ngài là?"

"Tiền tạm thời không bàn tới," lời này ý tứ là chúng ta chia như cũ, năm năm, ngươi đừng hòng tham của ta một phần, "Năm nay, ta cũng đã bảy mươi tuổi, người già rồi, muốn náo nhiệt một phen."

Lời nói vừa nghe, nhị gia liền ngầm hiểu, lão bất tử này chính là muốn rút lui, nhưng cũng mong rút lui vẻ vang, cuối cùng làm một chút tiếng tăm kiếm tiền dưỡng già.

Dương Miên Miên tuy rằng thông minh, nhưng là đối với chuyện này hoàn toàn không hiểu: "Đây là có ý tứ gì?"

"Ý tứ là nói, chuyện này Nhị gia muốn Hạ lão thái gia làm." Tùng Tuấn nhấp rượu, nói tiếp, "Lão họ Hạ này, đừng nhìn hắn lớn tuổi mà tưởng hắn biết cách hành xử, bây giờ là thời đại nào rồi, hắn còn nghĩ sẽ tổ chức một lễ chúc thọ rồi mời người nước ngoài đến, phải dựa vào mặt mũi của hắn, xem hắn cái mặt già làm chi, bệnh tâm thần a, cũng may Nhị gia kia là người có đầu óc, đổi lễ chúc thọ thành hội đấu giá!"

"Nói ngắn lại, lần này mời đến không ít người có địa vị, tôi đã hỏi thăm, địa điểm ngày mai ở Phi Thiên quán, thiệp mời tôi cũng đã có trong tay." Tùng Tuấn ném xuống một thiệp mời, mở ra vừa thấy, bên trong là giấy Tuyên Thành cổ kính.

Dương Miên Miên cầm lên xem: "Phi Thiên quán? Ăn cơm sao?"

"Làm gì có ai quan tâm đến việc ăn cơm, họ quan tâm đến buổi đấu giá kìa."

Dương Miên Miên hơi có chút thất vọng.

Tùng Tuấn hướng Kinh Sở nói: "Ngày mai cậu đóng giả cùng bạn gái đi xem, tôi bồi cậu, hiểu không?"

Dương Miên Miên không rõ: "Không phải bọn em bồi anh đi xem náo nhiệt sao?"

"Gương mặt của tôi tại vùng này ai cũng biết, nếu họ không thấy mặt thì cũng đã nghe qua, không thể lộ diện được. Lại nói, tôi cũng không có tiền."

Anh sở dĩ muốn kéo Kinh Sở lại đây, thuần túy là bởi vì Kinh Sở có tiền! Lại mang tiểu mỹ nữ, giờ chỉ cần giả bộ đi theo làm tùy tùng ân cần hầu hạ.

Dương Miên Miên không hoài nghi, nói: "Tụi em cũng mua không nổi mà."

Tùng Tuấn uống rượu, ném cho Kinh Sở một ánh mắt, nhiều năm ăn ý, Kinh Sở lập tức đã hiểu ý tứ, hơi hơi lắc đầu, cũng ném ánh mắt lại, Tùng Tuấn liền minh bạch, hừ hừ nói: "Không sao, người đẹp vì lụa, hôm đó ăn mặc đẹp là được."

Chờ cô đi WC, Tùng Tuấn hỏi: "Cậu chưa nói với cô ấy chuyện nhà cậu à?"

"Chưa nói." Kinh Sở nhớ tới liền đau đầu, "Tôi cũng chưa dám nói với mẹ, mẹ nhờ tôi chiếu cố, kết quả... Khụ." Chính anh ngẫm lại cũng cảm thấy ngượng ngùng.

Tùng Tuấn cũng nghĩ đến, cười lớn: "Đúng vậy, tôi nhớ rõ cậu nói là mẹ kêu cậu chiếu cố tiểu muội muội, cậu liền chiếu cố đến trên giường, tôi phục."

Kinh Sở trừng hắn một cái, "Những việc này trước giờ cô ấy không hề hỏi tôi."

"Vậy sao cậu không chủ động nói?"

"Tôi sợ cô ấy bỏ chạy."

Tùng Tuấn cười đến đau bụng: "Hahahaha, quả nhiên có bạn gái chính là phiền toái."

Kinh Sở nhìn anh cười lạnh: "Cậu còn dám cười tôi? Hình như trước kia có cô bé gì đó ở nước ngoài, sao cậu không xuống tay?"

Mặc dù Tùng Tuấn cách Nam Thành xa vạn dặm, nhưng nếu muốn biết tin tức, Kinh Sở hỏi thăm một lát là ra.

Kinh Sở nói: "Cậu không đem chuyện đó giải quyết, sớm hay muộn cũng có hại."

Tùng Tuấn lập tức không lên tiếng.

Dương Miên Miên đẩy cửa tiến vào, Tùng Tuấn vừa lúc dời đề tài đi: "Ngày mai em không thể ăn mặc như thế này được, để anh mua cho em quần áo mới."

Dương Miên Miên cúi đầu nhìn áo thun cùng quần của mình, cảm thấy khá tốt: "Không cần, khá tốt."

"Không cần cậu nhọc lòng." Kinh Sở nói, "Tôi đã sớm chuẩn bị."

Kinh Sở chuẩn bị cho cô váy cùng giày cao gót, buổi tối trở về anh mới phát hiện một vấn đề, không có trang sức, không giống tiểu thư, mấy biểu tỷ muội nhà anh ăn mặc như thế nào anh không chú ý qua nên không biết.

Anh ở nơi đó phát sầu, không biết phải làm sao bây giờ, Dương Miên Miên lại hoàn toàn không để ý, lần đầu tiên cô mặc váy, mang giày cao gót, quả thực bị chính mình làm cho ngây người, đứng ở trước gương xoay quanh: "Xinh đẹp quá... !"

Là một cô gái nghèo khổ từ nhỏ, tủ quần áo của Dương Miên Miên chỉ có đồng phục là váy, cô lại luôn mang giày thể thao đi tứ phương, nên chưa từng có chuyện cô mặc qua váy đẹp đến như vậy, càng miễn bàn đến giày cao gót, Kinh Sở lựa cho cô đôi giày tuy rằng không cao, nhưng vì Dương Miên Miên không quen mang, lại nhất thời đắc ý, kết quả chính là thiếu chút nữa vấp ngã, may nhờ Kinh Sở ôm một phen mới không té ngã.

"Đẹp hay không đẹp?" Dương Miên Miên quả thực thấy chính mình đẹp đến phát khóc 〒▽〒

Các bạn nhỏ tỏ vẻ tán thưởng sôi nổi, cái gương hay bắt bẻ hôm nay cũng đánh giá cao: "Ngươi là cô nương xinh đẹp nhất ta từng thấy."

Nhiều lời khen đến mức cô ngại không dám nhận.

Ở trong mắt Kinh Sở, lúc nào cô cũng xinh đẹp, chỉ là lúc này càng thêm xinh đẹp mà thôi: "Quên mua trang sức cho em rồi."

Dương Miên Miên bạo dạn nói: "Dù không có thì em cũng xinh đẹp hơn người khác!"

Kinh Sở bị cô thuyết phục, ở trong lòng anh, tiểu Dương nhà mình dù chỉ mặc đồng phục cũng có thể hạ gục mấy người dung chi tục phấn trong nháy mắt.

***

Đêm khuya tĩnh lặng, Dương Miên Miên hôm nay không làm phiền mà ngoan ngoãn ngủ, đại khái là mệt, không một lát liền ngủ say, Kinh Sở tay chân nhẹ nhàng tắt đèn, đang định ngủ, lại phát hiện di động rung một chút, anh kiểm tra, thấy một tin nhắn: "Khẩu cung đã gửi vào hòm thư."

Kinh Sở liền đăng nhập vào hòm thư của mình, mở đèn nhỏ để xem khẩu cung.

Kim Hâm chỉ là nhân cách phân liệt, cũng không bị rối loạn tinh thần, nhưng bởi vì nhân cách thứ hai chậm chạp không muốn xuất hiện, bởi vậy đối mặt với cảnh sát vẫn luôn là Kim Hâm nhút nhát thẹn thùng, hắn tự thuật đứt quãng, cho nên toàn bộ khẩu cung xem như rách nát.

Bác sĩ khoa thần kinh yêu cầu cần nhiều thời gian tiếp xúc với Kim Hâm, mới có thể khai quật được chân tướng hôm đó, có khả năng là một hai tháng, cũng có khả năng là một hai năm, không xác định được.

Không thể không nói, Kinh Sở khi nhìn đến khẩu cung này phản ứng đầu tiên là thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng thở dài xong anh lại lo lắng.

Dương Miên Miên không có khả năng cả đời không lộ ra sơ hở, không phải anh cố ý, mà bản thân là cảnh sát, đa nghi đã trở thành thói quen, một chút nghi ngờ nho nhỏ đều có khả năng làm bọn họ tìm hiểu đến cùng, không biết có bao nhiêu vụ án lâm vào ngõ cụt, dựa vào chút manh mối nhỏ mà tìm được hướng đột phá.

Mà hành động của Dương Miên Miên lại làm cho người khác sinh ra hoài nghi không nhỏ.

Không nói đến hai vụ Chu Đại Chí cùng Hồ Dật Lâm, mà trước đó đối với việc điều tra Viện phúc lợi, Dương Miên Miên phát hiện nhiều tin tức bí ẩn, anh còn tưởng rằng cô có bằng hữu, nhưng hiện tại hai người ở bên nhau đã bao lâu, Dương Miên Miên có bao nhiêu bằng hữu anh biết rất rõ.

Cô ở nơi nào biết bằng hữu thần thông quảng đại như vậy? Thậm chí cô còn không có mấy người bạn tốt.

Lúc ấy cô không có tiền, tin tức từ đâu tới đây?

Có chút vấn đề càng nghĩ kỹ càng thấy kinh khủng, anh cũng không dám suy nghĩ sâu, sợ sẽ phát hiện thêm nhiều sơ hở.

Kinh Sở nhìn dung nhan điềm tĩnh khi ngủ của cô, trong lòng không nhịn được thở dài.

Mỗi người đều có bí mật của mình, bí mật này của Dương Miên Miên hiển nhiên không nhỏ, nếu anh tùy tiện hỏi, có lẽ sẽ làm cô sợ hãi đến mức bỏ đi, như vậy mất nhiều hơn được.

Nhưng nếu không hỏi, những vấn đề đó làm sao bây giờ?

Trên đời này người thông minh nhiều như vậy, chỉ cần một lão cảnh sát có tâm là có thể phát hiện manh mối trong đó, may mà lúc này Dương Miên Miên vận khí tốt, tinh thần Kim Hâm có vấn đề, khẩu cung có sơ hở cũng không làm người khác nghi ngờ.

Như vậy, tiếp theo phải làm sao? Anh tất nhiên hy vọng cô về sau có thể rời xa thị phi, học tập thật tốt, đơn thuần mà sinh hoạt, nhưng mà giờ khắc này, anh cảm nhận được vận mệnh đang trêu cợt.

Kinh Sở càng nghĩ càng thở dài, nhưng mà hết thảy lo lắng này anh đều không thể nói cho cô nghe, anh biết cô đang nỗ lực trưởng thành, anh không thể tạo thêm áp lực cho cô.

"Tiểu Dương ngoan." Cuối cùng, anh chỉ có thể đem lo lắng âm thầm nuốt xuống, nhẹ nhàng hôn lên trán cô.

Trong lúc ngủ mơ Dương Miên Miên hoàn toàn không biết gì cả.

Nếu hỏi trên thế giới có người nào mà ta không muốn tiết lộ lo lắng của ta cho họ, đó chính là người ở trong lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro