Chương 100 Lạc Đà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, lúc 9 giờ, Tùng Tuấn tới phòng Kinh Sở gõ cửa, một hồi lâu mới thấy mở cửa, hắn hỏi: "Hai người còn chưa dậy sao?"

"Cô ấy còn ngủ." Kinh Sở đè thấp thanh âm, cùng Tùng Tuấn đi đến ngoài cửa nói chuyện.

Tùng Tuấn hắn liếc mắt nhìn anh đánh giá từ trên xuống dưới: "Không phải chứ người anh em, ngày hôm qua ngủ trễ như vậy sao."

Kinh Sở trong lòng hồi tưởng, cái này có thể trách anh sao?

Tùng Tuấn nhếch khóe miệng, cười lớn, vỗ vỗ vai anh: "Tôi cũng không cười cậu, đều là nam nhân, tôi hiểu, vậy hôm nay hai người không đi du ngoạn sao?"

"Chờ cô ấy tỉnh ngủ rồi nói sau." Kinh Sở nhìn nhìn thời gian, "Lúc cô ấy tỉnh dậy rồi ăn cơm trưa cũng không tồi."

"Lúc trưa, nếu các cậu tính đi dạo, tôi không đi cùng đâu, này, bây giờ cậu có muốn đi cùng tôi, để cô ấy một mình ở chỗ này ngủ?"

Kinh Sở bất đắc dĩ nói: "Khi cô ấy tỉnh nhìn không thấy tôi sẽ không vui, tôi ở đây bồi cô ấy, cậu đi đi."

Tùng Tuấn buông tay: "Tôi hỏi vậy thôi, dù sao trọng sắc khinh bạn là chuyện thường tình, tôi hiểu, đi trước đây, hai người các cậu cứ tiếp tục."

Hắn nhanh nhẹn bước đi, Kinh Sở nghĩ nghĩ, đi xuống lầu ăn cơm sáng, lại mua điểm tâm cho Dương Miên Miên, nhưng chỉ sợ là cô không kịp ăn, hôm qua làm ầm ĩ muộn quá.

Dương Miên Miên ngủ đến giữa trưa lại không muốn rời giường, Kinh Sở thấy cô đã tỉnh, lại nhắm mắt nằm trong chăn bất động, thật là vừa tức giận vừa buồn cười, những việc ở trên giường đâu phải anh không thích, anh đương nhiên rất thích, nam nhân háo sắc vốn dĩ chính là thiên tính, huống chi anh lại đang trong độ tuổi mà trêu chọc một chút đều không chịu nổi.

Nhưng Dương Miên Miên tuổi còn nhỏ, anh chỉ có thể khắc chế, miễn làm đau cô, ai biết nha đầu này hoàn toàn không cảm kích, cứ lúc nhàn rỗi không có việc gì làm đều trêu anh đến phát hỏa, làm anh vừa yêu vừa hận.

Thật là, có bạn gái nhỏ tuổi quả thực không bớt lo được mà.

Kinh Sở đứng ở đầu giường cảm khái nửa ngày, duỗi tay vỗ vỗ chăn: "Đã tỉnh?"

Đầu cô hướng trong chăn co rụt lại, hiển nhiên là không chịu ngồi dậy.

Kinh Sở vỗ vỗ gương mặt cô: "Dậy mau, không ngồi dậy em tự gánh lấy hậu quả."

Dương Miên Miên hướng trong chăn lại rụt một tấc, hiển nhiên một bộ dáng vô lại.

Kinh Sở yên lặng cầm di động, mở ghi âm: "Ân ~ em biết sai rồi... không được..."

Dương Miên Miên dùng tốc độ sét đánh ngồi dậy, với tay đoạt điện thoại di động xóa ghi âm, thẹn quá hóa giận: "Sao anh lại có thể lưu cái này?!"

Kinh Sở nghẹn cười, nhìn cô xấu hổ, kỳ thật cũng không phải anh cố ý lưu cái này, nửa đêm qua nhận tin nhắn, xem xong tùy tay ném qua một bên, không cẩn thận nhấn vào nút ghi âm, kết quả liền ghi lại một đoạn, sau khi anh phát hiện liền mau chóng tắt, vốn tính xóa đi, nhưng lại không kìm được, muốn biết phản ứng của cô khi nghe như thế nào.

Quả nhiên vẫn rất đáng giá.

"Cuối cùng cũng đã có thứ trị được em, thật tốt." Kinh Sở cố ý trêu cô, thấy cô thật sự nổi giận, bèn vội vàng ôm cô vào trong lòng ngực, "Ngoan, rời giường, chắc em đói bụng rồi, dạ dày của em nhất định chịu không nổi, sáng nay em chưa ăn sáng đó."

Dương Miên Miên ngủ đến gương mặt đỏ bừng, sợi tóc xoã tung, ngồi ở trên đùi anh phát giận: "Sao anh lại có thể lưu cái kia!"

"Bởi vì thanh âm của tiểu Dương lúc đó rất ngọt."

Tối hôm qua lúc kết thúc, anh vừa nghe thanh âm này thiếu chút nữa giữ không được, thanh âm kia khỏi nghĩ cũng biết có bao nhiêu ngọt ngào.

"Anh đi đi." Dương Miên Miên tức giận, một phen đẩy anh ra, nhảy xuống giường tiến vào phòng vệ sinh rửa mặt.

Di động: "Đáng lắm, tớ không theo phe Miên Miên đâu ╮(╯▽╰)╭"

Dương Miên Miên rửa mặt xong, lúc đi ra còn chưa nguôi giận, Kinh Sở cầm lược chải đầu cho cô: "Còn giận à?"

Cô ôm cánh tay, không hé răng.

"Xem ra là giận thật rồi." Kinh Sở sợ cô thật sự tức giận, bèn dỗ, "Đừng giận nữa, tức giận không xinh đẹp đâu."

Anh dỗ "Em không thích, về sau anh sẽ không làm", trong lòng xác định, lần sau muốn chỉ còn cách nghe bạn gái nhà mình phát sóng trực tiếp thôi.

Kinh Sở giở trò, ôn ôn nhu nhu hôn cô trong chốc lát, đem vị Thái Hậu nương nương này hầu hạ thoải mái, lúc này cô mới vui vui vẻ vẻ cùng anh đi ra ngoài ăn cơm trưa.

Dương Miên Miên không kén ăn, chọn mì thịt bò Lan Châu mùi vị thơm ngon, Kinh Sở cảm thấy anh dưỡng lâu như vậy, nha đầu này vẫn là một cô nhóc ham ăn.

Việc này nửa vui nửa buồn, vui là không cần nhọc lòng, buồn là vì cô như vậy rất dễ bị lừa gạt, gặp đồ gì cũng có thể ăn, anh hạ quyết tâm, về sau còn phải hạ vài phần công phu, dưỡng cho cô đến mức cơm nhà người khác đều không ăn mới tốt.

Thắng cảnh ở Lan Châu không nhiều lắm, mới lạ nhất chính là sa mạc, có thể cưỡi lạc đà, Dương Miên Miên lớn lên từ nhỏ ở phía nam, chưa từng thấy sa mạc, lúc nhìn thấy, cả người đều bị kinh sợ.

So với bê tông cốt thép ở đô thị, sa mạc mênh mang vô biên, Kinh Sở thấy Dương Miên Miên trừng lớn đôi mắt kinh ngạc, miệng khẽ nhếch, không lấy làm lạ, sờ sờ đầu cô: "Có muốn cưỡi lạc đà không?"

"Muốn!" Cô sảng khoái đáp ứng.

Cưỡi lạc đà không dễ, thân lạc đà lõm xuống, vừa lên liền bị tuột xuống, Kinh Sở thấy cô hiếm khi có tâm tính của tiểu hài tử, liền tùy ý cô.

Tuy rằng lúc này nắng không gắt, nhưng độ nóng của sa mạc đã dâng cao, một lát sau liền đem cô hun nóng, Kinh Sở bèn nói: "Đủ rồi".

Dương Miên Miên cũng cảm thấy nóng, muốn về, nhưng cô cảm thấy tiếc, vì cô cảm thấy phiến sa mạc này là vật sống, sẽ không nói chuyện với cô, nhưng là cô cảm giác được nó tồn tại, không nhanh không chậm, nhưng có ý thức.

Cô vẫn luôn cho rằng mình chỉ có thể nghe thấy thanh âm của đồ vật, sa mạc không phải vật nhân tạo, nhưng cô lại có thể cảm giác được một ít, lại không có cách nào nói chuyện.

Kinh Sở xem tóc, lông mày của cô dính hạt cát, lại không mang lược, nên chỉ có thể dùng tay thay cô phủi, nhìn thấy mí mắt của cô có cát thì nói: "Nhắm mắt."

Dương Miên Miên ngoan ngoãn nhắm mắt, anh nhẹ nhàng thay cô thổi cát trên mặt, Dương Miên Miên vừa mở mắt, thấy biểu tình ôn nhu, kiên nhẫn của anh.

Hảo soái a...

Dương Miên Miên nghiêm túc nhìn anh một lát, nhón mũi chân, hôn một cái lên trên mặt anh.

Kinh Sở bị cô đánh lén thì giật mình, thấy cô đỏ mặt lại cảm thấy ôn nhu, ôm mặt cô hôn một cái, lại dùng khăn ướt tinh tế thay cô lau sạch.

Bên cạnh cũng có một đôi tình nhân, chàng trai đi chơi phía trước, đem bạn gái ném ở một bên, cô gái kia thấy bên này ân ân ái ái nùng tình mật ý, còn mình thì bị bạn trai ném ở một bên phơi nắng, lập tức nổi giận, dậm chân, tiến lên véo một lỗ tai của chàng trai: "Anh nhìn xem! Anh có thể ga lăng một chút được không?"

Chàng trai kia trả lời: "Cô xem đi! Nếu tôi có bạn gái xinh đẹp như vậy thì dĩ nhiên tôi sẽ làm tròn bổn phận của người bạn trai rồi!"

Câu nói này làm cô gái tức giận đến mức sắp khóc, Dương Miên Miên thấy vậy bèn không buông tha, lập tức mở miệng nói: "Nhưng tôi lại rất chướng mắt cậu."

Một câu như vậy làm cô gái kia cùng hướng dẫn viên du lịch đều cười lớn.

Cưỡi lạc đà đi xem núi bạch tháp, khi hai người đi dạo xong thì cũng là lúc mặt trời xuống núi, Kinh Sở nhớ rõ đêm qua cô đã hao phí sức lực như thế nào, bèn hỏi cô: "Còn đi được không?"

Dương Miên Miên rất muốn nói rằng cô đi được, thể lực của cô không tồi, nhưng đáng tiếc đêm qua cô đã tự tìm đường chết, làm cho cả ngày hôm nay đều cảm thấy chân mềm eo đau, đang do dự, Kinh Sở nhìn thấy liền hiểu, ngồi xổm xuống: "Đi lên, anh cõng em."

Có phúc lợi, Dương Miên Miên đương nhiên sẽ không cự tuyệt, quyết đoán nhảy lên, vòng tay ôm lấy cổ, để Kinh Sở cõng, xong rồi mới nhớ hỏi một câu: "Anh không mệt hả?"

Kinh Sở trả lời: "Hiện tại mới quan tâm anh sao."

"Em hỏi vậy thôi, em biết anh không mệt." Kinh Sở thể lực rất tốt, vì thế cô nói lời này cũng không chột dạ chút xíu nào.

Hai người bên đây uốn éo, đôi tình nhân bên kia lại nháo lên, chuyện là cô gái đi lâu nên cảm thấy mỏi chân, muốn ngồi nghỉ một chút, ngồi ở bậc thang không muốn đứng dậy, mà chàng trai kia lại ghét bạn gái lười biếng, không ngừng nói thầm: "Cô như thế nào lại mệt mỏi, không phải mới vừa nghỉ qua sao, con gái các ngươi thật yếu ớt."

Lời này Dương Miên Miên nghe không nổi, nói với Kinh Sở: "Em mà có bạn trai như vậy, lập tức không do dự đem đầu hắn ấn vào bồn cầu."

Kinh Sở đặc biệt bình tĩnh: "Anh tin em."

So sánh với cặp kia, Kinh Sở khi lạnh lùng khi nóng bỏng, biết ôn nhu săn sóc thật đúng là khác biệt, Dương Miên Miên nhớ tới bộ dáng của anh trong phòng ngủ, nói những câu đúng lúc đúng chỗ, có tiềm chất.

Hai người đang nói chuyện thì Tùng Tuấn gọi điện thoại qua: "Tôi mời các cậu ăn cơm, địa điểm cũng đã chọn rồi, thuận tiện nói cho các cậu biết thu hoạch hôm nay."

Tùng Tuấn nhiều bạn bè, giao thiệp rộng, nên làm cái gì cũng tiện, giúp vợ người ta đi đánh ghen, giúp phú hào tìm mối tình đầu thần bí, chuyện gì cũng có, nên tóm lại mạng lưới rất rộng.

Hôm nay Tùng Tuấn mời ăn cơm ở địa phương không xa hoa, nhưng đặc biệt ở chỗ khung cảnh vô cùng đặc sắc.

Tùng Tuấn đã gọi đồ ăn: "Tôi đã gọi cơm trước để họ làm, giờ nói chuyện đi, lão Đường hôm nay không tới, mà nếu hắn tới tôi cũng không thích, án lớn mà phía trước sắp phá, nhận được tin hắn tới, rút dây động rừng, liền hỏng rồi."

Thật ra Kinh Sở không cảm thấy thất vọng, lần này anh chủ yếu mang Dương Miên Miên ra đây chơi, trông thấy việc đời, miễn cho cô ở Nam Thành mãi như ếch ngồi đáy giếng, có một số việc trong thành thị nhìn không tới, chỉ có ra ngoài mới có thể học hỏi được.

Tùng Tuấn cũng không nói tiếp, đồ ăn đi lên liền khai rượu, uống một ngụm liền bắt đầu nói vấn đề chính.

Sự tình này phải bắt đầu kể đến từ vụ mất trộm tượng phật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro