Chương 99 Ăn trộm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đoàn tàu sau ba mươi phút dừng xe khẩn cấp, rốt cuộc lại khởi hành lần nữa, lần này may mắn thoát khỏi sự kiện gài bom, ngoại trừ việc Dương Miên Miên ở trong WC rửa tay mười phút.

"Tự nhiên lại nắm tay, đồ biến thái!" Cô thật sự ghét bỏ, cảm thấy rửa tay như thế nào cũng không rửa được hết.

"Đừng rửa nữa, nhịn nào." Kinh Sở đem tay của cô nắm trong lòng bàn tay, không cho cô tiếp tục rửa.

Dương Miên Miên né tránh hai lần không xong, hừ một tiếng liền ngoan, dựa vào trong lòng ngực Kinh Sở nhắm mắt dưỡng thần.

Một phút sau, cô lại ngồi dậy, ôm ngực: "Vì khách sáo nên em mời hắn ăn cơm, thật hay, mất hết ba mươi đồng."

Kinh Sở dở khóc dở cười, đem đầu cô ấn lại vào trong lòng ngực: "Được rồi, mau ngủ một lát, đêm qua ngủ không được, giờ em còn buồn ngủ không?"

"Còn."

***

Đoàn tàu chạy như bay, Dương Miên Miên nửa tỉnh nửa mê lăn lộn hơn hai giờ, rốt cục là ngủ không được, thấy Tùng Tuấn ở nơi đó cùng người đánh bài, cô lại gần nhìn thoáng qua: "Cược tiền sao?"

"Cược tiền là phạm pháp cô không biết sao!" Tùng Tuấn liếc cô một cái, "Nhưng chúng ta có thể đánh cược cái khác."

"Đánh cược cái gì?"

"Đồ ăn." Trên xe này cũng chỉ có bán mỗi đồ ăn vặt.

Dương Miên Miên ánh mắt sáng lên: "Được đó, cho em tham gia với."

Nửa giờ sau, Tùng Tuấn quay đầu kêu Kinh Sở: "Mau đem bạn gái cậu về, con mẹ nó, quá hung tàn!"

Kinh Sở làm bộ không có nghe thấy, cầm điện thoại đứng ở lối đi gọi điện, điện thoại mau chóng kết nối.

"Đã bắt đầu ghi lời khai chưa?"

"Chưa, tên này tinh thần không ổn định, chúng ta trước đưa đến bệnh viện, mẹ nó, lần đầu tiên tôi thấy người phân liệt gây án."

"Nhờ cậu một việc."

"Cứ việc nói."

"Cho tôi xem bản ghi chép khẩu cung của tên này."

"Này tính chuyện gì a, không thành vấn đề!"

Mà bên kia, Dương Miên Miên đã đem đồ ăn vặt, đồ uống trên xe vào hết trong tay, dẫn tới vô số người xung quanh hướng nơi này nhìn, cô cười cực kỳ sáng lạn: "Đã đánh cuộc thì phải chịu thua!"

"Chịu thua chịu thua 〒▽〒" những người đó gấp đến độ đồng thanh.

Có một tên nhóc vẫn luôn ghé vào bên cạnh xem, nước miếng không ngừng chảy ra, còn lấy một túi khoai Dương Miên Miên mới mở, cha hắn hướng với nàng cười cười: "Đứa nhỏ thèm ăn, cho hắn nếm thử đi."

"Không, đứa nhỏ này đâu phải là con ta?"

Dương Miên Miên xem thường, "Con ngươi muốn ăn sao ngươi không cho tiền hắn mua đi, đi xin ăn người khác không thấy mất mặt a?"

"Ngươi nói chuyện như vậy là sao?"

Nghe Dương Miên Miên nói xong, người cha lập tức oanh tạc, "Nhà ngươi là con cái nhà ai, cha mẹ ngươi dạy ngươi như thế nào, không biết kính già yêu trẻ à, hài tử thèm ăn thì cho hắn ăn chút có làm sao?"

Dương Miên Miên bị quái thanh quái khí làm sặc: "Hài tử nhà ngươi muốn ta uy, ngươi là chết sao?"

Có người không nín được phụt cười, Dương Miên Miên nhìn về hướng kia, đó là một thiếu phụ trẻ trung, trong lòng ngực cũng ôm hài tử, là một tiểu nam hài đặc biệt xinh đẹp, ngồi ngoan ngoãn ở đó, Dương Miên Miên nhớ lại một chút, hình như là từ lúc lên xe, hài tử đó đặc biệt ngoan, không làm ồn, nào giống tên hùng hài tử kia, lại khóc lại chạy, phiền chết người.

Nàng đem đồ ăn vặt của mình chia đôi, cầm hộp sữa chua đi đến: "Cho ngươi."

Thiếu phụ kia có điểm kinh ngạc: "Cho ta?"

"Cho con của cô!" Dương Miên Miên cố ý chọc giận cặp cha con kia, "Bởi vì con cô không khóc không nháo, nghe lời hiểu chuyện, không tùy tiện lấy đồ ăn của người khác!"

Thiếu phụ kia cũng hiểu, nhận lấy, còn hướng bảo bảo nói: "Kêu tỷ tỷ."

"Tỷ tỷ."

"Nói cảm ơn tỷ tỷ."

"Cảm ơn tỷ tỷ."

Dương Miên Miên bị hài tử ngoan ngoãn làm tâm mềm nhũn, trước kia cô nhìn thấy hài tử đều đặc biệt sợ, tụi nó ném mèo đánh chó, chạy ngược chạy xuôi chọc phá, lươn lẹo, cô chưa từng gặp qua tiểu hài tử đáng yêu như vậy, tức khắc không đánh bài nữa, lấy đồ ăn vặt đi chơi với nhóc.

Tùng Tuấn cũng không chơi, ngồi vào cạnh Kinh Sở, hạ giọng nói: "Hài tử rất đáng yêu a."

"Ừa"

"Muốn sinh một đứa không?"

Kinh Sở không biết nên khóc hay cười: "Nói gì đó?"

"Bạn gái cậu cách cậu mười tuổi phải không?" Tùng Tuấn chậm rì rì nói, "Đừng nói anh em không nhắc nhở cậu, cô ấy tuổi còn nhỏ lại xinh đẹp, tính toán một chút đi, bây giờ cậu gần ba mươi, còn chờ đến bao giờ, tôi không nói kéo dài là sai, nhưng chờ cô ấy lớn lên mất mấy năm, nguyện ý cùng cậu kết hôn mất mấy năm, sinh hài tử cho cậu mất mấy năm, mà chờ đến thời điểm cậu kết hôn, không chừng con của tôi đã biết chạy đi mua nước tương rồi đó, tôi nói này, hôm bữa mới hay tin con của lão Đường đã ba tuổi rồi."

"Cậu còn chưa có bạn gái." Kinh Sở nhàn nhạt cắm hắn một đao.

Tùng Tuấn mặt không đổi sắc: "Đó là tôi không định có, nếu tôi muốn, kết hôn liền kết hôn, huống hồ nữ nhân muốn gả cho tôi rất nhiều."

Hắn đối Kinh Sở nháy mắt, "Lại nói tiếp, tôi rất khó hiểu, trước kia cậu tìm bạn gái đều là tìm người thành thục độc lập, như thế nào lần này lại đổi khẩu vị?"

"Có thể cậu thấy cô ấy ngàn vạn thứ không tốt, nhưng tôi thoạt nhìn đều tốt cả." Kinh Sở nhìn Dương Miên Miên bên kia tươi cười, nhẹ giọng nói, "Bao lâu tôi đều chờ, không hối hận."

Tùng Tuấn đánh một quyền trên vai Kinh Sở: "Nếu cậu kiên trì, tôi thân là anh em đương nhiên sẽ không nói nữa, tuổi còn nhỏ cũng có chỗ lợi, đúng rồi đúng rồi," hắn hạ giọng, mang ý xấu đặc biệt hỏi, "Chỗ anh em, tôi nhắc nhở này, cô ấy tuổi còn nhỏ đối loại sự tình này không hiểu lắm, phải nếm qua mùi vị mới hiểu, cậu phải làm thật tốt, muốn hay không anh em chỉ giáo cho hai chiêu."

Kinh Sở liếc nhìn hắn một cái, bình tĩnh nói: "Không cần cậu nhọc lòng."

***

Thời điểm đến Lan Châu đã là buổi tối, Tùng Tuấn đã sớm chọn một khách sạn không tồi, lấy hai gian phòng, hắn còn tủm tỉm cười mà cầm chìa khóa đưa Dương Miên Miên: "Cho cô ở một phòng đó."

Dương Miên Miên hoảng sợ: "Hai nam nhân ngủ một giường, anh gay sao?"

"Uy, năm đó tụi anh cũng như thế này, cô có biết không?" Tùng Tuấn nắm bả vai Kinh Sở, dùng sức vỗ vỗ.

Dương Miên Miên âm trầm trừng mắt hắn: "Anh biết không, hiện tại tôi đã suy nghĩ ra mười biện pháp giết người có thể ngụy trang thành ngoài ý muốn."

Tùng Tuấn: "Thiệt hay giả?"

"Muốn thử một chút không?"

Hắn ngay lập tức thu hồi cánh tay của mình, nổi da gà: "Anh em, như vậy về sau cậu dám ngoại tình sao, mẹ nó quá hung tàn!"

Kinh Sở đặc biệt bình tĩnh mà xem hai người bọn họ đấu võ mồm, xong rồi tới nhấc hành lý, đối Dương Miên Miên vẫy tay: "Đã khuya, nhanh đi tắm rửa rồi ngủ."

Tùng Tuấn hô giọng nói: "Không ăn khuya a?"

"Không ăn!"

Dương Miên Miên quay đầu trừng mắt liếc hắn một cái, trả lời sảng khoái.

Tới phòng, Kinh Sở đi khắp nơi kiểm tra một chút, cảm thấy không có vấn đề mới bắt đầu nấu nước, sửa sang lại giường đệm, hướng Dương Miên Miên nói: "Không còn sớm, em đi tắm rửa rồi ngủ."

Anh từ rương hành lý cầm áo ngủ đưa cho cô, Dương Miên Miên ôm quần áo đi tắm rửa, khi đi ra thấy Kinh Sở đã trải xong giường, cô đạp rớt dép lê nhào vào giường.

Kinh Sở trước khi đi tắm rửa còn dặn dò cô: "Đi ngủ sớm một chút."

"Dạ--" cô ngoan ngoãn nằm xuống.

Kinh Sở tắm rửa xong, tưởng rằng cô ngủ rồi, liền tắt đèn rồi lên giường, không nghĩ tới mới vừa nằm xuống đã bị quấy rầy.

"Chú cảnh sát, hôm nay em đã chịu kinh hách, tên tội phạm đặt bom thật sự đáng sợ 〒▽〒"

"Tiểu Dương, anh rất muốn tin tưởng em, nên em có thể giả bộ cho giống một chút được không?"

Dương Miên Miên bị lộ, hừ một tiếng nằm trở về.

Kinh Sở quyết định phải nắm chặt thời gian ngủ, bằng không sẽ bị cô quấy rầy.

Qua năm phút.

"Chú cảnh sát, em muốn báo nguy!"

"Làm sao vậy?"

"Em bị mất đồ."

Kinh Sở mở mắt, thuận tiện mở đèn, nhìn cô: "Mất cái gì?"

Hai vali bị ném ở trên sô pha: "Bị mất đồ sao? Chúng ta như thế nào không phát hiện, ai trộm không ra tiếng a?"

Quần áo cũng thực hoang mang: "Ta cũng không ấn tượng."

Giày đồng dạng: "Hẳn là không có đi, nếu có sao chúng ta không nghe thấy?"

Dương Miên Miên trong lòng khinh miệt mà hừ một tiếng, trên mặt lại vạn phần nghiêm túc: "Em thật sự bị mất đồ."

"Không sao, mất cái gì mua lại là được." Kinh Sở xoa xoa tóc cô, sợ cô cảm thấy tiếc nên hảo tâm an ủi.

"Mua không được."

"Mất cái gì?"

"Tim em." Cô nhìn anh, "Có người đem tim của em trộm đi."

Hai vali: "Không biết xấu hổ!"

Quần áo: "Quá không biết xấu hổ!"

Giày: "Quả thực không biết xấu hổ!"

Kinh Sở không nhịn được, dở khóc dở cười, một hồi lâu mới ôm chầm lấy cô: "Thế phải làm sao bây giờ."

"Em không có tim sẽ chết." Cô dựa vào ngực anh cọ cọ, "Làm sao bây giờ, anh có thể giúp em bắt ăn trộm trở về không?"

Kinh Sở dỗ cô: "Kia không có biện pháp, ăn trộm đã chạy, bằng không chúng ta thương lượng đi."

"A?"

"Anh cho em trái tim của anh, thế thì em sẽ không phải chết."

Da mặt Dương Miên Miên đỏ lựng, cảm thấy lúc này lỗ tai nóng lên, ở trong lòng ngực của anh nghe anh nói như vậy, cảm thấy tim không phải của mình, đã vậy Kinh Sở còn nghiêm túc cùng cô thương lượng: "Được không?"

"Kia..." Cô cắn môi, "Vậy được rồi."

Chủ đề này nên ngừng lại đi?

Năm phút sau, bắt được một bàn tay ở trên áo, Kinh Sở coi như không phát hiện, lôi kéo tay nàng tiếp tục ngủ, hai phút sau, lại ở trong quần bắt được một cái tay khác.

Mười phút sau, lần này tới phiên thân của Kinh Sở, anh nghiêm túc hỏi cô: "Ngày mai em có muốn đi ra ngoài chơi không?"

"Muốn nha."

"Vậy giờ chúng ta ngủ được không?"

"Lực hấp dẫn của em đối với anh không đủ sao?" Cô giả bộ đáng thương, nhìn anh, "Tim em tan vỡ."

"Phục em rồi." Kinh Sở thở dài, cảm thấy không có cách nào với cô, bèn cảnh cáo cô, "Là chính em nháo trước, chốc nữa đừng nói anh khi dễ em."

"Làm gì vậy, sao lại nổi giận với em." Cô tức giận nhìn anh, lập tức di chuyển đến mép giường, còn đoạt đi chăn ôm trong lòng ngực.

Kinh Sở ôm cô lại gần: "Hiện tại chúng ta ngủ nha?"

Dương Miên Miên lập tức buông tay, cọ cọ "Trước tiên thân mật một chút... Anh làm gì đó?"

Kinh Sở cắn lỗ tai cô: "Em nói thân một chút a."

Dương Miên Miên: "..." Sao giống như tự tìm đường chết thế này_(:3" ∠)_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro