Chương 103 Thật Giả

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi đấu giá kết thúc, tượng phật bị một nhóm người trả giá cao đem về.

Tùng Tuấn sợ người ta đi mất, vội vàng muốn đuổi theo, vừa lúc ra cổng sau nhìn thấy đám người nước ngoài kia cầm một cái vali xách tay đi ra, Dương Miên Miên đang vặn bình nước để uống, nghe thấy vali xách tay ở nơi đó lẩm nhẩm: “Huynh đệ, tỷ muội của lão tử đều dùng để đựng quân sự vũ khí, vì cái gì lại muốn lão tử đựng khối đầu gỗ ."

“Ai là đầu gỗ vô dụng! Ta là đồ cổ, đồ cổ ngươi hiểu không?! Rất quý đó!”

Dương Miên Miên phốc, phun ra một ngụm nước. Nếu cô nhớ không sai thì tại thời điểm đấu giá, tượng phật kia khi bị bưng lên, đối mặt một đám nhân loại tham lam, tượng phật gương mặt vẫn hiền từ như cũ, chỉ nhẹ nhàng thở dài một tiếng “Biển khổ vô biên, quay đầu lại là bờ”.

Như thế nào lúc này lại biến thành hàng giả?!

Tùng Tuấn vừa muốn móc di động ra gọi điện thoại, bị Dương Miên Miên giữ chặt: “Từ từ”.

“Em gái à, anh phải đem tin tức truyền ra nhanh, chứ đợi lát nữa đám người nước ngoài này lên máy bay, vậy thì không cách nào bắt về rồi!” Tùng Tuấn muốn đem điện thoại lấy về.

Dương Miên Miên vội vàng, thốt lên nói: “Đó là giả!”.

Tùng Tuấn khiếp sợ nhìn cô: “Cái gì? Làm sao cô biết?”.

Dương Miên Miên thốt lên một câu trong đầu “Xong rồi”, cô biết không thể do dự, kéo dài thời gian thêm nữa, phải lập tức nghĩ ra một cái lý do, đại não của cô xoay vòng, mắt nhìn lung tung trong phòng, ý nghĩ mong tìm được lý do để lấp liếm hiện rõ trên mặt cô.

Vào thời điểm mấu chốt như thế này thì lại không tìm thấy thứ gì có thể dùng được, thật là quá nôn nóng! Trong lòng Dương Miên Miên luống cuống, nhưng mặt ngoài cô vẫn thực trấn định, sự tình kia bất quá cũng chỉ mới trôi qua ba giây, Tùng Tuấn hoàn toàn không có phát giác, chỉ có Kinh Sở, như suy tư gì mà nhìn cô một cái, sau đó cầm tay cô: “Đừng nóng vội, chậm rãi nói.”

Dương Miên Miên tức khắc liền nghĩ ra, đủ loại manh mối đột nhiên xâu chuỗi ở trong não cô, thành ra một chân tướng: “Lão bản của quán Phi Thiên có phải vẫn còn trẻ hay không?”.

Vấn đề này nhảy lên đến quá nhanh, Tùng Tuấn nhắm mắt suy nghĩ một chút mới trả lời: “Nghe nói là còn rất trẻ.”

“Rất nhiều đồ cổ bán đấu giá ở đây?”.

“Rất nhiều.” Tùng Tuấn trả lời, “Lão bản có năng lực, đồ vật bán ở đây đều có lai lịch.”

Dương Miên Miên nói: “Quay lại đi, chúng ta về khách sạn trước, em cảm thấy em đã phát hiện ra một bí mật lớn! ”.

Tùng Tuấn liếc mắt nhìn Kinh Sở một cái, có chút do dự, nhưng Kinh Sở lại đối với hắn gật đầu: “Trở về thôi.”

Tùng Tuấn vừa nghe xong, liền đánh tay lái trở về: “Theo anh thấy đây chính là mạo hiểm, nếu em nghĩ sai vậy thì chúng ta tổn thất lớn rồi.”

Dương Miên Miên: “Cái tượng phật đó không phải đồ thật.”

Hàng thật cùng hàng giả không giống nhau, hàng thật sẽ không nói chính mình là đồ cổ, bởi vì người làm ra chúng không mang tâm tư giả mạo.

Quán Phi Thiên cách Lan Châu chỉ có một đoạn đường, bởi vậy lúc này bọn họ liền không trở về Lan Châu, trực tiếp đi đến Đôn Hoàng, phụ trách án buôn lậu lần này là lão cảnh sát Đường cũng ở đó, vừa lúc chạm mặt.

Tùng Tuấn lái xe, Dương Miên Miên liền chỉnh đốn lại suy nghĩ, đầu tiên cô nói về cái tên thích đập chén trước: “... Có một cái sọt chén, giống nhau như đúc, lại bị đập từng cái một, lúc ấy em cho rằng hắn có vấn đề về thần kinh, nhưng hiện tại ngẫm lại thấy rất kỳ quái.”

“Ừa, rất kỳ quái, đang êm đẹp ai lại đập chén ở quán Phi Thiên. ”

“Không phải a, mấu chốt là mấy cái chén giống nhau như đúc.” Dương Miên Miên lúc đầu cùng Kinh Sở ngồi hàng ghế sau, lúc này kích động liền bò lên ghế phụ phía trước, “Hiểu không, là "giống nhau như đúc" đó!”

Tùng Tuấn sửng sốt: “Ý em là nói đồ giả?”. Tức khắc da đầu hắn liền tê dại, cảm thấy chuyện này tuyệt không đơn giản như vậy, “Không thể a, đồ vật kia là Hạ lão thái gia tự mình mang lại đây đó.”

“Thời điểm trưng bày để bán đấu giá là hàng thật, nhưng lúc bán đi đã bị đánh tráo, tượng phật kia còn ở quán Phi Thiên.”

“Chuyện này phải điều tra kỹ lưỡng lại.”

Sự tình cũng không khó tra, có một vị cảnh sát biết một người năm kia đã từng ở quán Phi Thiên mua một bức họa của Trương Đại Ngàn, cảnh sát ra mặt thỉnh chuyên gia tiến hành giám định, kết quả đây tuy là một bộ cùng bút tích, thực ra là đồ dỏm.

Nghe thấy tin tức này, Tùng Tuấn sợ ngây người: “Mẹ ơi, thiệt hay giả, nghe nói là mười mấy chuyên gia thảo luận nhiều lần mới cho ra kết luận, xém chút nữa là không nhận ra rồi, nghe nói đống đồ giả ở cùng với chính phẩm không kém cái gì.”

Dương Miên Miên không thèm để ý đến Tùng Tuấn, cầm một miếng mặt nạ hỏi Kinh Sở: “Mặt nạ mang lên như thế nào?” Thời tiết phương Bắc quá khô ráo, cô ở bên ngoài cả ngày, da mặt khô đến mức muốn nứt ra, Kinh Sở liền mua cho cô mặt nạ để đắp.

Kinh Sở lấy miếng mặt nạ, xé bao bìa, bảo cô ngẩng đầu, đem mặt nạ áp ở trên mặt cô, điều chỉnh một chút: “Không thể cười, mười lăm phút sau mới có thể gỡ ra.”

“Vâng.” Dương Miên Miên sợ nó rơi xuống, bèn dùng tư thế ngẩng đầu đi đến bên giường, Kinh Sở buồn cười, cảm thấy cô thật sự là quá đáng yêu.

Tùng Tuấn ngồi ở sô pha mở WeChat nói với người ta sự tình hôm nay, mặc kệ hai người kia ân ái, một lát sau hắn bắt được tin tức của lão bản quán Phi Thiên: “Không có ảnh chụp, nhưng có thể xác thực là lão bản quả thật còn trẻ, năm nay hai mươi hai tuổi, tên gọi là Tiêu Thiên, quán Phi Thiên mấy năm nay bán đấu giá đồ cổ không ít, nếu đều là đồ dỏm, chỉ sợ sự tình liền khó giải quyết.”

“Tại sao?”

“Ở trước mặt nhiều người chuyên nghiệp, thạo nghề như vậy mà còn có thể đánh tráo, lại còn không chỉ một hai lần, sự việc này sợ tra lên kéo theo rất nhiều phiền toái." Tùng Tuấn xoa xoa huyệt Thái Dương, “Anh đi về trước, ngày mai lão Đường sẽ lại đây.”

Nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài, để lại Dương Miên Miên đắp mặt nạ như suy tư gì.

Kinh Sở tắm rửa xong, bước ra: “Mười lăm phút qua rồi, mau gỡ mặt nạ ra đi.”

Dương Miên Miên bóc mặt nạ, đột nhiên nói: “Em hình như chọc phải phiền toái rồi.”

“Làm sao?”

“Em vẫn luôn suy nghĩ, tại sao hắn lại muốn em lấy cái chén thật làm gì chứ." Dương Miên Miên cảm thấy rất kỳ quái, lúc ấy cô đang tức giận nên không kịp suy nghĩ, nhưng hiện tại nếu đem sự tình xâu lên, suy nghĩ một chút, xem ra thái độ của Tiêu Thiên này phi thường quỷ dị.

Hắn muốn cô cầm cái chén đi là vì cái gì?

“Hơn nữa, nếu hắn chuyên môn tạo đồ giả, em lại từ trong sọt nhiều chén như vậy tìm được cái thật, trong lòng hắn sẽ nghĩ như thế nào?” Đầu óc của Dương Miên Miên hiện giờ phi thường rõ ràng, cô hồi tưởng lại cảnh ban sáng ở cùng Tiêu Thiên, phân tích từng chút một.

Cô nhớ rõ thời điểm lúc cô không nói chuyện, ghế bập bênh có cảm khái một câu: “Lại bắt đầu làm bậy rồi.”

Mà cái sọt cũng nói: “Hắn luôn hành động như vậy, cho rằng không hợp cách, quá đáng thương.”

Lúc ấy cô không để mấy lời đó trong lòng, cho rằng mấy lời đó chỉ do những đồ vật có bệnh tâm thần nói ra, nhưng hiện tại suy nghĩ một chút, những lời này ý có lẽ là nói Tiêu Thiên luôn ở đó đập đồ.

Vì sao lại đập đồ, cái sọt cho hay "bởi vì không hợp cách", đầu tiên cô còn cho rằng "không hợp cách" ở đâu ý chỉ chúng nó không phải chính phẩm, nhưng nói không chừng ý tứ chân chính là nói: không hợp cách đồ dỏm.

Dương Miên Miên bò lên đùi Kinh Sở ngồi, đem mặt chôn ở ngực anh: “Em cảm thấy phiền toái em đụng vào là đại phiền toái.”

Kinh Sở vuốt đầu cô an ủi: “Không sao, binh đến tướng chặn, huống hồ nói không chừng hắn chỉ là thấy em xinh đẹp nên mới đưa cho em thôi.”

“Không phải đâu.” Trực giác của Dương Miên Miên nói cho cô biết rằng sự tình tuyệt đối không dễ dàng như vậy, lúc ấy cô không nên tùy tiện như vậy mà đi ngăn cản, nhưng bảo cô trơ mắt, khoanh tay đứng nhìn những cái chén đó bị đập, cô thật sự làm không được.

Nhưng bây giờ cô không biết giải thích như thế nào với Kinh Sở nữa, phải biết rằng trước đó cô cùng việc giám định đồ cổ một miếng quan hệ cũng không có.

Không ngờ Kinh Sở chẳng những không hỏi, mà còn động viên cô: “Biết đâu chuyện này chỉ là do tiểu Dương nhà mình vận khí quá tốt nên mới đoán đúng, không có vấn đề gì đâu, đừng lo lắng, mà cho dù có phiền toái gì đi chăng nữa, chúng ta cùng nhau đối mặt, được không?”

Dương Miên Miên lúc này mới nhớ tới nãy giờ bản thân thất thần, lập tức ngẩng đầu nhìn Kinh Sở, nhưng cô lại không cách nào từ biểu tình ôn nhu của anh tìm ra manh mối nào, nên chỉ có thể ấp úng nói: “Dạ được……”

Anh vô điều kiện tín nhiệm như vậy làm cô cảm thấy chột dạ, áy náy, trong nháy mắt rất muốn nói hết mọi thứ cho anh, nhưng chỉ giật giật khóe miệng, lại không thể nói nên lời.

Kinh Sở nhìn vẻ mặt của cô liền cười, trước kia ở trước mặt anh cô còn có thể diễn, gạt người, nhưng hiện tại tâm sự nào cũng đều ở trên mặt cô, giấu cũng không giấu nổi, nhưng anh cũng biết, bởi vì cô quá tín nhiệm anh cho nên mới chưa từng có nghĩ muốn che dấu đi.

Tiểu Dương vừa ngốc, lại vừa đáng yêu.

Đồng thời, ở quán Phi Thiên.

Tiêu Thiên đang nghe thuộc hạ hội báo: “Vừa mới nhận được tin tức, bức họa bắt chước Trương Đại Ngàn kia đã bại lộ.”

“Dù sao cũng là tác phẩm hai năm trước, có sai sót cũng là điều dễ hiểu.” Tiêu Thiên không chút để ý trả lời, “An bài người đem tin tức rải ra ngoài, nói rằng bức họa thật đang ở nước ngoài, tóm lại không thể làm cho người khác hoài nghi đến chúng ta.”

“Dạ.”

Tiêu Thiên hơi rũ mắt: “Tại sao lại bại lộ?”

“Thuộc hạ nhận được tin tức từ cảnh sát, giống như có dấu vết của tên Tùng Tuấn, dường như lão họ Đường kia là bằng hữu với tên Tùng Tuấn.”

“Tùng Tuấn?” Tiêu Thiên nhướng mày, “Hắn là người như thế nào?”

“Người này làm việc từ trước đến nay không có quy luật, lần này cũng vậy.”

Tiêu Thiên hơi trầm ngâm, đột nhiên nhớ tới chuyện chiều nay, sắc mặt biến đổi: “Đi, tra cho ta Tùng Tuấn đang ở đâu, có phải bên cạnh có một tiểu cô nương lớn lên xinh đẹp hay không, tra được lập tức đem đến cho ta!”

Nguyên bản hắn còn đang suy nghĩ nữ hài tử kia có phải có lai lịch rất lớn hay không, hắn định tìm hiểu rõ ràng vì trong quán Phi Thiên này khó có thể tìm được người vừa nhìn qua là có thể phân biệt thật giả.

Trăm năm khó gặp thiên tài, hắn không chỉ có thâm niên giám định đồ cổ, mà còn rất am hiểu việc tạo đồ giả, nếu hắn cảm thấy không hài lòng với tác phẩm của mình thì tuyệt đối không lưu lại, toàn bộ đều có chung một kết cục là đập bỏ.

Hôm nay đống chén giả mà hắn đập tuy không thể xem như đứng đầu, nhưng hắn cũng tự tin rằng có thể giấu diếm được hơn 80%.

Nữ hài tử kia dùng biện pháp gì để phân biệt? Nếu chuyện này không được làm rõ, thì chính là một đại uy hiếp đối quán Phi Thiên.

Điều hắn không biết chính là, bởi vì suy nghĩ của hắn hết sức mãnh liệt, đối với đồ giả yêu cầu quá bắt bẻ, mục đích cũng quá rõ ràng, cho nên tính cách của mỗi một cái đồ giả cũng rất đặc biệt, đứa nào cũng nhận mình là đồ thật.

Cho nên Dương Miên Miên không có khả năng nhận sai.

Những việc này tuy rằng hắn không biết, nhưng cũng đã đem lại cho Dương Miên Miên phiền toái thật sự.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro