Chương 104 Soái Tỉnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nửa đêm, Dương Miên Miên bị đánh thức bởi tiếng động lạ ở cửa, cô mờ mịt mở to mắt, không kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Nhưng Kinh Sở đã mau chóng tỉnh táo, thời điểm Dương Miên Miên còn đang chậm chạp chưa kịp phản ứng thì Kinh Sở đã nhanh nhẹn, thừa dịp cửa vừa bị mở ra đã nháy mắt mượn lực va chạm của ván cửa nắm lấy cổ áo đối phương, quăng hắn ngã xuống trên mặt đất, những tên vào sau nhân cơ hội đi công kích phần lưng Kinh Sở, một tên khác nhắm thẳng đến Dương Miên Miên.

Dương Miên Miên nằm ở trên giường mở to hai mắt, mất một giây để định hình lại mọi việc, mắt thấy có người muốn nhào tới, cô muốn dùng một chân đá văng tên đang bổ nhào đến trước giường, ai biết được sức lực của cô không đủ nên vừa mới cử động chân đã bị người ta bắt được.

"Muốn chết à!" Tuy rằng Dương Miên Miên đã từng có một khoảng thời gian đi theo lão sư học Vịnh Xuân Quyền, nhưng chưa từng trực tiếp đánh lộn, nên chỉ có thể cầm cái gối bên cạnh làm vũ khí, nhưng đánh bằng gối thì không có chút uy hiếp nào, căn bản vô dụng.

Kinh Sở giải quyết hai tên đánh lén sau lưng, sau đó trực tiếp đánh một quyền vào tên thứ ba.

Dương Miên Miên tuy rằng bị túm chặt mắt cá chân, nhưng vẫn còn một chân tự do, thế là cô không khách khí, đá vào đũng quần của hắn, thở dốc, sau đó bắt lấy dao gọt hoa quả đặt ở mép giường làm vũ khí.

Dương Miên Miên nhằm vào những điểm yếu của đối thủ mà tấn công, chuẩn xác, máu lập tức bắn lên chăn.

So với màn máu tanh bạo lực bên kia, Kinh Sở bên nay khá hơn nhiều, anh ra tay mau mà chuẩn, chuyên chọn yết hầu và khớp xương, động tác tuyệt đối không nhân nhượng, một giây lược đổ ba người, quay lại đi cứu Dương Miên Miên, đem tên quấn lấy cô ném xuống đất.

Sau năm phút, trên mặt đất bốn tên nằm la liệt, mà Kinh Sở một chút việc đều không có.

Dương Miên Miên lần đầu tiên chứng kiến vũ lực của Kinh Sở, sau một hồi huyết tanh, câu đầu tiên của cô là: "Anh hảo soái a ~"

Ở tuổi của cô, ngẫu nhiên ở hành lang gặp được một thiếu niên mặc áo sơ mi trắng thì trong nháy mắt tim đập nhanh, nhất kiến chung tình, giờ phút này Dương Miên Miên có cảm giác gặp được nam nhân ấy.

Dương Miên Miên trưởng thành rất nhiều so với các bạn nữ cùng tuổi, bởi vậy đối với bạn nam cùng tuổi trước nay đều chướng mắt, càng khỏi bàn đến nhất kiến chung tình, nhưng hiện tại, Dương Miên Miên cảm thấy tim của mình đập đặc biệt mau, cả người đều bị anh hấp dẫn.

Kinh Sở nhìn Dương Miên Miên đứng ở đó ngơ ngác, tưởng rằng cô sợ hãi, chạy đến trấn an: "Không sao nữa rồi, đừng sợ."

Dương Miên Miên nhìn anh: "Anh đẹp trai thật đó, anh có bạn gái chưa, em rất thích anh."

Kinh Sở: "..."

Anh sờ sờ trán cô, "Bị đụng vào đầu?"

Dương Miên Miên bổ nhào vào lồng ngực của anh: "Làm bạn trai em nhé."

Kinh Sở ôm cô, dở khóc dở cười, thanh âm lại rất ôn nhu: "Làm gì vậy, làm nũng a?"

"Cảm thấy anh đẹp trai quá."

Tùng Tuấn ở phòng bên, nghe thấy động tĩnh, lúc đến đây nghe thấy lời này của cô, lảo đảo.

Kinh Sở ôm cô xuống: "Không sợ nữa, không có việc gì, ngoan."

Tùng Tuấn tìm dây thừng, đem mấy tên khách không mời mà đến này trói lại, thẩm vấn: "Nói, ai phái các ngươi tới, có mục đích gì?"

Không ai trả lời.

"Đáng khen, không thấy quan tài không đổ lệ, nếu như thế, chúng ta đây báo cảnh sát." Tùng Tuấn dứt khoát báo cảnh sát.

Dương Miên Miên nghe thấy một cái áo trong đó nói: "Vào cục cảnh sát lão bản cũng có thể đưa ra thôi."

Lão bản? Dương Miên Miên hồ nghi: "Các ngươi là người phi thiên quán, tới tìm ta lấy đồ vật sao?"

Cô tưởng bọn họ muốn lấy lại cái chén kia.

Cái áo thật sự quá thẳng thắn, tức khắc đem Tiêu Thiên cấp bán: "Lão bản chúng ta muốn người, là ngươi!"

"Hướng tới ta?" Dương Miên Miên nhìn Tùng Tuấn một cái, "Vì sao?"

Thuộc hạ Tiêu Thiên tuy rằng vũ lực không ra gì, nhưng miệng rất chặt, mặc kệ đe dọa hay dụ dỗ đều không lộ ra tiếng gió, thẳng đến khi Đường Quý lại đây đem người mang đi.

Đường Quý là chiến hữu của Kinh Sở và Tùng Tuấn, hiện tại chuyên phụ trách truy án buôn lậu, lúc đầu còn nghĩ ngày mai cùng nhau ăn cơm ôn chuyện, không nghĩ đến chuyện này lại xảy ra.

"Những người này thoạt nhìn không phải trộm cướp, chỉ sợ là hướng về phía các ngươi." Hắn tuy rằng nói là các ngươi, nhưng vẫn luôn nhìn Tùng Tuấn, hiển nhiên là cảm thấy Tùng Tuấn mới là mục tiêu, "Ngươi để lộ tiếng gió sao?"

Tùng Tuấn sờ sờ cằm: "Ta cũng không làm gì, lại không động thủ, chọc người ta như thế nào?" Hắn chuyển mắt, nhìn về phía Dương Miên Miên, "Em gái, em xác định không phải người ta đối với em nhất kiến chung tình, sau đó cường thủ hào đoạt sao?"

Dương Miên Miên nâng má: "Em cảm thấy hắn biết việc làm giả bại lộ nên mới tấn công, với lại em cảm thấy em mới là mục tiêu."

Đường Quý lần đầu tiên thấy cô: "Cô là..."

"Tôi tên Dương Miên Miên."

Kỳ thật Đường Quý không phải hỏi tên họ của cô, mà là muốn hỏi thân phận của cô, nhưng Dương Miên Miên không hiểu nên chỉ tự báo tên họ.

May mắn Kinh Sở hiểu: "Cô ấy là bạn gái của tớ, lần này vốn dĩ tớ là mang cô ấy tới chơi."

Ánh mắt Đường Quý lập tức quỷ dị, hắn cùng tuổi với Kinh Sở, vợ hắn năm nay hai mươi lăm tuổi, con trai ba tuổi... Mà bạn gái Kinh Sở lại trẻ hơn vợ hắn?

Lần này Dương Miên Miên hiểu ánh mắt của Đường Quý, cường điệu nói: "Tôi đã thành niên!"

Đường Quý thanh thanh yết hầu, "Chuyện gì xảy ra ở đây, các ngươi khai báo từ đầu đến cuối cho tôi."

Tùng Tuấn kể lại sự tình cho hắn, Đường Quý nghe xong cảm thấy quán Phi Thiên thật sự rất cổ quái.

"Tiêu Thiên kia là muốn giết người diệt khẩu?" Đường quý cân nhắc trong chốc lát, cảm thấy không hiểu, "Nhưng giết các ngươi đâu có ích gì."

Dương Miên Miên chửi thầm, Tiêu Thiên hắn muốn biết làm sao cô nhận biết được đồ thật, nhưng cô không thể nói ra lý do này cho mọi người biết, không nói đâu xa, bên cạnh cô đã có hai người cho rằng cô đang nói dối rồi!

Cô giải thích: "Chắc là bởi vì chúng ta biết được hắn làm rất nhiều đồ dỏm, hắn sợ sự tình bị tiết lộ?"

Lấy cớ này quá vụng về, ba nam nhân ở đây đều là cao thủ trong việc phát hiện nói dối, vừa nghe thấy liền biết cô đang nói dối, Đường Quý không thân với cô, vừa nghe xong liền không tin chữ nào.

Dương Miên Miên lại chậm rì rì nói: "Hoặc là, hắn phát hiện cái kia chén là đồ thật, muốn đoạt lại?"Cái này còn có khả năng.

Đường Quý cau mày, sờ soạng trong túi một điếu thuốc ra bậc lửa, còn đưa Tùng Tuấn cùng Kinh Sở một cây, Tùng Tuấn tiếp nhận, tới phiên Kinh Sở lại là tiếp nhận xong thì ném sang một bên.

Đường quý môi ngậm điếu thuốc, nhướng mày: "Không hút?"

"Tiểu tử này chưa bao giờ ở trước mặt nữ nhân hút thuốc." So với Đường Quý, Tùng Tuấn hiểu biết Kinh Sở hơn một chút.

Dương Miên Miên kéo tay Kinh Sở ngồi xa một chút, Kinh Sở sợ cô cảm thấy khói thuốc khó ngửi, mở cửa sổ, gió đêm thổi vào, mang đi hương vị của thuốc lá.

Đường Quý vào thời điểm suy nghĩ thích hút thuốc, cho nên nhất thời không nói gì, Tùng Tuấn dựa vào tường, chậm rãi phun vòng khói, cười như không cười, cũng không biết suy nghĩ cái gì.

Dương Miên Miên liền kéo tay Kinh Sở: "Hình như lâu rồi em không phát hiện anh hút thuốc." Nhớ rõ hồi đầu, cô có thể mơ hồ ngửi được trên người Kinh Sở nhàn nhạt mùi khói thuốc, cũng không biết từ khi nào, cô không còn ngửi được nữa.

Kinh Sở xoa tóc cô: "Ừa, không sai." Anh trước kia hút thuốc tương đối nhiều, chỉ cần có tâm sự hay công tác phiền lòng thì hút một điếu.

Về sau ở cùng với Dương Miên Miên, anh lo lắng cô không thích khói thuốc, liền kiềm chế, sau lại phát hiện chính mình bất tri bất giác quên mất chuyện này.

Tùng Tuấn hướng Kinh Sở nhướng nhướng chân mày, phun ra vòng khói, ý vị thâm trường cười.

Đường Quý hút xong điếu thuốc cũng đã lấy lại tinh thần, mở miệng: " Quán Phi Thiên nếu thật sự vẫn luôn làm hành động li miêu đổi Thái Tử này, thời gian lâu như vậy lại không bị người phát hiện, như vậy sự tình đã rất nghiêm trọng, bọn họ ít nhất đã thuần thục hình thức vận chuyển rồi."

"Ta không ngờ lá gan Tiêu Thiên lại lớn như vậy, nhiều người như vậy, lại bán đấu giá nhiều lần, hắn đã có thể đánh tráo mà thần không biết quỷ không hay." Tùng Tuấn tấm tắc cảm khái hai tiếng: "Ta vừa mới nhớ tới một chuyện nghe được trên phố, Tiêu Thiên là một thiên tài, dạng người đã gặp là không quên, trí nhớ siêu phàm."

Dương Miên Miên trong lòng khinh thường mà hừ hừ hai tiếng: Cô cũng làm được.

"Chỉ cần hắn xem qua tác phẩm một lần, là có thể nguyên mô nguyên dạng phục chế ra."

Dương Miên Miên héo: Cái này cô làm không được.

Thiên tài cũng không phải ai cũng giống nhau...

Cô tự mình an ủi, sau đó hỏi: "Vậy Tiêu Thiên là người có điều kiện có thể làm đồ đánh tráo sao?"

"Có khả năng, ta nhớ rõ, Phi Thiên quán đã có từ 5 năm trước, lúc ấy danh khí còn yếu, chỉ là một địa phương có cảnh quan đạc sắc, hấp dẫn lữ khách, biến thành như bây giờ là ba năm trước, có một đoạn thời gian ngừng kinh doanh để cải tạo, lúc này mới biến thành như bây giờ, không hấp dẫn du khách nữa, ngược lại nổi lên bán đấu giá." Tùng Tuấn ở vùng này lăn lộn lâu, nên tin tức nào hắn cũng biết.

Đường Quý ấn điếu thuốc vào tàn thuốc: "Chuyện này tra không phải một ngày hai ngày, ta phải về cục hội báo, còn cái chén  kia..."

Dương Miên Miên đánh gãy lời: "Chén không thể đưa ra."

Nếu là người khác thì Đường Quý hắn có thể yêu cầu đối phương phối hợp một chút để điều tra, nhưng đây là bạn gái Kinh Sở, không thể không nể mặt.

Đường quý nhìn thoáng qua Kinh Sở, hy vọng hắn biểu lộ thái độ.

Kinh Sở: "Tôi chưa bao giờ quản đến đồ vật của cô ấy."

Tùng Tuấn thương lượng cùng Dương Miên Miên: "Mượn một chút, không phải không trả lại cho cô."

"Thứ nhất, lấy cái chén đó không chứng minh được cái gì, vô dụng, thứ hai, vạn nhất Tiêu Thiên kia thật là vì cái chén này mà tới, muốn tôi trả thì làm sao, tôi cũng không muốn bị người ta truy sát, thứ ba, chén này khá xinh đẹp, tôi muốn để lại trong nhà đựng đồ."

Đường quý nhìn cô: "Nếu bọn họ thật là vì cái chén này mà tới, vậy cô đem nó giao cho chúng ta, tránh được phiền toái."

"Ta từ chối."

Không khí lập tức xấu hổ, Tùng Tuấn vuốt cằm muốn nói cái gì, nhưng không mở miệng, Kinh Sở nắm tay cô: "Muốn cái chén thật sao?"

"Đúng vậy." Dương Miên Miên kiên quyết, cô biết Tiêu Thiên cảm thấy hứng thú không phải cái chén, mà là cô, chén ở đâu cũng không sao.

Nếu là khi khác, cô dù không để ý mặt Đường Quý cũng sẽ cho Kinh Sở mặt mũi. Nhưng mấu chốt là cái chén thời Tống kia cầu xin: "Tôi không muốn bị chúng nó lấy đi, tôi chỉ muốn làm một cái chén! Tôi không muốn bị người ta cầm đi, chiếu cái gì quang, bị người ta sờ tới sờ lui, càng không muốn bị đặt ở trong ngăn tủ trưng bày ở nhà bảo tàng! Tôi chỉ muốn làm một cái chén! Cô đem tôi mang về nhà uống nước ăn cơm được không, cầu xin cô. "

Cái chén này từ khi cô lấy về tới nay vẫn luôn rất ít nói chuyện, hôm nay cô tình cờ nghe được đám ba lô cùng nó nói chuyện mới biết, thật ra chủ nhân trước kia của nó là quan lục phẩm, trong nhà có một thái thái hai bà cô, các tiểu thư đều bó chân, nó đôi khi dùng để đựng canh táo đỏ nấm tuyết.

Đôi khi, Dương Miên Miên cảm thấy đám đồ cổ thật bi ai, bình thường đồ vật làm ra là để thực hiện chức trách của chúng, nhưng đồ cổ chúng nó lại cái gì cũng không thể làm. Khăn giấy dù mệnh đoản, nhưng chỉ cần bị sử dụng, cho dù chết cũng là rất cao hứng.

Nhưng đám đồ cổ thì không được, bức thi họa linh tinh còn có thể có người thưởng thức, không đến mức cô đơn, nhưng chén đũa bình hoa này nọ lại rất thảm. Cho nên cô không thích đi bảo tàng.

Đối với đồ cổ chúng nó mà nói, không cho chúng nó thực hiện chức trách của chúng, so với chết còn khó chịu hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro