Chương 154: Suối nước nóng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mà bên kia, Kinh Sở đã mua đồ uống mang đi chia, Cao Duệ lạnh nhạt nhận một chai nước khoáng, Hứa Ương cười tủm tỉm nói: "Cảm ơn".

Bác Hãn chọn lựa nửa ngày, trông có vẻ đều không vừa ý, Doãn Nguyệt liền cười xin lỗi, xuống xe đi mua Coca cho anh ta, Bác Hãn nhận lấy nước, còn ghét bỏ nàng: "Mua cái gì cũng chậm chạp".

Kinh Sở hơi cau mày, nhưng suy cho cùng đây là chuyện riêng của người ta, anh cũng không tiện đánh giá quá nhiều.

Nhưng Đinh Hải cũng nghe thấy, hắn tương đối bất mãn, lẩm bẩm: "Thằng nhóc Bác Hãn kia lại sai Doãn Nguyệt đi, mẹ nó loại người như hắn lại cũng có thể tìm được bạn gái! Tôi mà có vợ không nỡ để cô ấy làm cái loại việc này đâu"

Khi nói câu này hắn lén nhìn trộm Bùi Bùi, làm cho Dương Miên Miên phì cười, sau liền vội nghiêm mặt, gật đầu phụ hoạ: "Sao lại có chuyện như vậy chứ, thật quá đáng!"

Đinh Hải liền rèn sắt khi còn nóng (nắm bắt cơ hội), chuẩn bị đúng lúc nữ thần đi đến, nói với Kinh Sở: "Người anh em, kế đến để tôi lái, cậu cũng nghỉ ngơi một lát đi."

Kinh Sở không có ý kiến, cùng Dương Miên Miên đi ra phía sau, lúc thay đổi vị trí liền phát hiện ở trên ghế phụ còn có 1 con chó.

"Vãi! Sao con chó này lại ở đây?"

"Chó của nhà chúng tôi". Dương Miên Miên vẫy tay bảo Hải Tặc đổi chỗ ngồi. "Yên tâm, nó không cắn người".

Đinh Hải cũng rất thích chó mèo, lấy ra một cái xúc xích giăm bông đưa nó: "Ăn không?"

"Nó ăn no rồi thì sẽ không ăn vặt nữa." Hải Tặc ăn rất thô, rất nhiều thứ không tốt cho chó mèo nhưng nó cũng coi như không, chỉ muốn lấp đầy bụng, nhưng nếu không đói, nó cơ bản sẽ không tham ăn cái gì, đặc biệt kiềm chế.

Sau khi đổi vị trí, nằm trên tấm thảm, Hải Tặc vẫn bình thản như cũ, Dương Miên Miên bế nó lên nhìn ra cửa sổ một lúc, nó không có hứng thú lắm.

"Thế giới rộng lớn như vậy, chị dẫn em đi xem." Đó là những gì Dương Miên Miên đã nói với nó lúc sáng ra khỏi nhà. Ai ngờ Hải Tặc một chút cũng không xúc động.

Ngồi phía sau thoải mái hơn phía trước rất nhiều, không lâu sau Miên Miên đã cởi giày gác chân lên đùi Kinh Sở, cả người dựa vào anh để sưởi ấm. Mùa đông đến cô rất thích dựa vào người anh, ấm áp dễ chịu như lò sưởi vậy.

Ghế sau điều hoà không thổi tới, Kinh Sở lấy chăn đắp lên chân cô, Dương Miên Miên cọ vào người anh, không kiềm được hôn lên sườn má anh.

Kinh Sở quay đầu lại hôn cô vài cái: "Ngoan nào."

Đinh Hải ghen tị: "Nếu tôi có một người vợ như vậy, khẳng định việc gì tôi cũng thuận theo cổ, không để cô ấy làm bất cứ việc gì, tôi mỗi ngày nấu cơm rửa chén, ông trời ơi, ban cho tôi một cô vợ đi!"

La Bùi Bùi không đáp mà chỉ cười mỉm, Đinh Hải cũng không nản lòng, nếu nữ thần có thể theo đuổi bằng những lời đường mật , thì cô ấy có còn là một nữ thần không? May mà suốt dọc đường đi, hắn có nhiều cơ hội để thể hiện, phải biết rằng những hoàn cảnh như vậy là dễ dàng bồi dưỡng tình cảm nhất.

May mắn trong trường hợp này căn bản không có ai tranh giành sự chú ý của nữ thần với anh ta, quả thật là phước trời ban, Đinh Hải quả thực trong lòng cười nở hoa rồi.

Buổi chiều, bọn họ cũng đến nơi, là một thôn tên Ôn Tuyền Hương, nằm sâu trong núi, năm ngoái vừa mới thông đường vào, Hứa Ương giới thiệu với bọn họ: "Nơi này trước kia không gọi là Ôn Tuyền Hương, nhưng bởi vì phát hiện ra suối nước nóng chất lượng tốt nên đổi tên, chính quyền địa phương chuẩn bị nhân cơ hội này phát triển du lịch, cải thiện kinh tế, nơi đây tạm thời vẫn chưa có tuyên truyền ra bên ngoài, độ nổi tiếng không cao, tôi và trưởng thôn có quen biết, ông ấy nói sẽ đặt phòng trước cho chúng ta."

Dương Miên Miên đến nơi này liền có cảm giác quen thuộc kỳ lạ: "Cảm giác này, mùi vị này, rất giống Cao Gia Câu"

Có điều, Ôn Tuyền Hương tốt hơn Cao Gia Câu nhiều, ở Cao Gia Câu cơ bản đều là nhà đất, trái lại ở đây là nhà gạch, trưởng thôn mời họ về nhà ăn cơm, nhìn thấy Hứa Ương đặc biệt nhiệt tình: "Phóng viên Hứa đển rồi, mau vào trong, đi đường vất vả rồi."

Hứa Ương vẻ mặt tươi cười chào hỏi: "Chào trưởng thôn, lần này tôi đến mang theo rất nhiều sách và văn phòng phẩm cho bọn trẻ."

"Cảm ơn phóng viên Hứa, nếu không có cô, bọn trẻ này không có ngày hôm nay!" Trưởng thôn càng nhiệt tình, ông gọi hai thanh niên đến giúp Hứa Ương chuyển đồ đạc.

Hứa Ương nửa phô trưởng nửa khoe khoang nói: "Tôi mỗi lần đến đây nhìn thấy gương mặt tươi cười của bọn trẻ, liền cảm thấy mọi thứ tôi làm đều đáng giá.

Đang nói, một bầy trẻ con ở bên ngoài la hét: "Cô giáo Hứa cô giáo Hứa", Hứa Ương vội vàng đi ra ngoài nói chuyện với chúng, đem những cuốn sách, bút chì và vở mang đến chia cho mọi người.

"Cảm ơn cô giáo Hứa."

"Cô Hứa đã lâu không tới thăm tụi con."

"Nếu không phải vì cô giáo Hứa, bọn con đều rất biết ơn cô."

"Cô Hứa, nếu không phải người, bọn con đều sẽ không có mẹ."

Thấy cảng hạnh phúc như vậy, khuôn mặt của Cao Duệ cuối cùng cũng lộ ra sự buông lỏng, ánh mắt nhìn về phía Hứa Ương nhu hoà đi không ít. 

Dương Miên Miên sờ cằm, nghĩ thầm trong lòng: "Kỳ quái, cảm giác Hứa Ương rất kỳ lạ, chẳng lẽ là do mình quá độc đoán?"

"Tìm những tin tức cô ấy viết, xem xem rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra." Dương Tiểu Dương nói.

Nhưng tín hiệu ở trên núi rất kém, điện thoại Dương Miên Miên cả buổi không thể lên web được, đang chán nản, liền nghe thôn trưởng ở đó cảm động nói về những gì Hứa Ương đã làm: "Nếu không phải Hứa tiểu thư giúp chúng tôi đăng tin, thì cũng sẽ không có nhiều người đến quyên góp tiền cho chúng tôi, bây giờ đường trong thôn đã được lát đá, trường tiểu học được xây lên, còn phát hiện ra suối nước nóng, ngày tháng sau này của chúng tôi, khẳng định sẽ càng ngày càng tốt."

Hứa Ương ôm một đứa trẻ, cũng tràn ngập cảm xúc mà nói: "Tôi vốn ban đầu cùng bạn bè đến đây , thật không ngờ bọn trẻ cho rằng tôi là cô giáo đến đây dạy học, nhìn vào đôi mắt mong chờ của bọn chúng, tôi không thể nào khước từ được, ôi, trẻ con thành phố nghĩ đến chuyện trốn học, trẻ con ở đây biết đọc thậm chí cũng là mộng ước xa vời."

Dương Miên Miên gắp một miếng trứng xào, không lên tiếng, trứng gà vẫn là ăn rất ngon.

Ăn xong bữa cơm nhà nông, trưởng thôn đích thân đưa bọn họ đến nhà nghỉ suối nước nóng. Nhà nghỉ được xây dựng bên cạnh suối nước nóng, nhưng do điều kiện không đủ, cho nên... 

"Nam nữ ở chung?" Mọi người lúc này đều có chút kinh ngạc.

Nhưng thực tế chính là như vậy, nhà nghỉ chỉ có một gian phòng, một cái giường chung 10 người, phòng thay đồ dành riêng cho nam và nữ, nhờ một người phụ nữ hốc hác dọn dẹp vệ sinh, khá sạch sẽ.

Những người đến hôm nay đều không câu nệ, Đinh Hải còn cười tươi hớn hở mà nói: "Ở đây thật chân thực."

"Điều kiện chưa tốt, chờ chính phủ chi ngân sách xuống, chúng tôi sẽ cải thiện." Trưởng thôn cười tủm tỉm mà nói, "Hai ngày này chúng tôi cũng không tiếp đón nguời ngoài, phóng viên Hứa cùng bạn bè chơi vui vẻ, cần gì cứ nói với thím câm nhé."

Thím câm chính là người phụ nữ không nói một lời đang dọn dẹp vệ sinh.

"Được rồi, làm phiền trưởng thôn rồi."

Tiễn thôn trưởng đi, Doãn Nguyệt nhịn không được nói: "Hứa Ương, cậu đã làm rất nhiều cho những đứa trẻ đó... cậu xem chúng tôi có thể giúp gì được không, trong nhà tôi vẫn còn một số sách không dùng đến."

Hứa Ương mỉm cười nói: "Những thứ tôi mang đến lần này là do những người trước đó đã quyên góp, lần sau tôi nhất định sẽ gọi mọi người."

Đinh Hải cũng không khỏi khen ngợi cô: "Nhìn không ra đấy Hứa Ương, một cô gái nhỏ như cô, lại làm được nhiều chuyện như vậy."

"Tôi tin rằng bất cứ ai nhìn thấy tình cảnh ấy, đều sẽ không ngồi yên." Hứa Ương trả lời mười hai vạn phần khéo léo.

Dương Miên Miên nghe đến lười: "Em dắt chó đi dạo."

"Đừng đi quá xa." Kinh Sở quan tâm một tiếng bảo cô ra ngoài hít thở, Hải Tặc lắc người một cái, nhàn nhã theo cô ra ngoài.

Hứa Ương nhìn cô rời đi, do dự một lúc, chậm chạp đến cạnh Kinh Sở, nhỏ giọng hỏi: "Cô ấy có phải không thích tôi không?"

Kinh Sở nhướn mày, mỉm cười nói: "Miên Miên nhà chúng tôi tương đối hướng nội."

"Ồ, vậy là tốt rồi." Hứa Ương thở phào nhẹ nhõm, "Tôi lại còn tưởng mình đã đắc tội với cô ấy."

Bác Hãn không khỏi nhíu mày: "Cô ta tuỳ hứng chạy ra ngoài như vậy, ngộ nhỡ đi lạc chúng ta lại phải đi tìm, thật không hiếu chuyện."

Kinh Sở  mặt không biến sắc nhìn sang ở bên kia Doãn Nguyệt đang cần mẫn trải túi ngủ, chuẩn bị nước sôi, bận rộn đến chân không chạm đất, lại nhìn sang Bác Hãn bên này đang ngồi đó lên tiếng ủng hộ Hứa Ương, cái gì cũng không động đến, nụ cười trên khoé miệng lạnh đi: "Tôi chỉ biết, từ trước đến nay không có người đàn ông nào nhàn rồi, để phụ nữ làm việc."

Bác Hãn giận tím mặt: "Đó là bạn gái của tôi, cô ấy cam tâm tình nguyện, anh quản được sao?"

"Vậy Miên Miên là bạn gái của tôi, anh quản cô ấy đi đâu được không?" Kinh Sở không mặn không nhạt phản bác lại.

Đinh Hải cười xấu xa một tiếng, hắn cũng ngứa mắt dáng vẻ ông lớn của Bác Hãn, nhưng Doãn Nguyệt như thể đang tận hưởng niềm vui vậy, hắn cũng không nói nhiều, dù sao đó là chuyện riêng nhà người ta.

Dương Miên Miên lúc này cũng không đi xa, chỉ dắt chó đi dạo gần đó, hôm nay đã ở trên xe một ngày trời, Hải Tặc cũng cần giãn xương cốt, nhân tiện giải quyết vấn đề sinh lý.

Nhà nghỉ suối nước nóng này được xây cách xa thôn một chút, chỉ có một mình thím câm đang dọn dẹp trong nhà bếp, cô lại gần và hỏi: "Ở đây có gì ăn được không?"

Món ăn ở nhà trưởng thôn giống nhau, nhưng không tranh nổi với sức ăn quá khoẻ của những người kia, cô đều cảm thấy đói bụng.

Thím câm chỉ vào vật bên cạnh bếp, trứng gà, mì sợi và thịt ba chỉ muối của dân làng.

"Phải tự mình làm, cô sẽ nấu cơm chứ" Dương Miên Miên tiếp tục hỏi.

Thím câm lạnh nhạt lắc đầu, lấy ra một cuốn sổ nhỏ đưa cho cô xem bảng giá: Trứng gà 3 đồng tiền một cái, cà chua 1 đồng, mì sợi 5 đồng.

Dương Miên Miên nghiêng đầu xem một lúc: "Viết không tồi, cô không phải là người ở đây đúng không?"

Thím câm lạnh lùng nhìn cô một cái.

"Cô là người ở đâu?"

Thím câm không để ý đến cô, đem theo một xô nước mang ra ngoài. Dương Miên Miên nhìn chữ trong cuốn sổ: "Xem những chữ này, ít nhất cũng là học sinh trung học, thấy có người ngoài đến cũng không cầu cứu, là tuyệt vọng rồi sao?"

"Trưởng thôn dám để bà ta một mình ở đây, nắm chắc bà ấy sẽ không chạy, phỏng chừng ở đây còn có trẻ con, không dám chạy đi." Dương Tiểu Dương sụt sịt, "Thật đáng thương."

Dương Miên Miên hơi nhướng mày, xem xung quang không có ai, vỗ vỗ kệ bếp: "Người phụ nữ ấy có phải bị bắt cóc đến đây không?"

"Chị đang hỏi người phụ nữ câm hả (>﹏<) cô ấy nghèo lắm." Khẩu âm của kệ bếp là tiếng phổ thông với hương vị phương ngữ nặng, nhưng miễn cưỡng nghe vẫn hiểu được, "Cô ấy rất tốt, rất nhiều người ức hiếp cô ấy."

Dương Miên Miên bị doạ nhảy dựng: "Nhiều người ức hiếp cô ấy là có ý gì?"

"Đàn ông trong thôn đều khi dễ cô ấy, cuộc sống của cô ấy không dễ dàng gì, sau đó cô ấy tìm cách ở bên trưởng thôn, trưởng thôn đã sắp xếp cho cô ấy đến đây làm việc, nơi này thường xuyên có người đến ở, cho nên bọn họ cũng không dám làm bậy, chỉ có một mình trưởng thôn đến." Lời nói của kệ bếp úp úp mở mở, nhưng Dương Miên Miên ngay lập tức có thể nghe ra được hàm ý trong đó, toàn thân liền nổi da gà.

Dương Miên Miên hỏi: "Hứa Ương trước kia thường xuyên đến nơi này, vì sao cô ta không giúp đỡ cô ấy?"

"Chính Hứa Ương đã đưa cô ấy trở về nha." 

Dương Miên Miên vô cùng ngạc nhiên trước những gì kệ bếp nói: "Là có ý gì?"

Những gì kệ bếp biết cũng không nhiều, dù sao nó cũng chỉ vừa với được làm ra, những gì nó biết đều là đôi câu vài lời từ trưởng thôn: "Em không biết nhiều, nếu chị có thể đi đến thôn, ở trong thôn chắc chắn có bạn nhỏ biết"

Nhưng rõ ràng bây giờ không thể về thôn dò hỏi tin tức, hơn hết Dương Miên Miên cảm thấy, với tính cách có vẻ khiêm tốn nhưng kỳ thực lại tự cao tự đại của Hứa Ương, cô ta sớm muộn gì cũng sẽ tự mình nói ra.

Chỉ là không nghĩ tới, lúc ngâm suối nước nóng, việc chính còn chưa nói ra, tam quan của Dương Miên Miên đã bị một cú sốc chưa từng có. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro