Chương 155: Tranh luận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một nhóm cả nam lẫn nữ ngâm suối nước nóng, loại chuyện này khẳng định có liên quan đến tình yêu, Hứa Ương là người khởi xướng chuyện này, cũng đảm nhận công việc khuấy động bầu không khí.

Mở đầu cô liền nhắc tới hôn sự của Bác Hãn và Doãn Nguyệt: "Doãn Nguyệt, nhà cậu vẫn chưa thả lỏng à?"

Doãn Nguyệt lắc đầu chán nản.

Bác Hãn liền có chút tức giận: "Tại sao bố mẹ em cứ cố gắng chia tay chúng ta, anh biết hiện tại anh chưa có tiền, nhưng sau này anh nhất định sẽ có, bây giờ dùng vật chất để so đo tình cảm giữa chúng ta, quá hợm hĩnh rồi!"

Hứa Ương nói theo: "Trên đời không có cha mẹ nào không yêu con mình, miễn là cậu thực sự muốn ở bên Bác Hãn, họ nhất định sẽ mềm lòng mà đồng ý, mấu chốt là cậu không thể vứt bỏ tình cảm giữa hai người, tôi cảm thấy huyết thống không phải là điều quan trọng nhất, quan trọng nhất chính là hai người ở bên nhau yêu thương nhau. " Cô ấy đang nói, dường như không tự chủ được nhìn sang Cao Duệ một cái, nhìn xong liền lấy lại tinh thần, lập tức dời tầm mắt, lộ ra vẻ mặt hơi thất vọng.

Doãn Nguyệt bị Hứa Ương nói như vậy, càng củng cố niềm tin: "Tôi sẽ cũng với bố mẹ đấu tranh đến cùng."

Cái nãy cũng chưa xong, Bác Hãn như vậy an ủi Doãn Nguyệt: "Em yêm tâm, cho dù chú dì không đồng ý, chúng ta cũng có thể kết hôn, đây là thời đại tự do yêu đương, chỉ cần em muốn kết hôn với anh, chúng ta liền kết hôn. Sau đó, em chuyển đến nhà anh sống, mẹ anh khẳng định rất thích em, chỉ là mẹ anh đã lớn tuổi, em phải giúp bà ấy làm việc nhà, đừng cãi nhau với bà ấy, Tiểu Nguyệt, điều anh thích nhất là lòng hiếu thảo của em, anh không cần một người phụ nữ không đối xử tốt với bố mẹ anh."

Dương Miên Miên: "......" Cô kéo cánh tay Kinh Sở, thì thầm vào tai anh, "Đây là có bệnh à."

Tâm tình của Kinh Sở cũng chỉ có thể miêu tả bằng một loạt dấu ba chấm.

Nhưng La Bùi Bùi nhìn không quen, mở miệng nói: "Anh muốn cô ấy hiếu thuận với ba mẹ anh, vậy anh cũng nên hiếu thuận với ba mẹ cô ấy, sao lại để cô ấy đối đầu với gia đình?" 

"Gả đến nhà chúng tôi, chính là con dâu của nhà chúng tôi, tôi có thể cho phép cô ấy sau này hiếu thuận với nhà mẹ đẻ, nhưng vẫn phải ưu tiên gia đình của tôi. " Bác Hãn giải thích.

La Bùi Bùi: "...... Kết hôn là hai người cùng hợp thành gia đình, không phải cô ấy gả đến nhà anh rồi trở thành vật phụ thuộc của gia đình anh."

"Cho nên cô mới không thể gả đi, phụ nữ quá mạnh mẽ chẳng có đàn ông nào cần." Dù cho thu nhập của La Bùi Bùi hàng năm mấy triệu, dù cho cô có thể tự mình kiếm được một ngôi nhà ở Nam Thành, dù cho cô một mình vẫn sống rất tốt, trong mắt Bác Hãn, không kết hôn được, vẫn là một người thất bại.

Hứa Ương cười hoà giải: "Bùi Bùi chỉ là thoạt nhìn giống một người phụ nữ mạnh mẽ, thực tế vẫn là một cô gái nhỏ chăm lo việc nhà, nhưng tôi cũng cảm thấy Bùi Bùi nên dịu dàng một chút, người bạn trai kia chia tay cậu là vì cậu quá mạnh mẽ."

La Bùi Bùi trong lòng cười nhạo một tiếng, cô và tên đàn ông kia chia tay là bởi vì anh ta ngoại tình, không liên quan gì đến việc cô có dịu dàng hay không.

Ai ngờ vẻ mặt Cao Duệ cũng tán thành: "Cưới vợ là thứ yếu, đầu tiên phải đức hạnh và chăm sóc gia đình, về nhà có thể ăn bữa cơm nóng, phụ nữ bên ngoài đều là chơi chơi mà thôi.

"Tôi còn ghen tị với Tiểu Nguyệt". Hứa Ương cười khanh khách, "Tôi hi vọng có thể có một nam nhân cưới tôi về nhà, cho tôi một gia đình, không cần tôi phải lo lắng về bất cứ việc gì ngoài kia, tôi chỉ cần chăm sóc tốt cho anh ấy và con, phụ nữ, thành công lớn nhất là cưới được một người chồng tốt, mang thai lần thứ hai, Tiểu Nguyệt à, không phải người đàn ông nào cũng quyết đoán như vậy.

Tiểu Nguyệt cười hạnh phúc, cùng Bác Hãn kết hôn, sinh một đứa con, mỗi ngày làm một bàn món ngon đợi anh ấy về, chính là ước muốn lớn nhất của cô.

Vừa nói dứt lời, Dương Miên Miên không thể chịu rồi, leo ra khỏi suối nước nóng, ôm chặt Kinh Sở: "Mau đi ra, ở lại lâu hơn sẽ bị nhiễm thẳng nam ung thư đó, quá đáng sợ." Cô ôm ngực bỏ chạy với vẻ sợ hãi. 

Kinh Sở vô cùng bình tĩnh đi ra ngoài, La Bùi Bùi cũng nói: "Tôi cũng ngâm đủ rồi, nghỉ ngơi trước đây."

 Đinh Hải từ đầu đã hạ quyết tâm hết thảy vì La Bùi Bùi, lúc này cũng vội càng theo cô ra ngoài.

Hứa Ương không nhịn được cười.

Kinh Sở vừa ra ngoài liền không nhịn được cười: "Em đó."

"Thật đáng sợ." Dương Miên Miên dậm dậm chân, "Nghe mà em nổi hết cả da gà, bụng đói luôn rồi."

"Trọng tâm là câu sau đúng không." Kinh Sở chê cười cô, "Đói bụng?"

Dương Miên Miên dùng sức gật đầu.

"Anh có mang theo đồ ăn."

"Em muốn ăn mì, có thể nấu trong bếp!" Cô kéo quần anh (bởi vì không mặc áo), Kinh Sở xoa đầu cô: "Được, anh đi thay quần áo."

Dương Miên Miên lưu luyến nhìn anh rời đi, sau đó về phòng thay đồ nữ thay quần áo chờ ăn.

Đinh Hải cũng đúng lúc đi qua: "Tôi cũng đi xem có gì ăn không, Bùi Bùi cô đói không?"

"Anh cho cô ấy ăn phía dưới à" Dương Miên Miên như thần đáp lại, khiến Đinh Hải phun ngay lập tức: "Cô nói cái gì?"

"Trong bếp chỉ có mì sợi." Dương Miên Miên vờ vô tội, "Nếu không thì chỉ có trứng.....Haizz, em chỉ muốn ăn trứng, không muốn ăn mì." Cô nói tốc độ như đi trốn.

Trước kệ bếp, Kinh Sở xác nhận với cô: "Rốt cuộc là ăn gì?"

"Em muốn ăn hai quả trứng đường, nấu chín hoàn toàn, không cần lòng đào." Dương Miên Miên nghiêm túc dặn dò.

Kinh Sở sờ sờ bụng cô, phát hiện thật sự xẹp lép, lúc này mới đập hai quả trứng: "Thêm một túi sữa bò?"

"Em đi lấy." Dương Miên Miên bay nhanh về phòng đi tìm sữa bò.

La Bùi Bùi không khỏi cảm thán một tiếng: "Anh chăm sóc cô ấy rất tốt.", hôm nay là lần đầu cô cùng Kinh Sở nói chuyện phiếm, "Em có thể nhìn ra"

Lần đầu cô nhìn thấy Dương Miên Miên, liền biết cô ấy là kiểu con gái xuất thân trong hoàn cảnh nghèo khó nhưng tính tình rất kiêu hãnh. Đối xử với đứa trẻ như vậy, không thể quá thương hại, muốn vừa phải, dành cho cô ấy đủ sự tôn trọng, nhưng cũng không được chiếu cố quá nhiều, nếu không tuyệt đối sẽ phản tác dụng.

Cô đã làm rất tốt, mọi thứ đều không vượt quá giới hạn, vì vậy, ấn tượng của Dương Miên Miên về cô thực sự không tệ.

Nhưng hôm nay gặp lại cô ấy, Dương Miên Miên không còn là cô gái yếu ớt nhưng quật cường như trước đây, nàng đã rộng lượng hơn rất nhiều, đã biết nói đùa, mặc dù đối với Hứa Ương hay Bác Hãn thái độ như cũ chẳng ra sao, nhưng so với trước đó, đã là khác nhau một trời một vực.

Ắt hẳn, Kinh Sở đã dành rất nhiều nỗ lực để chăm sóc cô ấy, cho nên cô ấy mới thay đổi rõ rệt như vậy.

Ai ngờ đến Kinh Sở thở dài: "Anh chiều chuộng cô ấy quá, không có cách để từ chối bất kỳ yêu cầu nào của cô ấy." Thật sự khá buồn khi nghĩ về chuyện ấy, Dương Miên Miên chỉ cần làm nũng, doạ dẫm, tức giận, chỉ cần là một trong số chúng anh đều không chịu đựng được, ban đầu còn có thể nói cô ấy vài câu, sau khi từ sa mạc trở về liền đối xử với cô như bảo bối, trải qua chuyên bị điếc, bây giờ càng ngày càng không có nguyên tắc.

Dương Miên Miên mang theo sữa bò quay lại, Kinh Sở nấu hai quả trứng đường cho cô, lại sợ cô sẽ bị nóng, liền cầm bát cho cô, Dương Miên Miên muốn tự cầm đều bị anh ấy vỗ vào mu bàn tay: "Em ăn đi, cẩn thận nóng."

Dương Miên Miên liền ăn một cái, cái kia nhường lại cho Kinh Sở: "Em ăn no rồi." Kinh Sở không nói một lời ăn phần còn lại của cô.

Đinh Hải cũng nấu mì cà chua trứng đầy đủ màu sắc hương vị: "Tới đây, Bùi Bùi cô nếm thử tay nghề của tôi đi."

La Bùi Bùi nể mặt ăn một miếng, sau đó thập phần vui sướng: "Ăn ngon lắm."

"Phải không, dù sao tôi cũng là chủ một công ty ăn uống đấy!" Đinh Hải khoe khoang thân phận lão bản của mình một hồi, nhưng một chút cũng không khiến người ta khó chịu.

Dương Miên Miên ngửi thấy mùi thơm của mì, kéo tay Kinh Sở đi: "Không đợi được nữa, nếu ở lại lâu hơn em sẽ đói mất." Miệng cô nói vậy, rất nhanh tạo cơ hội để Đinh Hải và La Bùi Bùi hai người ở cạnh nhau.

Sau đó kéo tay Kinh Sở ra ngoài đi dạo: "Cùng em đi tìm Hải Tặc về đi, nó không thể ngâm suối nước nóng, không biết đi đâu rồi."

"Anh không lo lắng Hải Tặc chút nào cả." Cả một ngày trời, Kinh Sở rất trân trọng thế giới riêng tư khó có được của hai người, nắm tay nàng đi chậm rãi: "Nó so với em có ý thức hơn nhiều đó."

Dương Miên Miên làm nũng với anh: "Đừng nói vậy với em, chuyện tai nạn này cũng đâu phải em muốn, thật sự kể ra thì rõ ràng là sau khi quen biết anh!" Cô nhớ 18 năm trước đây sống rất yên bình, sau khi quen biết Kinh Sở mới gặp nhiều vụ án giết người rối loạn như vậy.

Nói cô là hệ thống Conan, thật ra là khóc ngất đi trong nhà vệ sinh.

"Được rồi, là anh sai, làm sao bây giờ?" Ánh trăng đẹp như vậy, anh cúi đầu nhìn khuôn mặt của cô, không đợi được liền hôn một cái lên môi cô, "Như vậy có được không?"

Dương Miên Miên cắn cắn môi, ý cười đã tràn ngập trong mắt: "Còn chưa đủ thành ý."

Sau đó là một nụ hôn dài, môi răng quấn quít, quyến luyến ôn nhu.

Hải Tặc im lặng ngồi xổm bên cạnh tảng đá, thật muốn thở dài: Lần nào về cũng gặp phải mấy chuyện thế này, mấy người có thể nhìn tôi được không nhìn tôi được không?

Hôn xong trở về phòng, Hứa Ương và những người khác cũng đều đã trở về sau khi ngâm mình, có vẻ chuẩn bị đánh bài để giết thời gian. Bãc Hãn có vẻ liên thủ cùng với Hứa Ương ngược Doãn Nguyệt và Cao Duệ, Hứa Ương liếc Cao Duệ một cái, bí mật cho anh ta ăn bài, quả nhiên, vòng này Cao Duệ đã lật ngược tình thế.

"Ái chà, chơi bài à." Đinh Hải xoa hai tay, có chút ngứa tay.

Dương Miên Miên cũng thò lại gần, chỉ cho Doãn Nguyệt: "Cô đánh lá này đi."

Doãn Nguyệt vốn dĩ không giỏi chơi bài, hoàn toàn không phải người khó tính, nghe Dương Miên Miên nói vậy, chủ động đánh ra: "Tôi để cô chơi."

Chính là đúng như ý muốn của Miên Miên, cô không chút khách khí đặt mông ngồi xuống, bắt đầu ngược.

Bác Hãn sắc mạt lúc xanh lúc trắng, sau đó không thể chịu đựng được, cầm bài ném: "Cô ăn gian!"

"Anh còn trách người khác ăn gian, loại người như anh chính là vĩnh viễn không bao giờ biết sai, chỉ biết chỉ chỉ trỏ trỏ người khác, không phải có nhiều hơn 1 bộ phận thôi sao, liền khinh thường phụ nữ, làm như thể bản thân mình không phải do phụ nữ sinh ra vậy." Dương Miên Miên đảo mắt,  "Ung thư thẳng nam giai đoạn cuối, anh bị bệnh vô phương cứu chữa rồi."

Bác Hãn giận đến đỏ cả mặt, đứng lên chỉ vào cô. 

"Làm sao, muốn đánh nhau à, não không đủ dùng, còn muốn dùng vũ lực uy hiếp phụ nữ?" Dương Miên Miên chế nhạo, "Anh có thể thử, có điều chỉ sợ anh không thể chấp nhận thua tôi, quay về tự sát trên đầu tôi thì lại không tốt"

Nói đến đây, Hứa Ương cuối cùng tái mặt: "Được rồi, mọi người cùng nhau đến đây chơi, cô cãi nhau như vậy là có ý gì, Bác Hãn không phải đã xin lỗi cô sao."

"Làm gì, là anh ta nói phụ nữ này không được, kia không được, tôi không được khinh bỉ chỉ số IQ của anh ta sao, anh ta tự hào mình có thêm một bộ phận, coi phụ nữ như vật phụ thuộc của mình, vậy IQ của tôi cao hơn anh ta, tôi khinh thường anh ta, không được sao? Cô thật sự có tiêu chuẩn kép. " Ấn tượng ban đầu của Dương Miên Miên về Hứa Ương không tốt, bây giờ cũng không cho cô mặt mũi

Đinh Hải là người đứng ra giảng hoà: "Mọi người mới gặp nhau hôm nay, có chút xung đột là bình thường, qua hai ngày là sẽ quen thôi, Bác Hãn à, cậu là đàn ông sao lại đi so đo với cô gái nhỏ như vậy."

Bác Hãn không thể phản bác câu nói này, chỉ có thể nói với Kinh Sở: "Anh không quản bạn gái của anh, để cô ta ghê gớm như vậy?"

"Đó là bạn gái của tôi, không phải tài sản cá nhân của tôi, tôi làm sao quản?" Kinh Sở nghịch nước, rửa móng của Hải Tặc, thậm chí không nhin về phía này, Hải Tặc nhìn về phía Bác Hãn, nhe hàm răng trắng muốt, nếu Bác Hãn xuống tay với Dương Miên Miên, không cần nghi ngờ, con chó này sẽ nhảy lên cắn anh ta ngay lập tức.

Khuôn mặt anh ta u ám, nhưng cũng hiểu rõ,  không nói đến Hải Tặc, nhìn bộ dáng của Kinh Sở, cũng tự mình nhận thức được không có lợi cho anh ta. chỉ có thể nói với khuôn mặt ủ rũ: "Đàn ông tốt không đấu với phụ nữ."

"Ha." Dương Miên Miên nhìn hắn trào phúng, ném bài thật mạnh xuống, "Không thể nhận thua thì đừng chơi, thật khinh thường anh."

Nói xong, chạy về túi ngủ Kinh Sở đã trải, chuẩn bị đi ngủ.

Kinh Sở kéo cô ngồi dây: "Còn chưa uống thuốc." Anh đếm đủ thuốc rồi cầm nước mang qua, Dương Miên Miên đã nằm xuống, há miệng ra cho anh bỏ thuốc vào miệng, uống nước từ tay anh rồi nuốt xuống: "Hải Tặc, đến đây ngủ với chị."

Hải Tặc nhảy lên giường, nằm bên chân cô, có lẽ vẫn cảm thấy Bác Hãn là một mối đe doạ, một con mắt gắt gao nhìn chằm chằm anh ta.

Mệt mỏi một ngày trời, mọi người đều rất nhanh lần lượt đi vào giấc ngủ, Dương Miên Miên và Kinh Sở ngủ trong túi ngủ đôi, cô nép mình trong vòng tay Kinh Sở, không ngủ được lăn lộn qua lại.

Kinh Sở nắm tay cô: "Lạnh?"

"Không lạnh. " Cô lắc đầu, chui vào trong lòng ngực anh.

Kinh Sở kéo cô ra: "Đừng ở bên trong ngạt, đưa đầu ra ngoài."

"Được rồi." Dương Miên Miên cọ cọ, dịch người ra bên ngoài một chút, cùng anh mặt đối mặt, không kiềm được cười tươi.

Kinh Sở thấy dáng vẻ tươi cười của cô, cũng lộ ra nụ cười: "Mau ngủ đi."

"Ngủ~" Dương Miên Miên kéo dài âm điệu, được anh vỗ về, cô cũng nhanh chóng vào mộng đẹp.

Đến khuya, một tiếng hét chói tai vang lên, đánh thức giấc ngủ của mọi người.

--------------------

Tác giả có điều muốn nói: Đã lâu như vậy, thái độ của Miên Miên đối với những người cô không ưa vẫn tệ như xưa. Bản chất dễ thay đổi nhưng cũng khó thay đổi. Cô bắt đầu chấp nhận người khác là bạn, nhưng với tính cách như vậy, có vẻ như rằng vấn đề này không thể thay đổi được._(:з」∠)_

Khi viết về những người như Bác Hãn, Hứa Ương, Doãn Nguyệt, tôi không có ý phê bình gì cả, tôi chỉ tập hợp một số người có quan điểm khác nhau lại và dùng chính miệng mình để bày tỏ những quan điểm khác nhau. Kỳ thực, trên thực tế, những người khác nhau có những quan điểm, ý tưởng hoàn toàn khác nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro