Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

edit: junfi.

Chương 16: Người yêu.

Trong một chớp mắt ngắn ngủi, thần sắc Hoàng Đan thay đổi liên tục, cậu làm như không có chuyện gì xảy ra phủi phủi bụi cỏ trên quần áo: "Mẹ, sao mẹ lại ở đây vậy?"

"Mẹ mới mua ốc từ chợ sông về." Như thể chỉ đi ngang qua, Trần Kim Hoa xách một giỏ thức ăn, nhìn tới hướng lão đạo sĩ đã đi vượt qua sườn núi, "Đông Thiên, đó là ai thế?"

Hoàng Đan tiếp tục phủi phủi cỏ dại, "Hình như là một ông thầy bói."

Trần Kim Hoa nói, "Thầy bói? Có phải là cái người mà nhà Hà Vĩ tìm đến không?"

Hoàng Đan nói. "Có lẽ vậy."

Trần Kim Hoa thở dài, "Nực cười thật, mệnh người làm sao mà tính chứ."

Bà nhớ tới gì đó, "Đông Thiên, từ xa mẹ đã thấy con ngồi chung với lão đạo sĩ kia rồi, con không xem bói đấy chứ?"

Hoàng Đan lắc đầu, "Con không mê tín." Xem ra Trần Kim Hoa không nghe được gì, tốt nhất là như vậy.

"Vậy thì tốt."

Trần Kim Hoa đi về phía thôn, "Số mệnh là điều kỳ diệu, không thể tùy tiện tính toán, có người tính mệnh, trái lại còn đem mệnh đáng lẽ được sống tốt phá cho hỏng, hại người lại hại mình."

Hoàng Đan tò mò hỏi, "Thật ạ?"

Trần Kim Hoa nói chà, "Các cụ thường bảo, người ngốc có ngốc phúc, biết nhiều chưa chắc đã là chuyện tốt."

Hoàng Đan cảm thán, "Cũng phải ha."

Trần Kim Hoa nghiên đầu, "Lần trước Lý Căn giúp chúng ta gặt lúa, bây giờ nhà họ cấy mạ, con qua phụ một tay đi. Đừng để cho mọi người cảm thấy chúng ta không ra gì."

Khóe miệng Hoàng Đan giật một cái, bên cậu gieo sạ chậm hơn một chút, muốn chờ một thời gian nữa mới cấy mạ, cho nên cậu mới có thời gian rảnh rỗi để đi tản bộ, còn Lý Căn bên kia thì nhanh hơn, đã bắt đầu bận bịu lên rồi.

Nhưng mà cậu chẳng muốn nghĩ tới chuyện phải xuống ruộng một chút nào, dưới đó có đỉa, "Để tới mai rồi con qua, trời cũng gần tối mất rồi."

Trần Kim Hoa nói được.

Sau khi về đến nhà, Trần Kim Hoa ngồi ở trong sân, chặt bỏ đuôi ốc, để vào ngâm trong chậu, rót thêm mấy giọt dầu mè, đợi một lát xong thì đem đi rửa sạch.

Lúc ăn cơm tối, Hoàng Đan ném thử món ốc xào rau hẹ này. Từ khi cậu tới nơi này, đây là món cậu thấy hài lòng nhất.

Cậu muốn quản gia.

Trên người Trần Kim Hoa có đặc tính lưu truyền của các bà mẹ, ăn mặc tiêu dùng, toàn bộ đều suy nghĩ cho đứa nhỏ nhà mình, bà vẫn như thường ngày, chỉ chọn gắp mấy món rau, không đụng đũa nào vào dĩa thịt ốc.

Hoàng Đan gắp cho Trần Kim Hoa mấy lần, miệng bà lại bắt đầu càm ràm, bảo là mình không thích ăn món đó, đừng gắp qua cho bà nữa.

Sau khi ăn xong, Trần Kim Hoa dọn dẹp bàn, hai bàn tay dính dầu mỡ tùy tiện lau lên phía trên áo quái tử (1), "Đông Thiên, con ở nhà trông nhà nhé, mẹ qua nhà bác Vương của con trò chuyện một lúc!"

(1): 褂子: có nghĩa là một chiếc áo khoác đơn kiểu Trung Quốc.

Giọng Hoàng Đan truyền tới từ cửa sau của sân, "Dạ."

Nhà xí trong thôn có lẽ đều là do một người thợ xây nên, cái nào cũng giống nhau, đều là một phòng đất nhỏ thô sơ, trên đất đào một cái hố to, chôn cái bể bên trong, dùng để đựng phân, không có cửa, đến rèm cũng chẳng có.

Lúc này Hoàng Đan đang ngồi chồm hổm trên cái bể to này, cơ thịt hai chân căng cứng, cái mông vểnh ra sau, với cậu khổ nhất chính là chuyện đi nhà xí, sợ phân phọt ra văng lên trên mông trên mặt mình.

Cái tướng ngồi xổm này rất không an toàn, khó trách lúc nhỏ nguyên chủ từng bị té vào đây.

Hoàng Đan vẩy vẩy quạt hương bồ, thổi cho mùi thúi với mấy tên mũi cùng nhau biến đi, cậu một bên âm thầm dùng sức rặn, một bên thì liệt kê tất cả đầu mối có được từ trước tới này theo thứ tự thời gian trước sau.

Lý Đại Quý và Ngô Thúy Linh được người lớn trong nhà chỉ định hôn sự, sau khi kết hôn hai năm thì có con, nhưng đứa bé không sống đến một tuần tuổi, nguyên nhân cái chết không rõ ràng. Hai năm trước, Lý Đại Quý sau ót bị đánh một đòn nghiêm trọng rơi vào sông chết đi, Vương Nguyệt Mai thì bị liệt nửa người dưới, Lý Căn nghỉ việc trở về thôn chăm sóc.

Bây giờ kẻ mang hiềm nghi lớn nhất là Vương Nguyệt Mai, lúc còn trẻ sống rạng rỡ đủ thể diện, hưởng thụ sự xem trọng của người khác phái quanh mười dặm tám thôn, cho dù bị liệt rồi, cũng vẫn rất cao ngạo, bà luôn theo đuổi vẻ hoàn mỹ, không cho phép vật tỳ vết nào xuất hiện, yêu thương con trai cả ưu tú có tiền đồ, ghét đứa con trai nhỏ vô dụng, thiên vị vô cùng rõ ràng, dường như bà chẳng hề che giấu sự chán ghét và thất vọng của mình đối với con trai nhỏ.

Hoặc phải nói là, Vương Nguyệt Mai bày tỏ thái độ, chỉ có người xuất sắc mới chiếm được sự chú ý tán dương của bà.

Người trong miệng thầy bói nói là mỹ phụ họ Vương, có hai đứa con trai, đó có thể chính là Vương Nguyệt Mai.

Hoàng Đan cau mày suy tư, chờ đến lúc cậu hồi hồn, cái mông đã bị đám muỗi bao vây.

Một đầu khác, Trần Kim Hoa đã đến Lý gia.

Vương Nguyệt Mai cũng vừa mới ăn cơm xong, đang để cho Ngô Thúy Linh rót nước cho mình rửa tay, bà xoa rửa tay thật kỹ càng, đôi bàn tay của bà không hề giống với tay của người phụ nữ nào trong thôn, những ngón tay đẹp mắt, thon dài, không hề thô ngắn.

Chờ cho Vương Nguyệt Mai lau xong tay, Ngô Thúy Linh liền bưng chậu đi ra ngoài, khép cửa lại.

Vương Nguyệt Mai ngồi dựa ở đầu giường, "Kim Hoa, không phải cô đã khâu hai đôi giày cho Đông Thiên rồi à? Sao lại làm thêm nữa?"

Trần Kim Hoa rút ra hai cây kim gắn trên mái tóc, nhanh chóng ghim xuống đế giày, xâu từng đường chỉ một: "Chân Đông Thiên đi giày rất hao, tôi làm nhiều cho nó mấy đôi để mang."

Vương Nguyệt Mai nói, "Cô cũng rảnh phát sợ."

Trần Kim Hoa nói, "Tôi trái lại cũng muốn làm thêm mấy việc khác, nhưng mà Đông Thiên lại ngăn không cho tôi xuống ruộng."

Vương Nguyệt Mai nói, "Đông Thiên hiếu thuận, là một đứa trẻ ngoan, tương lai sẽ có tiền đồ."

Trần Kim Hoa bào, "Nó thì có thể có cái tiền đồ gì chứ, là một đứa nửa chữ cũng không biết, sống ngoài xã hội thì không hòa hợp, không thể nào so sánh được với Lý Căn nhà chị, đó mới thật sự là có tiền đồ, có trách nhiệm, vì để chăm sóc cho chị, ngay cả thành phố lớn cũng không ở lại, trở về đây chống đỡ cái nhà này."

"Ai cũng nói Lý Căn là một đứa con có hiếu, Vương Nguyệt Mai chị sinh được một đứa con ngoan."

Sắc mặt Vương Nguyệt Mai nhu hòa, vừa có vẻ đắc ý, lại có chút tiếc nuối, "Nếu không phải tại tấm thân này của tôi, thằng nhỏ sống ở ngoài sẽ có cơ hội tốt hơn, nó là bị tôi liên lụy rồi."

Trần Kim Hoa trấn an nói, "Chị chớ có nghĩ vậy, ai cũng đâu muốn mình mang bệnh mang họa, mọi việc xảy tới đều là do số mệnh, chỉ có thể chấp nhận."

"Hơn nữa, Lý Căn từ nhỏ đã hiểu chuyện, có chủ kiến, nó biết mình đang làm gì."

Vương Nguyệt Mai nói. "Qua mấy ngày nữa là tới ngày giỗ của lão Trương nhỉ."

Gió nổi lên, ngọn đèn dầu trong phòng chập trờn, không đủ ánh sáng, Trần Kim Hoa châm lệch khỏi đế giày, không cẩn thận châm lên tay, bà lau ngón tay chảy máu xuống ống quần, "Đúng vậy, thời gian qua mau thật, nhoáng một cái, lão Trương mất cũng gần được hai mươi năm rồi."

Vương Nguyệt Mai hỏi, "Giấy tờ vàng mã mua đủ hết rồi chưa?"

Trần Kim Hoa nói mua đủ, "Đợt lên thành phố Đông Thiên đã mua về rồi."

"Xem mấy ngày nay, tạm thời chắc cũng không đổ mưa, nên đi tảo mộ." Cổ họng Vương Nguyệt Mai khô khan, bà ho hai tiếng để thanh giọng: "Kim Hoa, ban đầu nếu không phải tôi, thì người gả cho trưởng thôn chính là bà."

Trần Kim Hòa hình như không bận tâm chút nào, bà cười một tiếng nói, "Nguyệt Mai, chúng ta đều đã đến độ tuổi bước một chân vào quan tài, bà còn nói mấy chuyện này làm gì?"

Trên mặt Vương Nguyệt Mai có mấy phần không được tự nhiên, thoáng qua rồi biến mất: "Không phải ở đây đang nói chuyện phiếm qua lại sao? Tôi chỉ thuận tiện nhắc tới thôi."

Bà nhìn qua, "Kim Hoa, áo khoác cô mặc đã cũ rồi nhỉ, bẩn thành như vậy rồi, sao lại không đổi cái mới đi?"

"Trong nhà ngoài nhà đủ thứ chuyện, ngày nào cũng có việc để làm, mặc cái gì cũng sẽ bẩn, thôi thì cứ để vậy." Trần Kim Hoa cong đế giày trong tay mấy lần, tiếp tục xuyên mũi kim vào bên trong rồi kéo ra ngoài, "Tôi nào có phúc khí tốt như chị, có một đứa con dâu cần mẫn chịu khó, không biết tốn bao nhiêu tâm tư."

Vương Nguyệt Mai nhướng chân mày lá liễu, "Xem là gì."

"Như lúc này này, đến cái ấm nước nó cũng không biết đường mà mang vào đây cho tôi, bình thường chuyện gì cũng cần phải nói, không nói là không biết làm gì hết, gương mặt nó còn xấu xí, chẳng qua cũng chỉ đọc nhiều hơn một ít sách." Trong lời nói có bất mãn và bắt bẻ rõ ràng.

Lại là xem gương mặt, Trần Kim Hoa người già mặt đầy nét sần sùi không nói gì.

Ngô Thúy Linh đang ở chỗ Hoàng Đan, "Đông Thiên, anh cậu có phải đã có người yêu rồi không?"

Hoàng Đan đang ngồi gặm lê vàng trong sân, nghe vậy liền nói mình không biết.

Ngô Thúy Linh nói, "Chị thấy anh ấy ở trong phòng làm chuỗi vòng xương rắn, chắc là để tặng cho người ta."

Hoàng Đan gặm một miếng lê, "Em không biết."

Ngô Thúy Linh hỏi hai câu đều không có câu trả lời, cũng không hỏi lại nữa, cô đã ý thức được hành động của mình không thích đáng, "Mau đi ngủ sớm đi."

Chờ sau khi Ngô Thúy Linh đi rồi, Hoàng Đan liền dừng động tác gặm lê, rồi lại tiếp tục gặm, nhanh chóng ăn xong, đi ngay tới dưới bóng cây hòe già trước nhà Lý Căn, nhặt cục đá nhỏ dưới đất ném vào trong phòng.

Không qua bao lâu, Lý Căn với Hoàng Đan gặp nhau tại một buội rậm ở phía tây của thôn, ở đây muỗi nhiều, bay vo ve vo ve, đưa tay chộp một phát là bắt được ngay.

Hoàng Đan nói, "Em có chuyện muốn hỏi anh."

Lý Căn ôm eo cậu, dùng răn cắn cắn môi cậu nói, "Anh hôn trước đã, hôn đủ rồi nói sau."

HẾT CHƯƠNG 16

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro