Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

4.

Bầu không khí trong xe nặng nề một cách khó hiểu, ngột ngạt đến mức khiến người ta nghẹt thở.

Trần Hàn cau chặt mày, trầm ngâm, dường như có vấn đề nan giải nào đó đang bủa vây anh.

Một lúc lâu sau, anh bất ngờ mở miệng:

"Tống Lam đâu?"

"Hôm nay cô ấy đã làm những gì?"

Thường ngày tôi rất quấn người, ngày nào cũng sẽ gọi vô số cuộc điện thoại và gửi vô số tin nhắn cho anh.

Ngay cả khi anh phớt lờ tôi, tôi cũng sẽ dùng trăm phương ngàn kế biết được hành tung của anh thông qua Giang Thành.

Tuy nhiên, lần này Giang Thành chỉ bình thản nói:

"Hôm nay cô Tống không liên lạc với tôi."

Nghe xong, Trần Hàn càng cau mày chặt hơn, lôi điện thoại ra xem.

Lịch sử trò chuyện giữa tôi và anh vẫn đang dừng ở đoạn trò chuyện ngày hôm qua.

Tôi: "Anh cứ nhất quyết phải cưới Khúc Hiểu Oánh sao?"

Trần Hàn: "Nếu em dám gây thêm rắc rối, chúng ta thậm chí còn chẳng thể làm anh em."

Anh nhăn mày, sau đó gửi cho tôi một tin nhắn như một sự ban phát:

"Đang đâu?"

Nếu như là bình thường, tôi sẽ reo hò phấn khích lải nhải với anh, sẽ chẳng để anh phải chờ đợi một giây nào cả.

Nhưng lần này, sau mười phút chờ đợi, anh vẫn không nhận được bất kỳ câu trả lời nào của tôi.

Trần Hàn cuối cùng cũng nhận ra điều bất thường, ra lệnh cho Giang Thành:

"Đến Four Seasons Villa."

5.

Four Seasons Villa.

Biệt thự này là món quà Trần Hàn tặng tôi nhân lễ trưởng thành.

Tôi đã luôn sống ở đây không chịu chuyển đi.

Đến ngay cả người quản gia cũng là do anh sắp xếp cho tôi.

Khi Trần Hàn tới nơi, biệt thự yên tĩnh đến đáng sợ.

Chỉ có mình quản gia đang làm việc một cách không mục đích trong phòng khách. Trần Hàn thờ ơ chỉnh cúc tay áo, sai bảo quản gia:

"Gọi Tống Lam xuống gặp tôi."

Nghe tới tên tôi, vẻ mặt đờ đẫn của quản gia rạn nứt, lộ ra sự bi thương khó hiểu. Ông nhìn Trần Hàn với ánh mắt buồn rười rượi, chậm chạp nói: "Cô chủ đã qua đời rồi."

Trần Hàn lúc đầu ngây ra, sau đó lạnh lùng cười mỉa:

"Cô ta lại nghĩ ra trò mới gì đây?"

Mặc dù tính tình tôi buông thả, bướng bỉnh, nhưng chưa bao giờ lấy việc sống chết ra làm trò đùa.

Nhưng mức độ tin tưởng của anh đối với tôi mỏng manh như tơ, đến việc chứng thực cũng chẳng buồn làm.

Trần Hàn đoán chắc rằng tôi chỉ đang giận dỗi, trước khi đi, anh còn nhắn quản gia thông báo cho tôi:

"Lễ cưới của tôi bảo em ấy đừng đến, Hiểu Oánh không thích, tôi cũng chướng mắt."

Ánh mắt quản gia hơi giao động, vừa thương hại vừa cay đắng nhìn Trần Hàn.

6.

Tổng cộng thời gian Trần Hàn ở lại biệt thự của tôi chẳng đến mười phút, anh đến vội vã, đi cũng vội vàng.

Trần Hàn lên xe một cách nóng vội, Giang Thành nhìn phía sau anh không có ai, ngạc nhiên hỏi: "Tổng giám đốc, cô Tống không xuống gặp anh sao?"

Dẫu sao từ trước đến nay, tôi cũng chưa bao giờ để anh phải chờ đợi một giây nào cả.

Rũ bỏ được nhiệm vụ công lược, tôi mới biết hóa ra từ trước đến giờ tôi vẫn luôn là một kẻ không biết xấu hổ đeo bám Trần Hàn!

Tống Lam, mày chết cũng không oan uổng.

Trần Hàn nhăn mày bực bội cảnh báo: "Từ giờ trở đi đừng bao giờ nhắc đến cái tên này trước mặt tôi."

Giang Thành muốn nói lại thôi, anh ta nhìn vẻ mất kiên nhẫn của Trần Hàn, cuối cùng lựa chọn nuốt xuống những lời khuyên muốn nói.

Tôi ngồi ở ghế sau, ngay bên cạnh Trần Hàn.

Tâm trạng anh dường như đang rất phiền muộn, dặn dò Giang Thành lái xe quanh thành phố liên tục vài vòng.

Đôi môi mỏng của anh mím chặt lại thành một đường thẳng.

Anh nắm chặt điện thoại trong tay, thỉnh thoảng lại cúi xuống nhìn, nhưng màn hình điện thoại trước sau vẫn tối đen không lóe sáng.

Tôi không biết anh đang mong đợi điều gì.

Anh đang mong đợi một cuộc gọi hoặc một tin nhắn từ tôi sao?

7.

À, tôi nhớ ra rồi.

Trần Hàn từng nói tôi là thuốc an thần của anh, có tôi ở bên anh mới cảm thấy an tâm.

Có lần sau khi chịu ấm ức ở chỗ Khúc Hiểu Oánh, nửa đêm anh uống say chạy đến nhà tôi nổi điên lên.

Anh ghì chặt lấy tôi, mùi rượu kèm theo hơi thở nồng ấm của anh phả vào cổ tôi. Anh nhẹ nhàng cọ xát, đầy thân mật nói:

"Lam Lam, không có em anh biết làm sao bây giờ?"

Giọng nói anh bịn rịn, như thể tôi là người yêu mà anh ngày nhớ đêm mong nhiều năm.

Đó là lần tôi gần việc công lược nam chính thành công nhất. Chỉ cần tôi và anh phát sinh quan hệ, dựa vào tính cách bảo thủ của Trần Hàn, anh sẽ không thể không chịu trách nhiệm.

Nhưng tôi không muốn dùng thủ đoạn bẩn thỉu như vậy xiềng xích anh bên mình, tôi muốn đứng trước mặt anh một cách đường đường chính chính.

Vì vậy, tôi luôn xuất hiện bên anh khi anh suy sụp và chán nản.

Tôi đã thấy bộ dạng thảm hại của anh rất nhiều lần, nhưng lại không thể chia sẻ vinh quang cùng anh khi anh đạt thành công.

Trong năm năm anh và Khúc Hiểu Oánh dây dưa, họ vừa yêu vừa tổn thương nhau.

Mỗi khi thành công, anh luôn trẻ con chạy đến bên cô ta hất cằm thách thức:

"Khúc Hiểu Oánh, em là bại tướng dưới tay anh."

Khúc Hiểu Oánh tức giận, vành mắt đỏ lên.

Những lúc như thế Trần Hàn lại luống cuống tay chân nhận lỗi, dỗ dành cô ta.

Trong khi đó, tôi chỉ có thể đứng ở phía xa xa, lạc lõng nhìn khung cảnh cay mắt đó.

Năm năm tròn trĩnh, tôi đã phải chứng kiến những cảnh tượng như vậy không biết bao nhiêu lần.

Tôi đã từng muốn buông bỏ, nhưng mỗi khi tôi nghĩ đến việc đó, hệ thống trong đầu tôi lại phát ra những tiếng cảnh báo xóa sổ chói tai.

Ánh nắng ban mai bắt đầu lấp ló, bầu trời xa xăm màu xanh lam cũng dần sáng lên. Mặt trời bắt đầu ngọ ngoạy mọc lên từ phía chân trời.

Trần Hàn đợi tôi cả một đêm, nhưng vẫn không chờ được sự nhún nhường từ tôi. Anh nhắm mắt lại, lạnh lùng nói:

"Đến công ty."

"Vâng, tổng giám đốc."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro