Chap 3: Năm 2002, anh và em.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một chiếc xe đang chạy rất nhanh sượt qua sau lưng cô và bấm còi  ầm ĩ. Je Hee đứng trên vỉa hè cách đó một quãng liền nhanh chóng kéo Jae Lee vào trong. Tại sao anh lại có thế chứ, chắc là vì đang đứng trên vỉa hè nên cao thêm được một gang tay.

- A. Cảm ơn.

Anh buông tay ra. Bàb tay Je Hee to lớn và trông có vẻ nặng nề, liệu có để lại vết nhăn trên áo mình không nhỉ?  Bất giác cô cũng siết chặt tay mình, cổ họng khô khốc.

- Đang làm việc à?

- Ừ.

Cô là nhân viên à, bây giờ đang làm việc ư? Câu hỏi nghe có vẻ mơ hồ, nhưng đối với tình cảnh của cô lúc này thì hỏi thế là phì hợp nhất.

- Này,  tôi phải đi ngay bây giờ.

Người ta đã nói thế này thì phải trả lời lại chứ, đành này Je Hee dường như không có ý định tránh đường cho cô, giống như lúc bảy.

- Tôi phải đi xa lắm.

Chẳng có vẻ gì là Anh cũng muốn đi cả. Nhưng cô sẽ không để Anh làm ảnh hưởng đến công việc của mình.

- Tôi phải đi đến tận phường Sillim đấy.

Cô đã nói đến thế mà Anh vẫn chẳng trả lời. Jae Lee giơ chiếc túi trên tay lên thật cao. Cô vốn chỉ định cho Anh xem cái túi thôi, không ngờ Je Hee lại cầm lấy nó.

- Xe tôi để ở đằng trước. Tôi sẽ chở cô đi.

- Không, không cần đâu. Lâu lắm mới gặp nhau mà, thế thì bất lịch sự...

- Cô nói thế nghe buồn cười lắm đấy.

Đến cả cách từ chối con gái cũng chẳng thay đổi. Cô gái kia chạy tới, nhìn họ dò xét rồi đến gần nắm lấy tay Je Hee, như thể bắt chước cách anh nắm lấy tay Jae Lee lúc nãy.

- Je Hee này, anh đang làm gì thế? Chúng ta cũng phải đi vào thôi.

- Cô đi vào trước đi.

- Gì cơ?... Bạn anh à? Vì gặp bạn nên anh mới như vậy sao?

Sự tò mò mà cô gái kia vẫn luôn che giấu từ nảy đến giờ mới bung ra một cách vô cùng tự nhiên.

- Ai thế?

Trong khi anh vẫn đứng im lặng mà Jae Lee lại lên tiếng chào hỏi trước thì nực cười lắm. Cúi xuống nhìn cô, Je Hee lặng lẽ nói.

- ... Lớp phó.

Lúc thực hiện những điều bản thân không thể làm được khi còn là trẻ vị thành niên chính là lúc ta cảm nhận được rõ ràng nhất rằng bản thân đã trở thành người lớn. Nhìn Je Hee ngồi bên cạnh mình lái xe thật không quen chút nào. Bình thường ngày xưa anh vẫn đón xe buýt, còn cô thỉnh thoảng ngồi ở ghế bên cạnh.

- Không lái xe à?

- Ừ. Tôi không có xe.

- Không có lại thoải mái hơn đấy.

Người có xe mà nói thế thì người không có xe sẽ thấy kì lạ lắm.

- ... Cô gái lúc nảy chắc sẽ không vui đâu.

- Cô cũng lớn lên nhiều rồi nhỉ.

- Hả?

- Cũng biết đổi chủ đề cơ đấy.

Nụ cười của anh thật lạ lẫm, dường như không hẳn là cười. Jae Lee ngắm nhìn Je Hee lái xe, cảm thấy anh ấy đã đạt được đến một cột mốc khác trong tiêu chuẩn trở thành người lớn.

- Cô có việc gì ở phường Sillim thế?

- À,  tôi đến nhà máy vải ở đó.

Nói xong vẫn cảm thấy có gì đó thiêu thiếu, vài giây cô bèn nói thêm.

- Tôi làm việc ở công ty may, chuyên sản xuất đồng phục.

- Ra thế.

Trong khi chở đèn giao thông chuyển màu,  Je Hee mệt mỏi tựa đầu lên vô lăng. Đây không phải là tư thế tốt trong lúc lái xe, nhìn thôi cũng thấy nguy hiểm rồi. Có lẽ anh mệt thật, nếu thân nhau hơn một chút có lẽ cô sẽ bảo anh đừng lái xe. Nhưng vấn đề là anh đã nói sẽ đưa cô đi, nên tất nhiên cô chẳng thể nói vậy được.

- ... Hình như tôi không thấy cô ở buổi họp mặt cựu học sinh.

Jae Lee không nói gì cả. Chẳng có gì để nói về chuyện đó cả.

- Tôi bảo là không thấy cô đấy.

- À,  vì tôi đâu có đến.

- Tại sao?

- ... Thì vậy đó.

Anh cũng chẳng dò hỏi thêm.  Vốn dĩ trong kí ức của cô Yoon Je Hee không phải là người thích quan tâm hay hoir thăm chuyện của người khác. Đột nhiên anh chẳng nói lời nào nữa, chỉ nhìn thẳng về phía trước và lái xe. Không trả lời câu hỏi,  Jae Lee cũng ngượng ngập nhìn lên ghế hành khách phía trước.

Cô lờ mờ trông thấy miếng dán hình trái tim, chính xác là đến ba miếng dán ở đó.

Khi lớn lên dù tính cách người ta có thay đổi thế nào đi nữa,  nhưng Yoon Je Hee dù có bị dao kề cổ cũng không bao giờ dán thứ này. Cũng không có chuyện ai mà dán lên mà anh để mặc như thế được.

Hay là anh đã có người yêu? Có phải là cô gái lúc nảy không nhỉ?

Hy vọng là không phải. Vì nếu đúng thế thì anh đã chẳng cư xử bất lịch sự như vậy.

- Đi tới thêm chút nữa hả?

Con hẻm quen thuộc đã hiện ra trước mặt,  Je Hee liền giảm tốc độ ở đoạn ngã ba. Nếu bây giờ cô xuống ở đây thì anh sẽ dễ dàng quay lại mà không phải đổi làn đường.

- Thôi,  anh dừng ở đây được rồi.

- Đã chở đến tận đây rồi mà còn nói gì vậy? Ở đâu nào?

Theo cách anh nói thì đằng nào cô cũng mang ơn anh. Cô đành chỉ tay về phía con hẻm nhỏ ở đằng kia, anh liền đổi làn xe. Một chiếc xe sau bấm còi ầm ĩ tỏ thái độ bực tức nhưng Je Hee không để ý.

Jae Lee bắt đầu cảm thấy bất an. Trước đây có một lần cô đã từng làm cho nhân Viên đi cùng mình bực bội vì chỉ đường cho anh ta quá chậm.

- Kia, chỗ kia kìa.

Bánh xe lăn trên khoảng sân đầy sỏi kêu lạo xạo. Đã định xuống xe thật nhanh nhưng quá nhiều cảm xúc phức tạp lẫn lộn khiến cô khó lòng nói lời tạm biệt.

- Lâu lắm mới gặp thế mà đã làm phiền anh rồi.

- Khi nào cô xong việc?

- Hả... Chuyện đó, tôi phải vào xem thử mới biết được.

Vừa đúng lúc,  cửa phụ ở một góc nhà máy bật mở.  Một nhân bươc ra trông thấy cô liền nói.

- Cô Jae Lee,  trễ quá đấy!

Vừa chào hỏi vừa có ý thúc giục. Cô vội vàng bước xuống xe, chần chừ một lát rồi ngoái đầu lại nói.

- Cảm ơn nha, lớp trưởng.

Je Hee vẫn ngồi nguyên trên xe, nhìn cô gật đầu,  nhưng biểu cảm trên gương mặt anh vẫn khó đoán như trước. Thêm một nhân viên nữa chạy đến thục giục Jae Lee,  cô đành chạy thật nhanh vào trong dù vẫn muốn quay lại chào anh lần nữa cho đàng hoàng.

Vui quá, tình cờ làm sao hôm nay tôi cũng vừa nghĩ đến anh. Không phải nói cho qua chuyện đâu, là thật đấy. Thế mà tôi đã không tin rằng sống trên đời cũng có những ngày như ngày hôm nay.

Dù chỉ một chút thế này thôi cũng được rồi.

- Mỏng quá, nhìn xuyên qua được luôn này.  Đây là quần áo mùa hè chứ không phải vải lót đâu.

- Ôi trời, nếu may dày hơn thì giá này không phù hợp đâu. Phải tăng giá lên mới được.

- Tôi cũng muốn thế lắm.

Nhìn từ đằng xa trông thấy miếng vải như bức tường có hoa văn hình tròn. Tiến lại thêm vài bước mới biết mới biết nó có nhiều hoa văn khác nhau. Cô đưa tay lên sờ thử thì vẫn nhìn thấy đôi tay mình in rõ dưới lớp vải.

- Thành ra thế này mất rồi, biết làm gì được nữa?  Tôi cũng có nói trước rồi đấy chứ.

Không chỉ một mình cô mà cả giám đốc nhà máy đứng bên cạnh cũng hiểu rõ họ sẽ gặp rắc rối nếu cứ để nguyên mẫu vải này. Nhưng bây giờ có đứng đây nói dông dài thế này đi nữa cũng chẳng giải quyết được vấn đề. Trong tình huống thế này thứ họ cần là kinh phí chứ không phải cải cọ.

- Trước tiên tôi phải đem mẫu này về cho trưởng phòng xem đã.

- Cô Jae Lee là quản lý mà cũng không thể duyệt mẫu này được sao?

Cô biết tại sao giám đốc nhà máy lại nói vậy. Cô chỉ muốn quát lên " Tôi biết rồi! ". Giá mà cô có thể nói thế. Nhưng không, cô đã bươn chải trong xã hội khá lâu rồi.

- Vâng,  không được ạ. Chính tôi cũng tưởng nếu mình là quản lý thì có thể làm thế.

Cô bỗng thấy mệt mỏi. Mình phải thăng tiến nhanh hơn nữa mới được.

Giám đốc nhà máy cũng bật cười một cách thiếu tự nhiên. Nhưng những đứa khác thì chẳng có vấn đề gì nên bầu không khí lại thân thiện trở lại. Ngay cả khi bước vào văn phòng nói chuyện ông ta cũng chẳng lớn tiếng với cô.

- Mà cô Jae Lee này, anh chàng đó là ai vậy?

- Dạ?

Nếu hỏi lại thì chẳng khác nào cô đang giả vờ. Chắc chắn mọi người đều đã trông thấy người đàn ông ở bên cạnh cô lúc cô bước xuống xe khi nãy.

- À, là bạn thôi ạ. Lâu rồi chúng tôi mới gặp lại.

- Bạn cái gì chứ?

- Thật đấy ạ. Chúng tôi là bạn cùng lớp hồi cấp ba.

- Bạn cùng lớp mà lại đứng đợi cô thế kia sao?

Phu nhân giám đốc vừa đưa cốc cà phê pha sẵn cho cô vừa mỉm cười ra vẻ đã biết rõ. Cô tiến đến gần để nhận lấy cái cốc, nghe bà nói thế liền quay sang nhìn canh cửa sổ mở ra khoảng sân đầy sỏi mà cô đã đi qua.

- Tuổi này mà vẫn sợ người khác biết chuyện yêu đương của mình sao?  Cô muốn giữ bí mật với công ty à?

- Ừm..., anh ta vẫn ở ngoài đó ạ?

- Hả?  Ừ, vẫn ở đó.

Cô đứng dậy, muốn tận mắt xác nhận nhưng rồi lại chỉ nhìn ra phía cửa sổ đối diện. Cô mỉm cười thật tươi như thể tưởng tượng được cảnh anh đợi mình, lòng bỗng bồn chồn không yên. Thực ra cô đã cảm thấy thế từ lúc bước vào nhà máy rồi.

- Anh ta còn việc gì để làm à?

Cô cố ý đọc thoại thật to,  nhưng cặp vợ chồng dạy dặn kinh nghiệm kia không bị lừa. Jae Lee cũng nhanh chóng trải đống tài liệu ra, bày các bản thiết kế thành vòng tròn.

- Xin hãy xem qua những mẫu này. Lần trước, lúc sản xuất đồng phục cho câu lạc bộ bóng đá, có ý kiến phản hồi cho rằng phần phía sau quá khô ráp nên... Ừm...xin đợi một lát ạ.

Mình cũng chẳng hiểu nổi mình nữa.

Cô hít một hơi thật sâu rồi kéo ghế lại gần. Cứ phạm sai lầm thế này thì tất cả đều là lỗi của mình hết đấy

Cô đi theo lối dẫn ra ngoài, cảm giác nặng nề trong lòng truyền xuống tận đầu ngón tay đang đặt lên tay nắm cửa bằng sắt. Cô đẩy cửa bước ra.

- ... Lớp trưởng!

Cô nghĩ nếu không phải anh bỏ xe lại rồi chạy trốn thì chắc là đang ở trong xe. Cô bất giác cắn môi rồi chậm rãi bước đến một cách đề phòng.

- Ủa!

Hình như anh bỏ trốn thật rồi. Ghế tài xế trống trơn.

- Lee Jae Lee

- Á,  giật cả mình.

- Sao cô lại giật mình.

Một bàn tay vươn ra từ đằng sau đặt lên vai cô. Nếu anh đến gần có lẽ cô đã nghe thấy, nhưng thế này thì chịu rồi.

- Sao anh không đi?

Cô hay vặn hỏi lý do khi cảm thấy xấu hổ hoặc chẳng biết nói gì. Câu hỏi này có hơi khác một chút với ý định thật sự của cô.

- Tôi đi xem thử chỗ cô làm việc như thế nào.

- Tại sao ?

- Thì vậy đó.

Lúc ở trong xe cô đã trả lời " Thì vậy đó", bây giờ đến lượt anh nói câu này với cô. Nói chuyện qua lại bằng mỗi một câu như thế nghĩa là gần như chẳng còn gì để nói nữa. Cô cũng thấy hơi ngượng ngập, nhưng cảm giác này không tệ.

- Mà này đây không phải là chỗ làm việc của tôi, chỉ là nhà mấy thôi. Tôi làm việc ở đại lý bán hàng.

- Cứ đi đi về về thế này à.

- Ừ.

- Cô đi bằng gì?

- Thì xe buýt thôi.

Còn hôm nay đi xe của anh, nhưng tất nhiên không phải hôm nào cũng được may mắn được như thế đâu.

Có lẽ cô sẽ ghi nhớ thật lâu về ngày hôm nay, chuyện này cũng không phải là thường xuyên xảy ra.

- Vẫn chưa biết khi nào mới xong việc à ?

- Ừm..., tôi vẫn còn mấy chuyện phải báo cáo. Khi nào giám đốc nhà máy đi ra ngoài chắc ông ấy sẽ chở tôi về.

Chuyện đó mới chỉ xảy ra hai lần trong suốt mấy năm cô đi làm việc ở đây. Cô đã nghĩ nếu mình nói dối như thế thì sẽ nhẹ nhõm đi đôi chút, nhưng rõ ràng chẳng hiệu quả.

- Vậy à, thế thì thôi.

Anh đặt tay lên tay nắm cửa phía ghế tài xế. Lần này có lẽ sẽ phải từ biệt thật rồi. Cô lùi lại một bước, đứng ở đằng sau anh. Thế rồi anh xoay người lại. Cô cảm thấy việc mình không bước lùi lại thêm nữa chính là thành tựu vĩ đại nhất có thể làm được lúc này.

- Mình trao đổi danh thếp đi.

- Danh thiếp á?

- Cô không có à?

Là nhân viên công ty , hơn nữa trong ngành nghề của cô thì danh thiếp là một thứ tối quan trọng, đến mức nếu thiếu sẽ bị sếp chửi mắng không thôi. Nhưng lúc này cô lại không cầm theo.

- Danh thiếp của tôi để ở túi xách trong kia rồi.

- Tôi sẽ đợi.

Câu trả lời thẳng thừng của anh chẳng làm cô thây ngại ngùng. Bởi cả hai đều biết rõ nếu họ cứ thế chia tay nhau thì sẽ không có lần gặp thứ hai nữa. Mối quan hệ của họ không hơn thứ mà gọi người vẫn gọi là sự ngẫu nhiên trên đời.

Jae Lee hướng về phía cửa, chân bước gấp gáp. Vợ chồng giám đốc nhà máy vẫn đang ở trong văn phòng. Cô trông thấy ánh mắt của họ kín đáo nhìn nhau,  có lẽ họ đã chấp nhận sự thật rằng mình đã hiểu nhầm

- Lâu lắm mới gặp nên anh ta xin danh thiếp tôi ạ. Chắc là để đặt hàng.

Chẳng biết họ có mắc lừa không nữa. Một góc của mấy tấm danh thiếp còn lại bị nhăn nhúm hết cả, nên cô lấy hai ngón tay trỏ dùng lực đè xuống thật mạnh. Dù vậy nhưng vết gấp vẫn còn hăng rõ

- Ở đây cũng có mấy cái danh thiếp của cô Jae Lee này. Để tôi đổi cho.

Giám đốc thật biết cách lấy lòng người khác. Ông ta lôi từ trong ngăn kéo ra một đống danh thiếp vẫn còn phẳng phiu rồi đưa cho cô. Cô vui sướng nhận chúng như thể nhận được tiền vậy. Có lẽ sau khi cô ra khỏi phòng, bọn họ sẽ lấy cô làm đề tài trò chuyện đến tận tối luôn không chừng.

- Đây,  danh thiếp của tôi.

Vốn dĩ là phải dùng cả hai tay đưa, nhưng Je Hee là bạn của cô cơ mà. Cô vừa chìa danh thiếp ra không chút e ngại,  anh cũng lôi chiếc ví trong túi quần ra lấy danh thiếp của mình đưa cho cô. Động tác của anh nhanh gọn đén mức trong một thoáng ánh nhìn của cô bị hút vào đấy. Quá nhiều lần trong hôm nay rồi.

- Lee Jae Lee , nhân Viên kinh doanh, công ty đồng phụ Han Il.

Anh đọc danh thiếp của cô bằng giọng nhỏ nhẹ như thể anh đang đọc bảng điểm khiến cô thấy xấu hổ còn hơn cả lúc bảng điểm của mình thực sự bị đọc lên.

- Ha ha, có phải cái gì ghê gớm lắm đâu mà anh đọc lên làm gì.

- Cô thì sao?

- Hả? 

- Không xem thử à?

Cảm giác khi sờ vào danh thiếp của anh khác hẳn cái của cô. Tuy tấm danh thiếp này không phải là vải nhưng những ngón tay của cô đã thành thạo tròn việc thẩm định chất liệu, nên chỉ cần lướt ngón tay qua một lần cũng đủ biết đây là loại giấy cao cấp.

- ... Yoon Je Hee, chuyên khoa da liễu, bệnh viện Đại Học Hàn Quốc. Oa , tuyệt quá.

Không hiểu sao cô nghĩ chính mình cũng phải đọc to lên, thế là cô đọc tấm danh thiếp bằng một giọng rành mạch. Vừa mỉm cười, vừa ngước lên nhìn , cô thấy khuôn mặt Je Hee vẫn chẳng biểu cảm gì, y như lúc trước. Cứ làm bộ mắt vô cảm đó thì ai mà biết được anh nghĩ cái gì chứ?

- Giờ thì nhớ ra tên họ đầy đủ của tôi rồi chứ?

Này ,tôi không phải đồ ngốc nhé.

- Dĩ nhiên. Trông anh vẫn đẹp trai như xưa mà. Đã trở thành bác õ rồi cơ đấy.

Mặc anh đang nhìn mình, cô vẫn tiếp tục nói chuyện thân mật hơn.

Nhưng cô biết rõ màn trình diễn của mình vụng về đến mức nào.

Những chuyện khác thì cô không dám chắc, nhưng từ cách đây rất lâu rồi cô đã biết sẽ có một ngày anh trở thành bác sĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#langmang