Chap 4: Lớp số 3 năm 3, lớp trưởng và lớp phó

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lee Jae Lee là kiểu người luôn để những thứ mình thích nhất làm sau cùng. Cô thường xếp các món ăn kèm đầy trên mặt bàn rồi bắt đầu ăn lần lượt từ món giá đỗ và luôn chừa lại món trứng để ăn sau cùng. Cô cũng chỉ đọc những phần mình thích nhất trong sách ngay trước khi đi ngủ, vì vậy cô có thể đi ngủ với tâm trạng vui vẻ.

Hôm nay thói quen đó của cô cũng không thay đổi. Vừa về đến nhà cô,đã bắt đầu dọn dẹp, rửa đống đỉa bẩn lúc sáng, tẩy trang xong xuôi, cuối cùng mở túi xách ra tìm lại tấm danh thiếp.

- Yoon Je Hee, chuyên khoa da liễu, bệnh viện Đại Học Hàn Quốc.

Cô đọc lại lần nữa. Thì ra anh học khoa da liễu. Có lẽ là da của Je Hee rất đẹp nên anh mới học khoa đó.

Từ khi sinh ra tới giờ cô chưa từng đi khám da. Chẳng có lí do gì đặc biệt, mà cũng không hẳn cô tự tin về mình mà chỉ không có việc gì để phải khám cả. Chính xác hơn nữa là vì cô không có tiền để tiêu tốn cho việc.

-... Yoon Jae Hee.

Cô đổi hướng nằm, cầm tấm danh thiếp giơ lên cao. Tên anh được ghi rất rõ và đậm nét. Thế rồi cô cứ liền tục đọc đi đọc lại mỗi cái tên ấy. Je Hee có gương mặt đẹp trai đến thế mà lại có cái tên nghe như con gái vậy. Ngày xưa cậu ấy rất ghét tên mình, có lẽ đến bây giờ cũng chẳng thích.

Hồi đó cô và anh học cùng lớp 3 năm 3, vào học kỳ mới mà ai đó gọi tên "Je Hee à! " là cả hai người họ đều ngẩng đầu lên. Nếu không phải gọi mình thì cô sẽ đỏ mặt cúi xuống. Dĩ nhiên cũng có lúc người được gọi không phải là Je Hee, nhưng kể cả lúc đó anh cũng vẫn không cúi đầu, nét mặt có chút bực bội pha chút mệt mỏi. Dù biết  đây không phải là lỗi của mình, nhưng chẳng hiểu sao cô vẫn cảm thấy sợ sệt và bắt đầu né tránh Je Hee từ đầu học kỳ.

- Giờ này mà ai gọi thế nhỉ?

Âm thanh đơn điệu vang lên từ chiếc điện thoại. Đã hơn 10 giờ đêm rồi, gần như chẳng có ai đủ thân thiết để gọi cô vào giờ này cả. Số điện thoại người được gọi trông cũng lạ hoắc, hoàn toàn chẳng thể biết được là ai. Trong lúc cô đang còn chần chừ thì người kí đã cúp máy.

- Lee Jae Lee phải không?

Giữa lúc cô đang suy nghĩ thì ai đó nhắn tin đến. Cô ngồi bật dậy, cơn buồn ngủ vụt tan biến.

- Tôi là Yoon Je Hee.

Biết ngay mà. Tôi cũng đoán thế.

Chẳng biết sao lại nhìn ngó xung quanh như thể anh đang ở ngay bên cạnh. Trong lúc cô đang chậm chạp gõ bán phím thì một tin nhắn khác lại đến, che phủ khắp màn hình.

- Lớp trưởng đây.

Đang định nhắn lại " Vâng tôi là Lee Jae Lee đây", nhìn tin nhắn gửi vội chỉ vỏn vẹn ba chữ của anh. Anh nghĩ tôi thực sự không biết anh là ai à?

- Ừ lớp trưởng, tôi là Lee Jae Lee. Lúc nảy anh gọi phải không?

Cô đọc tin nhắn ba lần để kiểm tra xem có lỗi chính tả hay ngữ pháp gì không rồi mới ấn nút gửi. Làm người lớn thì phải cẩn thận trước những thứ này.

- Ừ đúng rồi đấy.

- Xin lỗi. Lúc đó tay ướt nên không nghe máy được.

Tốc độ nhắn tin của hai người khác xa nhau nên chỉ một lúc sau tin nhắn của anh đã chất đống. Gọi điện có phải tốt không, làm thế này mất thời gian quá. Nếu Je Hee gọi lại thì tốt quá, à mà thôi, lúc nghe điện thoại biết đâu cô lại ăn nói linh tinh thì sao nhắn tin vẫn tiện hơn.

- Không ngờ hôm nay lại gặp cô ở chỗ đó đấy.

- Tôi cũng thế

Lần đầu tiên câu hỏi và câu trả lời của họ trùng nhau. Chẳng hiểu sao cô lại mỉm cười rạng rỡ.

- Hôm nay về không gặp chuyện gì chứ?

-Ừ

- Được rồi, nghỉ ngơi đi, lần sau gặp nhé.

"Lần sau" chính là cách nói rút gọn của câu "Nếu lại có việc gì cần hoặc có cơ hội thì gặp một lần." Câu này đã trở nên phổ biến ở một mức độ nào đó, không chỉ cô mà những người xung quanh cũng thường viết như thế, Yoon Je Hee cũng vậy sao?
Anh đã từng là một người chính xác đến mức máy móc.
Cô muốn tin rằng Yoon Je Hee không phải người như thế này. Nếu gặp lại nhau ,có lẽ đây sẽ là chủ đề cô khó có thể mở lời.

- Sao hồi nãy cô không đi xe của nhà máy mà về?

Con trỏ nhấp nháy trên màn hình điện thoại. Lúc đầu anh không định viết tin nhắn này. Chỉ là những ngón tay đã dồn ép cảm giác lấn cấn trong lòng phải viết ra dòng chữ đó. Thế rồi anh ngồi đọc lại những tin nhắn ngắn ngủn của cô thêm lần nữa.

- Yoon Je Hee, đang làm gì đấy ?

- Đang định vê nhà.

- Hồi nãy Yoon Ji đi cùng cậu ra ngoài thế mà lại về một mình, cô ấy kể lể cái gì dông dài lắm. Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?

- Chẳng gì cả.

Giữa anh  và Yoon Ji chẳng có quan hệ gì. Việc Anh gặp Lee Jae Lee chỉ là chuyện của riêng anh, chính xác hơn đó là vấn đề của chỉ hai người mà anh không muốn bất cứ ai khác bị cuốn vào.

- Ôi giờ, đến bao giờ cậu mới thôi cư xử như vậy hả?  Chết mất thôi.

Mỗi lần gặp Young Woo anh đều nghe cậu ta nói câu này. Bất kể là nói cái gì, lúc nào gặp cậu ta cũng chốt lại bằng câu "Chết mất thôi." Từ ngày anh bắt đầu làm việc ở bệnh viện đến nay, Young Woo đã "chết" bằng lời nói khoảng 3000 lân rồi.

- Còn cậu đang làm gì đấy? Vừa mới phẫu thuật xong thì ngủ đi, xem phim làm gì?

- Cậu chẳng biết gì hết. Chính vì vậy mới phải xem ti vi đấy, vậy mà cũng càu nhàu? Cậu đúng là chán chết.

Nói về chuyện nhàm chán  thì Young Woo mới là người trông như thể đã cạn kiệt sức lực. Cậu ta còn không hề biết chìm đắm trông bộ phim chiếu lại ấy bao lâu rồi nữa. Young Woo đã giữ nguyên vẻ mặt bơ phờ ấy suốt từ lúc anh bước vào phòng, chỉ nói chuyện bằng một giọng đều đều vô cảm.

- Cậu không xem cái này đúng không?

- Cái gì?

- Bản tình ca mùa đông. Hồi trước cậu cũng chẳng xem, dù lúc đó mấy cô nhân viên bệnh viện náo loạn cả lên vì nó. Đây là tập cuối rồi. Ôi dào, mỗi lần xem là tôi muốn phát điên.

Anh chưa từng xem nhưng ngày nào cũng nghe bàn tán nên cũng có biết phim đó. Chẳng biết nói gì khác, Je Hee chỉ tiếp tục cài lại từng cái nút trên áo sơ mi của mình. 

 - Nhìn Choi Ji Woo mà xem.Oa, trên đời này lại có người có khuôn mặt đẹp thế sao?

Je Hee biết thừa cậu ta chỉ hỏi thế thôi, nếu anh trả lời thì cậu ta sẽ tiếp tục nói mãi, nên anh chọn cách im lặng

- Thực ra nội dung phim này cũng chẳng có gì đặc biệt. Hai người họ gặp rồi quen nhau hồi cấp 3, đến khi lớn lên mới gặp lại nhau.

- ...Gặp lại nhau ư?

- Ừ họ gặp lại nhau.A, tôi chả biết nữa. Nội dung thế nào chẳng được,chỉ cần ngắm Choi Ji Woo là đủ rồi.

Sáng nay, một cô gái là đàn em cách anh một tuổi cũng đã gào lên "Bác sĩ, anh xem này, là Bae Yong Joon đấy!" Tuy cùng xem một thứ nhưng mỗi người lại nói một câu khác nhau.

- Tốt đúng không?

- Gì cơ?

- Thật tốt vì họ đã gặp lại nhau nhỉ?

Je Hee quay đầu lại. Anh vẫn đang đứng trước tủ đựng hồ sơ. Rất hiếm khi anh tỏ ra quan tâm đến mấy bộ phim kiểu này, nên Young Woo mới không luyên thuyên về cô Choi Ji Woo đó nữa.

- Xem rồi mới biết nói thú vị chỗ nào chứ.

Lần đầu tiên Young Woo nói được một lời đúng đắn. Phải trải qua thì mới biết trên đời này chẳng có việc gì là vô nghĩa. Kể cả chuyện hồi đó cũng vậy, nếu biết trước thì có lẽ con người đã khác đi một chút rồi.

Trao đi những tình cảm không thể được hồi đáp, rồi bị bỏ lại một mình. Đến bây giờ anh vẫn luôn chán ghét cái cảm xúc đã khiến anh biến thành thằng ngốc như thế.

[… Yoon Je Hee, chuyên gia khoa da liễu Bệnh viện đại học Hàn Quốc. Oa, tuyệt quá .]

Je Hee đã thuộc làu tấm danh thiếp của cô. Tờ giấy chẳng có ý nghĩa gì lớn,  nhưng đột nhiên nó lại khiến anh nhớ về lần đầu tiên cô gọi tên anh bằng giọng nói có chút run rẩy.

[Yoon Je Hee, tôi là Jae Lee đây, chắc cậu không biết nhưng tôi là lớp phó lớp mình... Cái này, lớp trưởng các lớp khác đã làm xong cả rồi.]

Giọng nói của cô vẫn giống hệt như những gì anh nhớ, cả sự run rẩy, lo lắng và diu dàng trong đó nữa.

Chỉ cần nhắm mắt lại, anh có thể trông thấy rõ lớp học ngày xưa, chỗ ngồi cuối cùng hàng ghế thứ 3 tính từ cửa sổ vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#langmang