Chương 46 : Dọn nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thời gian nửa tiếng rất ngắn ngủi, khi Quý Trạch nhìn Quý Ngôn biến mất cũng không nói gì, cũng không hỏi gì, trực tiếp rời khỏi phòng bệnh.

Quý Ngôn hơi ngừng lại, vẫn yên lặng đi theo sau Quý Trạch. Rời khỏi bệnh viện, Quý Ngôn nhìn bóng Quý Trạch được ánh trăng in trên mặt đất lúc dài lúc ngắn, nhưng trước sau lại mang một mảng cô tịch.

Sáng sớm mùa đông, ngày chuyển lạnh, ngay hơi thở Quý Trạch cũng bốc lên một mảng sương trắng.

Quý Ngôn đi nhanh hai bước, cùng Quý Trạch sóng vai đi bên cạnh. Quý Trạch đi từng bước dưới ánh đèn, ánh mắt trống rỗng lại vừa mê man nhìn về phương xa, không biết lòng hắn tột cùng đang suy nghĩ cái gì, cũng không nhìn ra bây giờ hắn rốt cuộc là bị tổn thương hay là đang vui vẻ.

Đêm khuya trên đường phố, đèn đường thoạt nhìn đều trở nên thanh lãnh, hai bên đường chỉ có một mình Quý Trạch đi trên đường vắng vẻ, thỉnh thoảng cũng có một vài chiếc xe đi qua, đèn xe sáng loáng soi qua bóng dáng cô đơn của Quý Trạch.

"Quý Trạch, em muốn đi đâu?" Quý Ngôn nhìn Quý Trạch, nhẹ nhàng hỏi.

Quý Ngôn biết Quý Trạch không nghe thấy, thế nhưng cậu dường như muốn đánh vỡ không gian yên tĩnh lạnh băng này.

Quý Trạch không nghe thấy đương nhiên sẽ không trả lời, giọng nói của Quý Ngôn liền tiêu tán, chỉ yên tĩnh bước đi từng bước theo Quý Trạch.

Thành phố Z lớn hơn với thành phố X, ở thành phố X chỉ cần 15 phút lái xe là đến nơi, nhưng ở thành phố Z có lúc lái xe hai giờ mới đến được nơi mình muốn.

Cũng không biết Quý Trạch muốn đi đâu, cứ từng bước chậm rãi tiến tới, dường như đã đi rất lâu, Quý Ngôn nhìn thấy đêm đen đã bắt đầu xuất hiện một mảng sáng mông lung, trời bắt đầu tờ mờ sáng, nhưng Quý Trạch vẫn còn đi tiếp.

Từ sắc trời mờ sáng đến lúc trời trong rất nhanh, còn Quý Trạch cứ đi thẳng như vậy cho đến trời sáng.

Thời điểm Quý Ngôn nhìn thấy kiến trúc màu màu vàng kia, bước chân Quý Ngôn ngừng lại—— nơi này là đền chùa.

Quý Ngôn không tin phật, ấn tượng đền chùa chỉ giới hạn ở mấy lần trước kia đi cùng mẹ, cậu nhớ tới mỗi lần mẹ sẽ ở Đại Hùng Bảo điện vái phật cầu nguyện, rồi đi thắp hương, tới tới lui lui ước nguyện cũng chỉ là hi vọng thân thể Quý Ngôn khỏe mạnh, bình an mà thôi.

Quý Trạch... Quý Ngôn không biết hắn có tin phật hay không nhưng hằng năm Quý Trạch đều có thói quen đến Tết sẽ tới chùa cầu nguyện, Quý Ngôn biết cũng không cùng Quý Trạch đến, ngược lại không ngờ sau khi cậu chết lại đi cùng Quý Trạch một chuyến.

Tết còn chưa tới, trong đền người đến dâng hương không nhiều.

Quý Ngôn đứng ở cửa đền, nghĩ bản thân là du hồn khi vào cửa có bị hồn phi phách tán hay không. Nhưng khi Quý Ngôn theo Quý Trạch bước vào cửa đền, Quý Ngôn cảm giác bản thân lo quá xa rồi, cũng không có bất kì cảm giác lạ nào.

Quý Trạch, đến cầu nguyện sao?

Quý Trạch bình tĩnh nhìn một vị tượng phật trước mặt, tầm mắt buông xuống, sau đó chậm rãi quỳ gối xuống bồ đoàn, hai tay chắp lại trước ngực giơ cao lên đỉnh đầu, biểu tình thành kính, rồi chậm rãi thả xuống đến ngực, trong miệng thì thào nói gì đó. Sau đó mở hai tay, lòng bàn tay hướng lên trên, cả người quỳ trên bồ đoàn.

Quý Trạch đứng lên, đi tới một vị tượng phật khác, lại chậm rãi quỳ xuống thành kính vái phật.

Cả người từ đứng thẳng quỳ xuống, quỳ gối dập đầu, sau đó chậm rãi đứng dậy đứng thẳng người, liên tục như vậy.

Quý Trạch lạy từng vị tượng phật, thần sắc lạnh lùng, hai mắt lại thành kính.

Quý Ngôn đi theo sau Quý Trạch, nhìn Quý Trạch lần lượt quỳ xuống, lần lượt đứng lên, nhưng ở mùa đông như vậy, trên trán Quý Trạch đều toát một mảng mồ hôi mỏng, hai đầu gối sau mỗi lần quỳ vái đều hơi run.

Đền rất lớn, phật tổ rất nhiều, Quý Ngôn không đành lòng nhìn Quý Trạch tiếp tục từng vị bái xuống như thế nhưng cậu cũng chỉ có thể nhìn mà thôi.

Nhưng Quý Trạch đều không phát hiện được gì, trong ánh mắt vĩnh viễn chỉ có phật tổ trước mặt, sau đó nghiêm túc thành kính quỳ vái, giống như trong đáy lòng hăn nhất định phải thỉnh cầu được tâm nguyện này.

"Quý Trạch, em muốn cầu cái gì vậy?" Quý Ngôn chậm rãi ngồi xổm nghiêng người nhìn người đàn ông quỳ gối trên bồ đoàn.

Cái bóng thon dài của Quý Trạch được in trên gạch đá, lông mày, gò má hình thành một đường nét anh tuấn.

Vẻ mặt của hắn thành kính, ánh mắt thâm thúy, Quý Ngôn lẳng lặng im lặng nhìn không lên tiếng, sau đó đứng lên, phức tạp nhìn Quý Trạch.

Từ sáng sớm vẫn luôn quỳ đến chạng vạng hoàng hôn, Quý Trạch bái từng vị, trên trán hắn đều là mồ hôi, hơi thở gấp, ngay cả tốc độ quỳ vái cũng chậm lại chút, nhưng động tác Quý Trạch vẫn cẩn thận tỉ mỉ.

"Chàng trai trẻ, cháu đến cầu nguyện sao?" Một người phụ nữ lão niên đã nhìn Quý Trạch rất lâu rồi mới đi tới, tóc hơi hoa râm, nghi hoặc nhìn Quý Trạch. Bà đã nhìn chàng trai này quỳ rất lâu, nhịn không được mà lại gần hỏi mấy câu, bây giờ có thể nhìn thấy người bái phật thành kính như vậy cũng rất hiếm.

"Không." Quý Trạch đứng thẳng người, sau đó chậm rãi lắc lắc đầu.

Không chỉ cóngười phụ nữ ngẩn người mà Quý Ngôn cũng chấn động, nếu không phải cầu nguyện thì tại sao lại muốn đến đền vái phật.

Quý Trạch lại chậm rãi quỳ gối trên bồ đoàn, khóe miệng nhạt nhẽo gợi lên một độ cong.

"Cháu tới tạ lễ thần."

Thân thể Quý Ngôn run lên, con ngươi bỗng nhiên trừng lớn, viền mắt lại đỏ.

"Vậy lời cầu nguyện của cháu đã được thực hiện rồi?" Người phụ nữ dừng lại một lúc liền minh bạch.

"Cũng có thể coi như thế." Quý Trạch quay đầu nhìn người phụ nữ, trầm mặc một lúc rồi gật đầu, mọi ôn nhu tựa hồ thu hiện ngay trước mắt.

"Đã được, như vậy là đủ rồi."

Nước mắt Quý Ngôn vô thức rơi xuống.

Quý Trạch nói "đã đủ" rồi, đó là chỉ cần nhìn thấy cậu là đủ rồi sao?

Thật là ngốc, quá ngốc .

"Tâm thành thì lại linh, trở về đi thôi." Người phụ nữ nhìn Quý Trạch bái rất lâu như vậy, tự nhìn cũng không đành lòng bèn lên tiếng khuyên nhủ.

Quý Trạch không nói gì, chỉ tiếp tục vái phật.

Quý Ngôn đứng phía sau Quý Trạch yên lặng nhìn, nước mắt một giọt tích lướt qua hai má.

Quý Trạch chậm rãi từ trên bồ đoàn đứng lên, Quý Ngôn đi lên phía trước, sau đó hai đầu gối quỳ xuống, học theo bộ dáng Quý Trạch lúc trước cúi người quỳ lạy.

Cậu bắt chước theo Quý Trạch, Quý Trạch bái xong, cậu đi theo tiếp tục bái hạ.

Từng vị tượng phật, hai anh em họ, liền như thế vái lạy từng người.

Mãi cho đến tối, Quý Trạch cùng Quý Ngôn mới bái xong vị tượng phật cuối cùng, Quý Ngôn tựa đầu gắt gao khấu ở trên bồ đoàn, chậm chạp không chịu ngẩng lên, nước mắt một giọt tích vô thanh vô tức chôn vào trong không khí, không người hỏi thăm.

Cầu, người tôi yêu, một đời vui vẻ bình an.

Quý Ngôn có thể đổi bằng kiếp sau, kiếp sau nữa, vì đạt thành nguyện vọng này.

Cậu có thể từ bỏ tất cả, cậu đồng ý cậu nguyện ý, cậu cái gì cũng nguyện ý.

Chờ Quý Trạch rời đền cũng đã tối, Quý Trạch lên xe taxi trở về phòng trọ. Quý Ngôn nhìn Quý Trạch thu dọn hành lý, Quý Trạch thu dọn rất nhanh cũng rất đơn giản, cuối cùng chỉ thu thành một vali hành lý mà thôi.

Thu xong hành lý, vốn Quý Trạch muốn lấy bánh mỳ trên bàn để ăn nhưng lại ngẩn người như nhớ ra điều gì đó, cuối cùng vẫn tự nấu cho mình một bát mì.

Quý Ngôn nói, tan tầm về nhà phải tự làm cơm, đừng chỉ ăn bánh mỳ.

Quý Trạch liền nghe theo.

Ăn xong, Quý Trạch bắt đầu làm việc, đến lúc rạng sáng Quý Trạch mới xách hành lỳ rời phòng trọ. Hắn gọi xe đến bệnh viện Tần Vị, từ tầng hầm bên trong lấy xe, sau đó lái xe đến chỗ ở Tần Vị ở khách sạn.

Hôm nay là ngày Tần Vị xuất viện, hiện tại Tần Vị cũng chỉ có thể ở trong nhà.

Quý Trạch ngồi trong xe đợi đến lúc hai giờ mười lăm phút, mới xách hành lý tiến vào khách sạn, rồi đi đến tầng cao nhất của Tần Vị.

Quý Ngôn đi trước một bước đuổi theo Quý Trạch, xuyên qua cánh cửa vào nhà Tần Vị.

Thời điểm hai rưỡi sáng, chuông cửa vang lên, Quý Ngôn chậm rãi hít một hơi rồi mở cửa.

"Quý Trạch, sao em lại đến đây?" Quý Ngôn giống như kinh ngạc liếc nhìn Quý Trạch, sau đó khóe miệng mang theo nụ cười nhạt nhòa.

Quý Trạch đứng ở cửa, nhìn người mở cửa là Quý Ngôn, thân thể run rẩy, mấp máy miệng lại như quên mất muốn nói gì.

"Anh trai..." Cuối cùng Quý Trạch nhẹ gọi ra tiếng, âm thanh có chút trầm thấp và khô khốc.

"Quý Trạch!" Tần Vị từ phía sau chống đỡ lảo đảo đi tới, nhìn thấy Quý Trạch xuất hiện ngoài cửa, tức giận gào thét. Cái tên này tối hôm qua còn cầm dao đến phòng bệnh mình, ngày hôm nay còn dám quang minh chính đại xông đến nhà mình hay sao! Tần Vị nhìn vali bên cạnh Quý Trạch, trong mắt càng dấy thêm lửa giận, "Cậu còn muốn chuyển tới hả!?"

"Không phải người một nhà, không đi chung một cửa." Quý Trạch nhìn Tần Vị đi đến, thần sắc biến thành hờ hững lạnh nhạt. Quý Trạch trực tiếp đem vali tiến vào nhà Tần Vị, sau đó tự nhiên đem cửa đóng vào, "Tôi đến ở cùng anh tôi cũng là tự nhiên, không có gì sai!"

Quý Trạch nhìn Tần Vị giận dữ, chậm rãi khêu lên nụ cười khiêu khích.

"Đúng không, chị dâu?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro