Chương 47 : Nấu mì

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Quý Trạch đối với Tần Vị gọi một tiếng "chị dâu", Tần Vị lập tức bị nghẹn họng cũng không biết có phải là giật mình, cả người như bị gió thổi đến rét run, ánh mắt nhìn Quý Trạch như thấy quỷ.

Bất luận thế nào, Quý Trạch vẫn ở lại nhà Tần Vị. Tin tức này đối với người nhà Tần Vị mà nói, tuyết đối như đang nghe thấy chuyện cực kỳ khủng bố.

Tần Vị và em trai Quý Ngôn sống chung cùng nhau? Ngay cả Tần mẹ cũng kinh sợ phát khiếp, sau đó lăng lăng nhìn Tần Vị nói, con thích là tốt rồi. Sau đó Tần Vị một mặt sợ hãi đến phát run cũng không biết nên giải thích như thế nào.

Tuy Quý Trạch ở cùng một nhà với Tần Vị nhưng hai người hoàn toàn thuộc loại giả vờ không nhìn thấy đối phương.

Chỉ có lúc Quý Ngôn xuất hiện, hai người kia mới ý thức được nguyên lai đối phương cũng là con người, không phải là không khí.

Sau khi Quý Trạch ở lại nhà Tần Vị, trái lại cuộc sống của bọn họ lại bắt đầu ổn định đến quỷ dị. Mặc dù nói quan hệ Quý Trạch và Tần Vị dù không thể nói là sống chung hòa bình nhưng thông thường mà nói cũng không xảy ra mâu thuân. Bọn họ cũng không quan tâm tới chuyện đối phương, chỉ ăn ý đến lúc hai giờ rưỡi chờ Quý Ngôn xuất hiện mà thôi.

Thời điểm Quý Ngôn xuất hiện, Tần Vị luôn thích ôm Quý Ngôn, động tay động chân cắn hôn cậu. Còn Quý Trạch cũng không can thiệp, chỉ bình tĩnh ngồi yên một bên nhìn mà thôi.

Cuộc sống hằng ngày ổn định lại, thời gian sẽ trôi qua rất nhanh.

Lại là một buổi tối, Tần Vị ngồi trên sàn phòng khách để Quý Ngôn ngồi trên người mình, thân thủ vòng qua eo Quý Ngôn ôm lấy. Tần Vị dựa vào bả vai Quý Ngôn, ôm Quý Ngôn cùng xem ti vi.

"Lại xem phim kinh dị?" Thần sắc Quý Trạch lạnh băng thản nhiên nhìn từng hình ảnh xám trắng xuất hiện trên ti vi, từ trong ti vi vẫn luôn phát ra tiếng kêu thét sắc bén của nữ sinh.

"Nửa đêm xem phim kinh dị mới có bầu không khí." Tần Vị nói rất hùng hồn, ở trên mặt Quý Ngôn tự nhiên hôn một cái, Quý Ngôn cũng không để ý, bộ dạng xem rất chuyên chú.

Quý Trạch nhíu mày, trước đây tại sao hắn không biết hóa ra anh trai thích xem phim kinh dị?

Tần Vị quay đầu nhìn Quý Trạch lại thấy Quý Trạch mặc âu phục xám đậm, sau đó nhớ tới là Quý Ngôn tặng, trong lòng có một trận khó chịu, quay đầu hơi dùng sức cắn lên vành tai mềm mại của Quý Ngôn.

"Đừng nghịch." Quý Ngôn một lòng một dạ xem phim kinh dị, tay đẩy mặt Tần Vị.

"Quý Ngôn, em còn chưa từng tặng âu phục cho anh!" Tần Vị ủy khuất nói, nhẹ nhàng liếm lỗ tai Quý Ngôn.

Quý Ngôn ngẩn người, sau đó cau mày chậm rãi quay đầu nhìn Tần Vị đang ôm mình, "Âu phục? Lúc anh đi học có cần mặc âu phục đâu? Hiếm lắm mới có một lần văn nghệ anh mặc âu phục, anh than vãn gần chết nói trắng ra là khó chịu!"

Quý Ngôn mua không ít quần áo cho Tần Vị, có một lần còn bị Tần Vị mặt dày mặt dạn đi mua áo đôi.

Cuối cùng bị nhõng nhẽo đòi hỏi không được bèn mặc áo đôi cùng Tần Vị đi ra ngoài, Tần Vị nhìn thấy cười gần chết.

"Cũng đúng!" Tần Vị ngẩn người, rồi nhớ lại, thật giống ghen ăn sai phương hướng: "Anh đói ."

Quý Ngôn sững sờ, không là vừa nãy nhắc tới âu phục, Tần Vị làm sao lại đột nhiên đói bụng, trên ti vi một chiếu đoàn đoàn thi thể huyết nhục mơ hồ, Quý Ngôn nhíu nhíu mày, cũng mệt cho Tần Vị lợi hại, nhìn phim kinh dị còn có thể cảm thấy đói bụng.

"Muốn ăn gì?" Quý Ngôn không có biện pháp, từ Tần Vị trong lồng ngực đứng lên đi nhà bếp.

"Mì." Tần Vị dứt khoát trả lời.

"Anh, em cũng vậy." Quý Trạch ngồi ở trên ghế sa lon phụ họa.

Quý Ngôn quay đầu lại, bất đắc dĩ nhìn một người ngồi dưới đất, một người ngồi ở trên ghế sa lon làm bộ quỷ đói nhìn mình.

Trong nồi nước bắt đầu sôi, tay Quý Ngôn chuẩn bị thả mì run lên, ý thức có chút hoảng hốt, trong tầm mắt chợt tối lại không nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, ngũ giác giống như bị tước đoạt lấy.

Lại vậy nữa rồi, Quý Ngôn mím môi cười khổ. Thời gian trôi qua, cậu giống như càng ngày càng không ổn, thường xuyên bị mất ý thức ngã xuống, thời gian tỉnh táo càng ngày càng ít, thậm chí bây giờ còn biến thành như vậy.

Quý Ngôn lúc ẩn lúc hiện đã biết, tiếp đó sẽ phát sinh cái gì.

Từ nơi sâu thẳm, có thứ gì đó vô hình đang nhắc nhở Quý Ngôn, thời gian cậu có thể tồn tại trong thế giới càng ngày càng ngắn.

Vốn than thể nhẹ bẫng lại bắt đầu cảm thấy cực kỳ mệt mỏi, Quý Ngôn vô lực đem vắt mì rơi xuống. Khi tầm mắt khôi phục lại, một lần nữa lại rơi vào nước sôi, Quý Ngôn quay đầu nhẹ giọng gọi, "Tần Vị!"

"Ừ?" Tần Vị đáp một tiếng, sau đó lập tức đi tới bên người bên người, "Làm sao vậy?"

Quý Ngôn đem mì nhét vào trong tay Tần Vị, câu khóe môi cười yếu ớt, "Anh tới luộc đi!"

"Anh á?" Tần Vị trừng mắt không tin nhìn Quý Ngôn, lúc trước cũng không biết ai không cho phép hắn tiến vào bếp.

"Em dạy anh cách nấu mì." Quý Ngôn gật đầu, sau đó vỗ lưng Tần Vị để hắn đi tới trước nồi, "Chỉ đơn giản thôi mà!" Dù cho lúc em rời đi, buối tối anh đói bụng cũng có thể tự nấu mì ăn,

Giống như Quý Ngôn đã nói, nấu mì rất đơn giản, cho nên Quý Ngôn ở một bên tỉ mỉ hướng dẫn, Tần Vị cũng miễn cưỡng xem như thành công.

"Anh muốn thêm quả ớt muối." Tần Vị đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, từ trong tủ lạnh lấy ra một bình quả ớt muối.

"Anh cho ít thôi, Quý Trạch không thể ăn cay." Quý Ngôn biết Tần Vị ăn cay nên gật gật đầu nhưng vẫn lên tiếng nhắc nhở Tần Vị.

"..." Ai thèm quản tên Quý Trạch kia hả, Tần Vị lập tức lại thêm nhiều ớt và trong mì, lập tức biến thành một mảnh hồng dầu.

"Đã nói anh cho ít thôi mà!" Quý Ngôn nhìn Tần Vị cố ý thêm nhiều, lập tức cau mày đưa tay muốn vỗ lưng Tần Vị.

Mạnh tay đập tới, lại không chạm tới cơ thể Tần Vị, Quý Ngôn nhìn tay mình bỗng dưng xuyên qua lưng Tần Vị.

Cậu, dĩ nhiên... lại không thể chạm qua.

"Sao thế?" Tần Vị không cảm giác được Quý Ngôn đập mình, hơi nghi hoặc quay đầu nhìn Quý Ngôn. Lại thấy Quý Ngôn nhìn tay phải của chính cậu, biểu tình hơi sững sờ, còn không đợi Tần Vị hỏi rõ thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

"Anh mau nhận điện thoại đi!" Quý Ngôn khôi phục trạng thái ban đầu, giục Tần Vị đi nhận điện thoại.

Điện thoại là Tần mẹ gọi tới, nói tối nay Bụng Nhỏ không biết vi sao cả người phát lạnh nôn nửa, Tần mẹ gấp quá lập tức đem con đưa đến bệnh viện, vừa gọi điện để Tần Vị cũng đến bệnh viện xem, Tần Vị nhanh chóng mặc áo khoác rời đi.

Quý Ngôn nhìn nồi mì nấu nóng hừng hực, chỉ sợ không ai ăn, dù nói vậy nhưng Quý Ngôn vẫn cầm đũa nếm thử mì, quả nhiên du hồn cậu nếm thử không ra mùi vị, thật muốn xem Tần Vị tự mình làm mì ra mùi vị như thế nào.

Quý Ngôn vẫn nên đem nồi mì Tần Vị đổ đi, đem nồi rửa sạch chuẩn bị luộc lại lần nữa.

Quý Ngôn cúi mắt, nhìn tay mình.

Trải qua càng lâu, bất an cùng với khủng hoảng không ngừng lên men từ sâu bên trong.

Có cái gì, đã biến đổi đến mức càng ngày càng không được bình thường.

"Anh."

Thân thể Quý Ngôn run lên, cổ tay phải đột nhiên bị người khác tóm chặt lấy, Quý Ngôn giương mắt nhìn Quý Trạch đang đứng bên cạnh mình.

Quý Trạch vững vàng nắm chặt tay Quý Ngôn, khẽ cau mày nhìn chăm chú vào.

Quý Ngôn sững sờ, Quý Trạch cũng nhìn thấy sao?

"Có phải anh không nói với bọn em điều gì không?" Quý Trạch chậm rãi ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn chằm chằm Quý Ngôn.

"Quý Trạch, em..." Quý Ngôn khẽ lắc đầu một cái.

"Trước khi mãi cho đến chết anh còn muốn gạt em, lúc này lại muốn giấu bao lâu?" Quý Trạch gọn gàng đánh gãy lời Quý Ngôn.

Quý Ngôn trầm mặc một hồi, sau đó nhấc mắt nhìn Quý Trạch, khóe miệng cười đắng chát, "Em cũng đã đoán được như vậy, tại sao còn muốn anh chính miệng nói ra, ngược lại kết quả xấu nhất cũng chỉ có thể như vậy mà thôi."

"Quý Ngôn!" Quý Trạch không nhịn được dùng sức nắm chặt tay Quý Ngôn, không gọi anh trai mà gọi tên đầy đủ của cậu, sâu trong đôi mắt kia có thứ gì đó dần dần nát vụn ra, không đè nén được lửa giận lại không che giấu được đau xót đang mơ hồ trào dâng lên.

Cái gì gọi là kết quả xấu nhất cũng chỉ có thể như vậy mà thôi? Cùng lắm chính là một ngày nào đó biến mắt không dấu vết, ngược lại anh có thể không quan tâm bất cứ điều gì mà chết đi, có thể không mong muốn bất kì điều gì mà chết đi sao. Quý Trạch chăm chú nhìn Quý Ngôn, âm thanh trầm thấp lại tựa như đè nén rất giận dữ cùng với thấp thỏm lo âu.

"Anh còn muốn giúp em nấu mì." Quý Ngôn cúi đầu, vươn tay trái ra muốn đem Quý Trạch nắm chặt cổ tay phải của mình kéo ra.

"Anh!" Quý Trạch nhìn Quý Ngôn một lần lại một lần trốn tránh vấn đề của hắn, để Quý Ngôn nhìn thẳng vào hắn không cho cậu né tránh tầm mắt hắn.

"Quý Trạch..." Quý Ngôn ngước mắt nhìn Quý Trạch, mím môi một cái, trong tròng mắt đen phảng phất bất tận bi ai: "Đừng ép anh nữa."

Giọng Quý Ngôn rất nhẹ, giống như vừa ra khỏi miệng liền hòa vào trong không khí, lại giống như chìm sâu bên trong hồ sâu.

Quý Trạch ngây người, sau đó chậm rãi buông lỏng cổ tay phải Quý Ngôn.

Quý Ngôn tiếp tục cúi đầu đặt nồi, sau đó đổ nước, châm lửa đun nóng.

"Đừng nấu, em không muốn ăn." Quý Trạch nhìn nước sôi trên bếp, thấp trầm nói.

"Nhưng, anh muốn nấu." Quý Ngôn đem mì sợi chậm rãi bỏ vào trong nồi, "Sau này sẽ không có cơ hội..."

Anh đã, sẽ không còn nhiều thời gian nữa...

Những chuyện này, dù chỉ là việc nhỏ nhặt như nấu một bát mì thôi, sau này cậu đều không thể làm được.

"Quý Trạch, đủ rồi, đã đủ rồi." Khóe miệng Quý Ngôn vui vẻ cong lên, tay phải cầm đũa khuấy đều sợi mì, ôn nhu nói, "Một năm này, coi như là anh trộm được, có thể gặp lại em và Tần Vị, thật sự là đã đủ rồi."

Quý Ngôn khẽ cúi đầu, người đàn ông này chỉ khẽ cười, thần sắc quá mức ôn nhu, ôn nhu đến mức khiến người khác cảm giác tâm lạnh thấu xương. Dưới ánh đèn đường nét có chút mơ hồ không rõ, giống như chỉ cần một cái chớp mắt thì người trước mắt lại đột nhiên biến mất.

"Anh biết, lần này, anh thật sự sẽ không trở lại được nữa."

Chính là trong nháy mắt như vậy, Quý Trạch có một loại cảm giác nghẹt thở. Giọng nói như vậy, quá mức mờ ảo bi thương, khiến người khác không dám nghe.

"Quý Trạch, xin lỗi em."

Khóe miệng Quý Ngôn vẫn ôn nhu cười yếu ớt, lúc nhấc mắt nhìn Quý Trạch, nước mắt lại rơi.

"Anh... lại phải rời bỏ em..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro