1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỉ một câu nói khiến cô ấm áp mỗi lần nhớ đến, chỉ một nụ cười khiến cô vui vẻ mỗi khi nhớ lại.

Một cô gái, cô luôn mong muốn có gì đó để tựa vào. Bên ngoài cô là một người có vẻ bình thường, ít nói, nhỏ bé và yếu ớt. Bên trong lớp vỏ đó là một trái tim khô cằn, rạn nứt.

Cô bước vào cấp ba với sự mệt mỏi nghẹt thở, trong tâm trí cô lúc nào cũng ao ước nhanh chóng được biến mất khỏi thế gian, nơi bào mòn cô từng ngày, nơi cô đơn độc chống chọi lại cái giá lạnh của lòng người dù có một gia đình đầy đủ.

Cô có một gia đình đầy đủ, một cuộc sống vừa vặn, một vẻ ngoài bình thường, một lực học kha khá – điều mà cô luôn tự dằn vặt bản thân, phải giỏi hơn nữa, phải vượt người con thứ nhất trong gia đình, phải chứng tỏ bản thân không núp bóng dưới ai đó. Cô đã luôn vững tin mình có thể làm được. Cho đến khi cầm hồ sơ xin vào cấp ba, cô đã chọn tổ hợp môn giống người đó, khi thi đại học cô cũng chọn cùng một ngành mà người đó đang theo học. Cô không vùng vẫy nữa, cô không chứng tỏ nữa, cô chấp nhận nó rồi. Cô chỉ là một người bước chung đường với ai đó, đi cùng một hướng, nhưng mãi mãi cô cũng chỉ là người theo sau, theo sau dấu chân của một người được chào đón, còn cô thì không, chỉ là một bản sao tốt hơn, nhưng thất bại. Sự ra đời của cô không được chào đón lắm, cô tự biết điều đó. Cô cho phép bản thân từ bỏ, dù không hay ho gì chỉ là sự trốn tránh ngu ngốc. Cô biết điều đó, nhưng đối mặt với sự ngu ngốc của bản thân là điều dũng cảm duy nhất cô có thể làm.

Thời học sinh là quãng thời gian đẹp nhất với nhiều người lại không phải là với cô. Cô bước qua từng ngày như một tránh nhiệm, sự sống ngày càng trở thành gắng nặng với chính cô. Cho đến khi tia nắng nhỏ bé chạm vào đáy tim cằn cỗi của cô. Cô đã gặp một người, một người con trai. Hãy cứ gọi người đó là Khoảnh Khắc. Tất cả những gì cô biết về anh chỉ là một cái tên, không gì khác cả.

Cô là một học sinh của lớp chọn, nơi những con người cạnh tranh nhau từng milimét, cô không tự tin vào bản thân cho lắm đặc biệt là phần ngoại ngữ, điểm tiềm năng đã từng là quá khứ giờ chỉ còn là điểm yếu. Sau nhiều lần suy nghĩ cô quyết định tìm đến một giáo viên xin học thêm, người đó cũng dạy thêm cho rất nhiều bạn học cùng lớp của cô. Cô không chọn vào lớp đó, quyết định đi từ thấp lên, mặt khác cô sợ tụt sau người khác, cô đã xin vào học cùng với một lớp cơ bản. Tại đây lần đầu tiên cô biết cảm giác thích một người là như thế nào.

Lần đầu tiên vào học, cô đi sớm tiến thẳng vào trong phòng mà người giáo viên đó chỉ. Dù có vài người cô biết nhưng không quen, có đứng ở ngoài hay vào trong lớp ngồi một mình thì cũng như nhau. Nhìn dáng vẻ của các bạn lớp này đa phần đi học là vì đủ điểm lên lớp, chắc không ai muốn ngồi gần bảng, và thường thì bàn đầu tiên lúc nào cũng vắng người. Bỏ qua ánh mắt ngạc nhiên của những người xung quanh cô tiến thẳng vào chiếc bàn đầu tiên dãy bên trong, sát góc bàn ngay dưới cái quạt trần, vị trí rất gần bàn giáo viên. Cô chắc rằng sẽ không ai ngồi cái bàn này, chỉ một mình cô ngồi là được rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro