2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi giáo viên xuất hiện, các học sinh còn lại mới bắt đầu bước vào trong, cô luôn muốn bản thân ở trạng thái thư giãn nhất nên cứ để đầu óc trống rỗng, phiêu du. Tiếng xô đẩy nhau, tiếng cặp vải chà lên mặt bàn gỗ, giọng cười hí hửng và gượng gạo. Cô hơi nghiêng đầu qua trái, có ba người con trai đang xô đẩy nhau, họ đã vào bàn và đang giành chỗ với nhau, thoáng chốc cô muốn đứng dậy rời đi nghĩ mình đang chiếm chỗ của ai đó, chợt cô nghĩ lại chỗ học thêm đâu xếp vị tri cố định...cô không muốn nhấc lê thân xác nữa, ngày hôm nay quá dài cô đã học từ lúc bảy giờ sáng đến bây giờ đã là bảy giờ tối, cơm tối chưa ăn. Cô quá mệt mỏi rồi, cô không rời đi, tiếp tục trơ trơ ngồi đó, xem bọn con trai xô đẩy nhau về chỗ ngồi cạnh cô.

Không biết là đã bao nhiêu tuổi mà còn có thị kiến giới tính, cô mệt mỏi nhìn đám con trai tiếp tục xô đẩy nhau. Cuối cùng có một cậu con trai tiến gần vị trí của cô, lúc này ánh mắt cô đã chuyển hướng lên bảng, người giáo viên còn nghe điện thoại trước cửa. Tiếng gõ bàn thật nhẹ, cô cảm nhận và quay người nhìn qua trái. Cậu trai đưa tay huơ huơ xin chào, khuôn mặt sáng rực nụ cười tươi mát hỏi: "Bạn mới vào học hả?"

Cô nhìn vào dáng vẻ đó, cậu ấy có vẻ rất cao, tóc cắt mái ngố, thêm nụ cười kia, cô trông cứ ngố ngố. Thân xác rệu rạo không còn đù sức để cười lại như thường khi, cô gật đầu và "ừm" một tiếng nhỏ. Vẻ mặt cô vẫn vô tâm như khi bước vào tạo cảm giác khá mơ hồ, lạnh lùng cho người đối diện. Cậu ta thả cặp và ngồi xuống. Với người gặp mặt lần đầu tiên luôn có đôi chút ngại ngùng, nói những câu có giọng điệu vẻ lớ ngớ, không thể thiếu nụ cười. Cô gái ngồi cạnh cậu từ khi xuất hiện chưa hề nở cụ cười, ánh mắt cô ấy khi nhìn cậu đã nhìn trực diện thẳng vào đôi mắt cậu. Đôi mắt ấy không to tròn, không lấp lánh, rất bình thường. Đôi mắt ấy phát ra sự tĩnh lặng lạnh buốt làm người đối diện có cảm giác trống trải, thiếu vắng. Khi nhìn thấy ánh mắt ấy, niềm thôi thúc bên trong cậu muốn biết điều gì đã làm cho cậu cảm thấy tĩnh lặng bất ngờ như vậy. Cậu muốn biết khuôn mặt kia khi cười sẽ như thế nào?

Cậu ta lại tiếp tục huơ tay xin chào, hỏi cô học ở lớp nào, cô đáp khá trống rỗng: "12a1". Cậu tròn mắt ngạc nhiên: "Học lớp chọn, sao lại đi học thêm chung với thường, nghe nói lớp chọn có một lớp học riêng mà!" Khóe miệng cô hơi nhếch lên, giữ nguyên nụ cười nhạt, cô xoay người đối diện cậu trả lời: "Vì học dở, không bằng người ta thôi!"

Câu trả lời của cô khiến cậu khá bất ngờ, sững người giây lát cậu hỏi tên cô, cô giới thiệu tên và người giáo viên bước vào. Mọi sự chú ý đều dồn vào người giáo viên, cô cũng vậy. Riêng một người vẩn nhìn trân trân vào khuôn mặt cô, mày nhăn nhăn, ánh mắt khó hiểu, miệng hơi hé cười gượng gạo, tay gãi đầu liên hồi.

Từ bây giờ hãy gọi cậu là Khoảnh Khắc.

Cô quay sang nhìn Khoảnh Khắc hỏi cậu tên gì, Khoảnh Khắc vẫn giữ nguyên nụ cười ngô ngốc trả lời. Tiết học bắt đầu.

Nguyên nhân chính dẫn cô vào học lớp này đúng là cô muốn bắt đầu lại mọi thứ về tiếng anh của cô, còn một nguyên nhân phụ khác. Cô e ngại thực lực của chính mình sẽ bị thua người khác quá nhiều, ít ra vào lớp này cô có thể miễn cưỡng gọi là trội hơn mọi người. Trong cô sự kiêu ngạo vẫn còn thoi thóp cháy lên một cách hèn mọn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro