3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiết học bắt đầu, cô lấy bút và vở ra, bắt đầu ghi chép, Khoảnh Khắc cũng đặt vở lên bàn. Chữ của cô không đẹp lắm chỉ riêng môn tiếng anh chữ của cô lại đẹp xuất sắc. Cô dùng bút chì để viết, thấy mọi người trong lớp ai cũng thường dùng bút chì để ghi chép, cô cũng muốn thử xem, thấy nét chữ không tệ lắm cô không đổi lại bút mực. Bên cạnh, Khoảnh Khắc khe khẽ nói: "Chữ đẹp quá ha!" Chất giọng nhỏ có hơi gằng xuống, cô cảm thấy có ngữ điệu mỉa mai, không phải ứng gì nhiều, khóe miệng cô hơi nhếch lên, nhìn vào hàng chữ đang viết dở: "Đẹp?" Cô dùng một giọng điệu mỉa mai tương tự, tự chế giễu chính mình. Không biết Khoảnh Khắc kia chột dạ vì điều gì, khuôn mặt chững lại, cười xòa bắt đầu lật vở chép bài trên bảng.

Mới là vài tuần đầu đi học, bài còn khá dễ trong khả năng của cô, nhìn đáp án trong vở của cô chỉ sai có một bài, Khoảnh Khắc hơi thở dài, lắc đầu vài cái. Cô biết người này đang thắc mắc lực học của cô. Trước khi buổi học kết thúc người giáo viên yêu cầu lớp học thực hành nói, lúc này Khoảnh Khắc bộc thộ khả năng nói lưu loát đưa ánh mắt đắc thắng về phía cô. Khuôn mặt cô vẫn vậy, không một chút biểu hiện, không có chút gì lưu tâm.

Buổi học kết thúc, sau khi chào giáo viên, cô đeo cặp lên vai, cầm áo khoác, tác phong của cô khá chậm rãi. Mọi thành viên trong lớp đều đã ùa ra về hết, vẫn trạng thái thong dong cô tiến về phía công tắc điện của lớp, là người ra cuối đương nhiên cô phải ngắt cầu dao của lớp. Vẫn chưa chạm tay đến cầu dao đã có một cánh tay vươn dài làm hộ cô, là Khoảnh Khắc. Khoảnh Khắc đứng ngay sau cô, cô chẳng để ý, nói đúng hơn là không còn sức để ý đến, cô đã quá mệt cho ngày hôm nay rồi.

Đèn quạt đã tắt, cô dọc theo hành lang đi ra cổng. Những tiết học buổi tối làm học sinh rất muốn trở về nhà càng sớm càng tốt, đa phần đều băng qua sân cho nhanh. Cô lại từ từ tiến đi trong hành lang, vô cùng chậm, vô cùng nhẹ nhàng, không một tiếng động, cô thả tâm hồn của mình bay đi, mỗi bước chân chất chứa phiền muộn trống rỗng. Bên cạnh cô Khoảnh Khắc đang cố gắng đi thật nhẹ, như không muốn cắt dứt ánh mắt thất thần, vắng vẻ, như có thể nắm bắt lại như không của cô.

Khoảnh Khắc cao hơn cô, cao hơn rất nhiều, chiều cao có thể ước chừng hơn một mét tám mươi, với chiều cao đó có lẽ rất bức bối cho mỗi bước theo tốc độ đi của cô. Cô không hề nhận ra Khoảnh Khắc đang đi bên cạnh cho đến gần ra cổng, tâm trí cô trở lại, cô cảm nhận lại từ nãy đến giờ có người đi bên cạnh mà như phía sau cô. Một nụ cười chớp nhoáng lướt nhẹ qua khóe miệng cô trong giây phút cô nhìn sang người bên cạnh.

Bóng dáng đơn độc của cô tiến qua cánh cổng, hướng về phía nơi ba của cô đang đứng đợi cô về. Cái nụ cười như có như không, rõ ràng là một nụ cười thôi mà lại mang vị đắng hãi hùng nếu nhìn vào đôi mắt của cô. Cũng chỉ là một đôi mắt bình thường không có gì đặc sắc. Cũng chỉ là một dáng người nhỏ nhỏ, tại sao cảm giác cô đơn tàn nhẫn đến vậy. Cũng chỉ là một người bình thường thôi, ai có thể cảm nhận được sự bất thường vô hình mờ ảo đó. Chẳng ai có thể. Chẳng ai cả!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro