Chap 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ư ư...."

Tôi không thể kéo cậu ta lên chỉ với sức của mình.

Lúc này, cậu ta đột nhiên sải một bước dài, cứ như bước xuyên qua không trung, lên xe ngựa.

“Tại sao ngươi lại đến đây?"
“Tôi là cún cưng của cô chủ, cho nên tôi cũng sẽ đi cùng."

Lucillion nói với giọng có phần hào hứng, nhưng có người lại không thích điều này.

"Bembem của ta có nuôi chó hả? "
"Ngài ấy chăm sóc tôi rất tốt, thật đấy."

Cả hai ngồi đối diện với nhau và bắt đầu trận chiến. Họ nắm lấy và kéo tay tôi qua lại.

"Bembem, qua đây!"
"Cô chủ, ngồi đây đi ạ."

Đôi mắt xanh của cậu ta khẽ chớp. Mỗi lần như vậy, cặp mắt thạch anh tím của Richard lại rực lên như lửa.

Tôi suy nghĩ một hồi, rồi ngồi bệt xuống sàn.

“Tôi muốn ngồi ở đây"

Ngay lập tức, Lucillion kéo tôi vào vòng tay của cậu và đặt tôi xuống chỗ mà cậu ấy đã ngồi trước đó.
Sau đó, cậu ta ngồi xuống dưới chân tôi và nhìn tôi, cười toe toét như một chú cún rất ngoan ngoãn.

"Tôi sẽ ngồi đây."

Tôi không biết động cơ của đứa trẻ này là gì.

Vốn dĩ cậu ta không ngây thơ như vậy.

Ngôi đền là một nơi hỗn loạn như một cung điện hoàng gia nào đó. Có một ảo tưởng phổ biến rằng họ sẽ sạch sẽ chừng nào họ còn tôn thờ màu trắng, nhưng thực tế không phải vậy.

Họ chỉ là một nhóm thống nhất bởi sự phân biệt đối xử chỉ ca tụng con người.

Họ sử dụng những thú nhân làm nô lệ với lý do chăm sóc chúng, và huấn luyện những đứa trẻ có năng khiếu thuần khiết để biến chúng thành những con rối trong đền thờ.
Ngay cả bên trong ngôi đền, những cuộc tranh cãi và chiến đấu để sinh tồn là vô tận.

Và Lucillion, một nhân vật dũng cảm, người đã tự mình dám gánh vị trí Đại tư tế trong ngôi đền đầy hỗn loạn đó.

Vì vậy, cậu ta hẳn có một mặt tối hơn so với những nhân vật phản diện.

'Tất nhiên vào thời điểm này cậu ấy vẫn còn là một đứa trẻ.'

Trong “Tôi tưởng mình đã được nhận nuôi, nhưng tôi đã nhầm", Lucillion bước vào đền thờ với tư cách là một ứng cử viên linh mục trẻ tuổi, đảm nhận vai trò của một linh mục có trái tim thuần khiết và trung thành theo như họ chỉ định.

Sau 10 năm giáo dục, các giám mục cảm thấy nhẹ nhõm và giao lại vị trí Tư tế thượng phẩm cho Lucillion(?). Vào thời điểm đó, có đổ máu trong đền thờ.

(sao tui vẫn thấy cấn ở mấy đoạn chức vụ của nam9 ấy, mặc dù không nên đòi hỏi sự thực tế trong một bộ tiểu thuyết viễn tưởng, nm tui vẫn phải ghi tại theo hệ thống cấp bậc hiểu cơ bản thì là:
  Phó tế - Linh mục(tư tế) - Giám mục- Tổng giám mục- Linh trưởng- Giáo trưởng (trong các trường hợp đặc biệt hơn) và Hồng y, cho đến khi đạt đến vị trí tối cao của Giáo hoàng.
Mà tui đề là Đại tư tế tại tác giả thì cứ ghi là Linh mục thượng phẩm nm chỉ có Đức Kitô là Thượng Tế theo phẩm trật Melkizedek ( có thể tìm hiểu thêm: Melkizedek, Melchizedek Priesthood ), nghĩa là chỉ có Chúa Kitô là Thầy Cả hay Linh Mục Thượng Phẩm duy nhất đã dâng Hy Tế ( Sacrifice ) để đền tội thay cho nhân loại một lần xưa trên thập giá. Khi đó, Người vừa là Bàn Thờ, vừa là Của Lễ và là Linh Mục.
(nguồn:http://giaoxutanviet.com/chuc-tu-te-cua-giao-dan-la-chuc-gi/)
Trích Khải Huyền 5:10, cũng ghi:"và Ngài đã làm cho những người ấy nên nước, và thầy tế lễ cho Đức Chúa Trời chúng ta; những người ấy sẽ trị vì trên mặt đất."
Tham khảo thêm: 1.https://augustino.net/kinh-thanh-tan-uoc/thu-gui-tin-huu-do-thai/
2.https://www.vatican.va/content/john-paul-ii/en/letters/1996/documents/hf_jp-ii_let_17031996_priests.html
3.https://opwest.org/vi/blog/christ-the-high-priest )
Thành ra tui phân vân, nên tui vẫn để tạm là "Đại tư tế" nhé, nếu thấy Linh mục(tư tế) thượng phẩm hay hơn thì cmt nhé)

Tất cả những quan chức dính líu đến tham nhũng đều bị loại bỏ và bộ máy của đền thờ bắt đầu được làm sạch.

Khi đó, phân nửa số người làm việc tại đền hoặc là đã bị giết hoặc là bị đuổi ra ngoài.

Vì vậy, cậu ta còn được đặt một tên khác trong tiểu thuyết.

'Ác quỷ trắng thần thánh'
(ai nghĩ ra tên ngầu hơn k :'))

Cái tên này được đặt ra vì không có một xác chết nào còn sót lại nơi ánh sáng của cậu ta lướt qua.

Cậu ta thực sự là một bạo chúa và ác quỷ trong đền thờ.

Tất nhiên, đấy là tình hình bên trong ngôi đền và sự thay đổi dự kiến khi nhìn từ bên ngoài.

Ngay sau khi Lucillion đảm nhận chức vụ Đại tư tế, mọi loại tham ô, quấy rối và phân biệt đối xử đã hoàn toàn bốc hơi không một dấu vết.

“Ah, không biết nữa."

Mọi thứ sẽ trở lại vào đúng quỹ đạo.

Tôi thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ của chiếc xe ngựa đang phi nước đại và thở dài.

Vẻ mặt căng thẳng của Richard có phần khác thường.

'Đó là bởi vì tôi đã viết một lá thư cho Albion....'

Nếu có ghé qua một chút anh ta nhất định sẽ xem qua.

“Nếu chúng tôi không quay lại, hãy đến nhà của Công tước Colin. Richard (từ này gạch ngang nhe)... Bọn tôi đi tìm cha mẹ của Richard."

Tôi nhớ lại lá thư tôi đã để lại cho Albion và hít vào một hơi thật sâu.

Cuối cùng, xe ngựa đã đến nhà của Công tước Colin.

****


"Hướng này."

Như thể tin đồn đã được lan truyền, những người hầu trong dinh thự của công tước Colin đều liếc nhìn ba người bọn tôi.

Chúng tôi mặc áo choàng để đề phòng và tôi nghĩ điều này thật may mắn.

'Bởi vì tôi cũng sẽ gặp rắc rối nếu tôi nổi bật như thế này...'

Đó là bởi vì tôi đang chạy trốn.

'...Tay tôi đã đổ mồ hôi lạnh'

Tôi run rẩy nhìn vào hai bàn tay đang được nắm lấy. Lucillion nắm lấy tay bên phải của tôi, trong khi bàn tay còn lại do Richard nắm.

Richard rõ ràng đang lo lắng. Mặc dù cậu nói rằng cậu không cần một gia đình, nhưng đó chắc chắn không phải là cảm giác thực sự.

“Ngài có thể vào."

Ngài hiệp sĩ hộ tống chúng tôi lịch sự mở cửa phòng khách.

Ngay khi chúng tôi bước vào bên trong, người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa ngay lập tức đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình.

“Chú , xin chào ạ*.”

*Được gòi, với con nhỏ quèn như tui, cái từ gốc nó là "안뇽하세여", nhưng mà tui không rõ là nó có khác lắm với "안녕하세요" hay không, nên tui ghi kiểu dễ thương đồ đó vì tui nghĩ là chắc nghe nó dễ thương hơn(?).

Tôi cúi đầu, rồi cởi áo choàng.

"...Được rồi."

Ông ta nhìn tôi với vẻ mặt hơi bối rối, rồi lại nhìn sang hai đứa trẻ đang nắm tay tôi.

Có lẽ vì cả hai đều mặc áo choàng nên ông ta không thể tới gần.

Tuy nhiên tôi cảm thấy hơi khó xử khi ông ta thậm chí còn không hỏi ai là con của mình.

Tôi cũng không chắc liệu Richard có nghĩ rằng cha cậu không thể nhận ra con trai mình hay không.

'Tôi có nên giúp cậu ấy không?'

"Richard, cởi áo choàng ra và nói xin chào nào."

Richard không ngẩng đầu lên, một lát sau, cậu mới chậm rãi kéo mũ áo choàng xuống.
Richard vẫn luôn cúi thấp đầu, từ từ ngẩng đầu lên.

"....!"

Đôi mắt của Công tước mở to khi nhìn thấy cậu.

"...Ah."

Cảm xúc của ông nén lại trong biểu cảm hiện trên khuôn mặt lạnh như băng ấy.

Có vẻ như ông đã nhận ra con trai mình chỉ bằng cách nhìn vào cái đầu cúi thấp của cậu.

"....Richard."

Đôi vai của Richard run lên trước giọng nói ấm áp và êm dịu của ông.

“Richard, con trai của ta....Ta có thể nhìn con dù chỉ một cái chứ?

Ông chầm chậm bước đến và quỳ trên tấm thảm, sau đó vươn đôi tay trắng nhợt nhạt của mình về phía má Richard.

Hai ánh mắt chạm nhau giữa không trung.

"Tại sao.... "

Richard, người hoàn toàn đắm mình trong khoảng không nặng nề, nói ra một cách ngột ngạt.
Như thể cổ anh có một vật gì đó nặng trĩu đang mắc lại, nén ngạt và cào xát, Richard lúng túng với nó như thường lệ.

"Vì cái gì... Khi ta còn bé liền vứt bỏ ta, hiện tại mới lại đi tìm ta?"

Đó là một lời nói sắc bén.

Richard mở to hai mắt căm phẫn, do lửa giận cùng với hận ý tích tụ lâu ngày, so với đó, khát vọng của cậu còn càng lớn hơn.

Nước mắt cậu trào ra và đôi môi cố mím lại, như thể sẽ không để nước mắt rơi xuống dù có chuyện gì xảy ra.

“Lời này nghe có vẻ như đang biện minh cho ta, nhưng ta và mẹ con, chưa bao giờ bỏ rơi con."

Khuôn mặt của Công tước Colin, kẻ được ví như một tên máu lạnh, một con người không có máu hay nước mắt, và chảy ra máu xanh chứ không phải máu đỏ khi bị thương, đã thay đổi, và dang hai tay cẩn thận mà ôm lấy mà đứa trẻ này.

Ông ta có vẻ cảnh giác khi chạm vào cậu.

“Không một ngày nào mà ta không nhớ con. Ta cũng như mẹ con.. mỗi ngày chúng ta đều đi tìm con."

Giọng nói của ông ấy thật lạnh lùng, nhưng sự ấm áp và lòng trắc ẩn chứa đựng trong đó thì vô cùng lớn đến độ tôi không thể đo lường được.

Tôi nhìn chằm chằm vào cảnh tượng đó như người mất hồn.

'Đây chính là gia đình.'

Chắc chắn sẽ có rất nhiều bậc cha mẹ và con cái trên thế giới này bị buộc phải chia cắt.

Chắc chắn sẽ có rất nhiều bậc cha mẹ yêu thương con hơn những bậc cha mẹ không yêu thương con.

Những gia đình có cuộc đoàn tụ đẹp như mơ này, trên đời chắc chắn cũng sẽ có tồn tại.

Chỉ là tôi......

Có chút không may mắn, như mọi khi.

Đúng vậy, mọi thứ chắc hẳn chỉ như là một tai nạn rất nhỏ đã xảy đến với tôi.

'Chà , nó là như vậy. Tôi có lẽ đã vung hết may mắn của mình.'

Dù vậy, tôi vẫn mong được đoàn tụ với gia đình như thế này.

"Chúng ta yêu con hơn bất cứ ai trên thế gian này. Hẳn là con đã trải qua những khoảng thời gian đau khổ lắm. Nghe có vẻ giống như đang bào chữa, nhưng con sẽ lắng nghe ta chứ?"

"..... "

Richard ngoái lại và nhìn tôi. Trông cậu gần như sắp khóc.
Vẻ mặt đó như muốn hỏi, liệu điều này có thực sự ổn không.
Công tước Colin cũng đang nhìn tôi.
Tôi mỉm cười và gật đầu.

“Cha của Richard, hãy nói những gì ngài muốn nói. Bọn tôi có nên đi không?"

"Đừng! Ở bên cạnh anh....Bên cạnh anh, Bembem.....Em đã hứa rồi mà!"

Cuối cùng, nước mắt lã chã rơi và Richard tuyệt vọng nắm chặt lấy tay tôi.

'Nếu cậu ấy khóc ở đây, coi như là tôi làm cậu ấy khóc.'

Khi tôi hơi quay đầu lại, đôi mắt của Công tước Colin thậm chí còn mở to hơn. Đôi mắt ấy như muốn nuốt chửng lấy tôi.
Tôi vội vàng lắc đầu, rồi nắm lấy tay Richard và cùng Lucillion ngồi xuống ghế sofa.
Công tước Colin kể rất dài bằng một cách rất bình tĩnh.
Richard vốn tràn đầy nghi hoặc, rốt cuộc đã trở nên lạnh lẽo, trong lòng tràn ngập nỗi căm giận sâu sắc.

"Ta nhất định sẽ bắt được những kẻ đó và xé xác chúng"

'....Huh? Cái này có đúng không nhỉ?'

Chẳng phải điều đầu tiên thường làm là vừa khóc vừa nói: "Cha à! Thì ra người đã không bỏ con!", đây liệu có phải là nhảy qua giai đoạn rồi không?

"Ta đã lo xong rồi. Nếu biết mọi chuyện như thế này, ta đã để dành lại."
“Người có giết họ dã man không?"
“Sẽ vượt qua những gì con có thể tưởng tượng."

Nhìn thoáng qua, hai người họ trông như một cặp cha con đầy tình cảm.

.......... Hòa thuận một cách kỳ lạ.

'Nhưng, điều quan trọng là...Nó đã được giải quyết tốt, phải không?'

Công tước Colin với ánh mắt trìu mến nhìn Richard. Điều này thật giống một giấc mơ.
Ông ôm lấy Richard không buông tay, như thể đứa trẻ này đối với ông rất quý giá.

“Mẹ con cũng nhớ con rất nhiều. Bà ấy không thể đến đây được vì bị ốm......."

Ông ấy nói trong khi áp trán mình vào trán Richard một cách nhẹ nhàng.

"Hôm nay nghỉ ngơi sớm. Sẽ thật tuyệt  nếu chúng ta có thể dùng bữa cùng nhau."
"....Đúng vậy."

Richard nói, rồi mỉm cười.
Ngay sau đó, Công tước Colin hướng ánh nhìn về phía tôi.
Tôi đã rất lo lắng dưới những ánh mắt lạnh lùng kể từ khi sinh ra, nhưng tôi đã không né tránh và đón nhận ánh nhìn của ông ấy.

Sau đó, vẻ mặt của Công tước Colin trở nên hơi kỳ lạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro