Phần cuối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

14

Không ngờ Lâm Tụng Niên quả thực đã cho tôi đi làm.

Công việc chủ yếu là phụ trách tưới hoa cây trong vườn, thuận tiện cho chim ăn, vậy mà cũng kiếm được tận 1 vạn tệ mỗi tháng.

Tôi sốc ngang. Thế giới của người có tiền đúng là không tưởng tượng nổi.

Người phỏng vấn tôi là một phụ nữ cực kỳ xinh đẹp. Lâm Tụng Niên không gọi cô ấy là "Mẹ", tôi đoán có lẽ đó là dì của cậu ta.

Dì ấy nhìn thấy tôi thì mỉm cười: "Con bé họ Ôn đúng không hả? Con bao nhiêu tuổi rồi? Dễ thương quá!"

Tôi ngượng ngùng cười: "Năm nay vừa tròn mười tám ạ."

Dì ấy ngạc nhiên che miệng: “Sao còn nhỏ thế?”

Lâm Tụng Niên cũng cau mày khó tin.

Tôi xấu hổ vuốt tóc: “Là do cháu khai thừa lên 5 tuổi ạ.”

Dì ấy bật cười, nói là rất thích mấy người thẳng thắn như tôi, thế là cho tôi vào làm luôn, không cần phỏng vấn thêm gì nữa.

Nơi tôi ở là một phòng trống trong nhà bọn họ, thậm chí còn lớn hơn cả cái nhà tôi nữa.

Mỗi ngày tôi tưới hoa, chơi bài với dì Lâm, ăn đủ 3 bữa, cuối tuần còn có thể dọn đồ về với bà nội.

Tôi sống thảnh thơi đến mức tôi còn tưởng mình đang đi nghỉ dưỡng chứ không phải đi làm.

Mẹ của Lâm Tụng Niên cũng bảo đừng xem dì ấy là sếp, chỉ cần gọi là "dì Hoa" là được.

[Bản gốc là “chị Hoa”, nhưng vì edit ra tiếng Việt thì câu cú nó lộn xộn, nên Mây để là dì Hoa nha.]

Dì Hoa đi ra ngoài thì sẽ mang quà cho tôi, khi thì cái váy, khi thì cái bánh gato, dì ấy bảo muốn nhìn thấy tôi vui vẻ mỗi ngày.

Tối hôm đó, tôi đang chơi bài với dì Hoa thì bỗng nhiên đèn vụt tắt.

Tôi đã quen với bóng đêm, nên tôi nhanh chóng lần mò mẫm đến chỗ dì Hoa: “Dì Hoa, đừng sợ, chắc chỉ mất một lúc thôi.”

Dì Hoa cũng nắm chặt tay tôi: “Chúng ta cùng ra ngoài xem một chút đi.”

"Vâng ạ."

Tôi cầm điện thoại bật đèn pin rồi chuẩn bị ra ngoài.

Nhưng dì Hoa lại tắt đèn pin “Đèn này chiếu vào mắt người khác thì không tốt đâu.”

"Để dì dẫn mày đi."

Tôi cũng thấy hơi lạ, nhưng vẫn nghe theo lời dì Hoa, rồi dì ấy dẫn tôi đến một căn phòng tối đen như mực.

Dì Hoa bất ngờ buông tay tôi ra.

Tôi hốt hoảng kêu lên vài tiếng "Dì Hoa? Dì Hoa?"

Nhưng không có ai trả lời.

Tôi cố gắng hít thở đều đặn, cố gắng tìm hướng cửa ra mà tôi vừa đi đến.

Có tiếng bước chân nhịp nhàng sau lưng tôi.

Mồ hôi lạnh lập tức toát ra như tắm.

Trong lúc tim đang đập loạn xạ, tôi đột nhiên cảm thấy một tia sáng chiếu xuống sàn nhà, sau đó là tiếng hát vui tươi.

"Chúc mừng sinh nhật~ Chúc mừng sinh nhật..."

Lâm Tụng Niên đẩy một chiếc xe đẩy bánh ngọt và mỉm cười đi về phía tôi.

Đằng sau là mọi người đang cầm những tấm biển nhỏ để không khí thêm sôi động.

Tôi có chút sững sờ: "Cậu, cậu,..."

Lâm Tụng Niên đã bước đến gần, cậu ta nghiêng người đội chiếc mũ sinh nhật lên đầu tôi và thì thầm vào tai tôi: "Chúc mừng sinh nhật Tiểu Di."

Đôi mắt cậu ta trong veo, giống như một hồ nước ngọt ngào.

Tôi còn chưa kịp phản ứng thì nước mắt đã lập tức trào ra.

"Cậu... sao cậu biết sinh nhật của tôi?"

Tôi còn suýt nữa đã quên ngày hôm nay, vậy mà lại được người khác hết lòng ghi nhớ.

Lâm Tụng Niên bất lực thở dài.

"Em gái Tiểu Di, sao cậu hay quên vậy?"

15

Lâm Tụng Niên gọi tôi như vậy, cuối cùng tôi cũng đã nhớ ra.

Sau khi bố mất, tôi chỉ sống một mình.

Hôm ấy, khi tôi đang nhặt ve chai thì gặp một cậu bé đang lang bạt ngoài đường.

Cậu ta nói rằng mình bị b.ắt cóc, cậu ta lẻn ra ngoài chạy trốn, giờ đã kiệt sức nên chạy không nổi nữa rồi.

Tôi thương tình đưa cậu ta về nhà ở mấy hôm. Trong thời gian đó, chúng tôi thay nhau đi nhặt ve chai và bán báo để kiếm đồ ăn.

Sau này, bố mẹ đón cậu ta về rồi tặng cho tôi một khoản tiền lớn, nhưng chưa được mấy ngày thì đã bị một nhóm đòi nợ khác cướp đi.

Rồi bà nội mới nhận nuôi và đón tôi đi về nhà bà ấy.

Cuộc sống sau khi được nhận nuôi là một cuộc đời mới, nên tôi rất nhanh đã quên đi những ký ức từ trước năm 11 tuổi.

Tôi cảm thấy hơi khó hiểu: "Nhưng sao cậu biết là tôi?"

Lâm Tụng Niên "hừ" một tiếng.

"Trên xương quai xanh của cậu có một vết bớt nhỏ."

"Hơn nữa, sao tôilại không nhận ra đó là cậu được chứ?"

Dì Hoa kích động kéo tôi: "Tiểu Ôn à, dì thật không ngờ số tiền kia lại bị cướp. Nếu biết thế thì dì đã đưa cháu về đây luôn rồi."

Bố của Lâm Tụng Niên cũng mạnh mẽ bắt tay với tôi: "Đúng vậy, Tiểu Ôn! Sau đó, khi Tụng Tụng quay lại tìm thì phát hiện cháu không còn ở đó nữa. Nó đã khóc huhu cả mấy ngày."

Lâm Tụng Niên giật giật quần áo của bố mình, có chút xấu hổ: "Bố đừng nói nữa mà…"

Lâm Tụng Niên quay đầu lại, không dám nhìn tôi: "Tiểu Di à, nhanh thổi nến đi."

Mọi người đều nhìn tôi chờ đợi.

Tôi gật đầu và nhắm mắt lại.

Tôi hy vọng bà tôi sống lâu trăm tuổi.

Hy vọng Lâm Tụng Niên và gia đình… mãi mãi hạnh phúc yên vui.

16

Sau khi thổi tắt nến, đèn trong phòng bật sáng. Bức tường trong phòng được gắn đầy quả bóng bay, ở giữa có dòng chữ “chúc mừng sinh nhật” được chuẩn bị kỹ càng.

Dì Hoa hào hứng nói với tôi: "Mấy quả bóng này là Tụng Tụng tự tay dán, nó không cho ai đụng vào."

Rồi mọi người lại vỗ tay: "Ồ, đúng rồi! Tiểu Ôn, nhanh cắt bánh sinh nhật!"

Tôi nhìn xuống chiếc bánh trước mặt, cảnh tượng đẹp như thế này thường chỉ xuất hiện trong mơ.

"Mọi người đối xử với cháu thật tốt..."

Dì Hoa đi tới nắm vai tôi: "Nào, nói cái gì vậy? Cháu là cứu tinh của Tụng Tụng, nếu không có cháu, chắc nó đã bị bán sang châu Phi làm cu li rồi."

Khi nhắc đến chuyện này, tôi không kìm được giọng nói nghẹn ngào của mình nữa.

"Xin lỗi dì Hoa, thật ra có một chuyện cháu đã giấu mọi người..."

"Trước đây cháu đã b.ắt cóc Lâm Tụng Niên, đây là một chuyện táng tận lương tâm, không thể tha thứ. Ngày mai cháu sẽ đi đầu thú ạ."

Dì Hoa ngẩn người: "Bắt c.óc? Bắt c.óc cái gì?"

Bố của Lâm Tụng Niên thì lại cực kỳ điềm tĩnh.

Lâm Tụng Niên cau mày nói với tôi: "Không phải muốn nhận tội là nhận tội được."

Tôi sụt sịt trả lời "Gì? Thế còn không phạm tội?"

Lâm Tụng Niên đỡ vai tôi và để tôi ngồi xuống.

“Trước hết, có 4 yếu tố cấu thành tội phạm, đó là chủ thể phạm tội, khách thể phạm tội, phương tiện phạm tội chủ quan và phương diện phạm tội khách quan.”

Tôi ngước lên: "Hả?"

Cậu ta giơ một ngón tay: "Nói đến tội b.ắt cóc."

“Thứ nhất, về khách thể phạm tội, là xâm phạm quyền tự do cá nhân, quyền sức khỏe, quyền sống, quyền sở hữu tài sản công và tư của người khác.”

Cậu ta đang nói cái gì vậy?

Cậu ta lại duỗi một ngón tay: “Thứ hai, xét về phương diện phạm tội khách quan, là hung thủ phải dùng b.ạo lực, cưỡng ép hoặc các thủ đoạn để bắt cóc người khác.”

Tôi ngơ ngác gật đầu.

"Trong thời gian chúng ta ở bên nhau, cậu không xâm phạm bất kỳ quyền lợi nào của tôi, cậu cũng không dùng bạo lực, cưỡng ép gì tôi."

Tôi hỏi lại "Tôi đã trói cậu lại mà."

Lâm Tụng Niên chắp tay.

"Đều do tôi tự nguyện."

"Là tôi muốn đi với cậu, là tôi muốn ở lại với cậu."

"Tất cả đều là tôi chủ động, không liên quan gì đến cậu."

Tôi vẫn không thể hiểu nổi: "Vậy nếu tôi lấy tiền của bố cậu thì sao? Đây là tống tiền mà?"

Lâm Tụng Niên lại lắc đầu.

"Không, đây là tôi muốn gửi tiền cho cậu."

Tôi cảm thấy nó cứ sai sai ở đâu ấy nhỉ.

"Thế hành vi của tôi được gọi là gì?"

Khóe môi Lâm Tụng Niên cong lên, cậu ta cố ý dừng lại hai giây rồi nhếch mép:

"Gọi là tình thú."

17

Nhờ có sự tẩy não của Lâm Tụng Niên, tôi dần dần bị thuyết phục rồi.

Nhưng để tỏ thái độ ăn năn hối lỗi, sáng nào tôi cũng đứng đọc oang oang 8 điều vinh, 8 điều nhục ở trước cửa nhà.

Kiên trì đến ngày thứ tư, dì Hoa đau khổ kéo rèm cửa lại: “Tiểu Ôn, chúng ta đều biết cả rồi, cháu đừng đọc nữa…”

Buổi chiều hôm đó, bạn của dì Hoa đến uống trà chiều, dẫn theo một anh chàng đẹp trai cao tận 1m85.

Bạn của dì Hoa tên là dì Đỗ.

Dì Đỗ nhìn thấy tôi, hai mắt lập tức sáng lên: "Chà chà, con bé nào dễ thương quá nhỉ. Sao tớ chưa từng gặp qua?"

Dì Hoa tự hào: "Đẹp không? Đây là đứa con gái nuôi của tớ, mấy năm trước đi lạc, tớ mới nhận về gần đây thôi."

Chị Đỗ liên tục gật đầu: "Con gái nuôi hả? Không tệ không tệ nha…”

Sau đó, dì ấy quay đầu nói với thằng con đẹp trai của mình: "Du Châu, nhanh làm quen với em gái con đi."

Anh chàng đẹp trai tên Du Châu sửng sốt một chút, sau đó ngơ ngác gật đầu:

"Vâng."

Du Châu hình như hơi hướng nội, cậu ta lấy điện thoại di động ra, im lặng hồi lâu rồi mới nói: "Thêm... Wechat?"

Ngay khi tôi vừa định rút điện thoại ra, Lâm Tụng Niên từ đâu xuất hiện và hung dữ kéo tôi đi.

Dì Hoa gọi mấy lần nhưng cậu ta không quay lại, cứ thế túm tay tôi kéo về phòng, khiến cho tôi nhăn cả mặt vì đau. 

Lâm Tụng Niên thấy vậy thì vội buông tay: “Đau lắm à?”

Tôi mím môi gật đầu.

Ánh mắt cậu ta khẽ động, cậu ta xoa nhẹ cổ tay tôi: “Thật xin lỗi.”

"Vừa rồi là tôi lo quá."

Tôi chớp chớp mắt, "Lo cái gì?"

Cậu ta vừa nắn bóp tay tôi vừa đau khổ: "Cậu không hiểu à?"

Trời ơi cứu, tôi có hiểu gì đâu.

Tôi bối rối: "Hiểu cái gì?"

Lâm Tụng Niên nhìn chằm chằm vào mắt tôi: "Vừa rồi cậu làm gì với thằng cha đó?"

Tôi thành thật trả lời: "Thì thêm WeChat."

Lâm Tụng Niên đợi thêm 2 giây nữa để tôi nói tiếp câu còn lại.

Nhưng mà tôi không biết nói gì.

Rồi cậu ta lại hỏi tiếp:

"Sau đó thì sao?"

"2 người thêm WeChat, mỗi ngày hỏi nhau ăn cơm chưa, chúc ngủ ngon các kiểu.”

"Rồi dính nhau như keo, rồi yêu nhau, 2 người định thế chứ gì?”

Nghe đống suy nghĩ của cậu ta mà tôi giật cả mình.

"Cậu nói cái gì vậy?"

Đôi mắt của Lâm Tụng Niên hơi đỏ: "Cậu vẫn muốn lừa tôi ......"

"Năm đó cậu thấy hết tấm thân ngọc ngà của tôi rồi, còn không muốn chịu trách nhiệm?"

Tôi càng kinh hãi: “Này, không, không phải, chuyện này không được nói lung tung, lúc đó đều là trẻ con mà…”

Lâm Tụng Niên bĩu môi đau lòng: "Cho nên trong lòng cậu, lúc đó tôi chỉ là trẻ con nên cậu có thể ăn không nói có, nói không giữ lời sao?"

Khoảnh khắc đó, tôi như hóa thành cát bụi.

Còn cậu ta như thể sắp khóc đến nơi.

"Tiểu Di, cậu không thể sống ác độc như thế được."

"Tôi đã tìm cậu rất nhiều lần, nhưng đều không có tung tích."

"Tôi còn tưởng cậu đã gả chồng sinh con ở đâu đó rồi."

"Lần đầu tiên nhận ra cậu, cậu có biết tôi mừng cỡ nào không?"

"Cậu muốn bán tôi đi, tôi cũng chẳng phản kháng một lời."

"Sau này tôi mới biết, mấy năm nay cậu sống không tốt, tôi cảm thấy rất đau lòng, muốn bù đắp tất cả cho cậu, tôi…"

Cái đầu óc đần độn vô tri của tôi dần dần sáng tỏ.

Tôi khó khăn ngẩng đầu lên: “Vậy, vậy thì cậu…”

Cậu ta cũng cụp mắt xuống và nhìn tôi.

"Tôi thích cậu."

"Tiểu Di, tôi thích cậu."

"Cậu có thể đừng nhìn thằng nào khác được không?"

Dư Dao nói, nếu muốn biết mình có thật lòng thích một người, thì hãy tưởng tượng nếu người ấy ở bên người khác, mình có tức giận không.

Tôi nghĩ lại một chút.

Có lẽ là cực kỳ không vui.

Bà tôi nói, nếu muốn biết mình thích người ta sâu đậm cỡ nào, hãy tưởng tượng mình sẽ ra sao nếu như mất đi người ấy.

Khi ở trong ngôi nhà tồi tàn đó, khi để Lâm Tụng Niên rời đi, hình như tôi cũng cảm thấy rất đau lòng.

Tôi nhìn vào đôi mắt Lâm Tụng Niên, như có một thứ ma lực nào đó, từng chút từng chút dẫn dụ người khác trầm mê.

Tôi khẽ gật đầu với cậu ta.

"Ừ."

18

Tôi chưa bao giờ dám kể về chuyện giữa tôi và Lâm Tụng Niên cho mọi người biết.

Tôi luôn cảm thấy, Lâm Tụng Niên và tôi cứ như hoa nhài cắm bãi cức trâu vậy.

À thì hoa nhài là Lâm Tụng Niên.

"Tiểu Di, cái đầu cậu nghĩ gì vậy? Cậu là hoa, tôi mới là cức trâu!"

Tôi lắc đầu: "Không! Tôi là cức trâu!"

"Tôi là cức trâu!"

"Tôi là cức trâu!"

2 chúng tôi đang cãi nhau thì dì Hoa xuất hiện, rồi dì ấy ngơ ngác nhìn chúng tôi: “2 đứa mày… uống nhầm thuốc à?”

Lâm Tụng Niên phẫn nộ: "Mẹ, sau khi con với Tiểu Di ở bên nhau, cô ấy cứ bảo con là hoa nhài, cô ấy là cức trâu. Mẹ nghe có vô lý không?"

Tôi cũng không nhận thua: "Đã bảo là tôi nói đúng mà."

5 giây sau, dưới ánh mắt kinh ngạc của dì Hoa, cuối cùng tôi cũng nhận ra có gì đó không ổn.

Dì ấy nhìn tôi, rồi nhìn Lâm Tụng Niên: "Mày..."

Tôi cúi đầu chịu tội.

Lâm Tụng Niên giả vờ ngắm trời ngắm mây.

Dì Hoa cười phớ lớ như nhặt được tiền.

"Được, được, quả đúng là con trai của ta!"

"Lúc trước dì Đỗ của mày muốn giới thiệu Tiểu Ôn cho thằng con nhà dì ấy, không ngờ con ta lại giành trước, hà hà."

Lâm Tụng Niên và tôi nhìn nhau, rồi thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Bố mẹ Lâm Tụng Niên không chỉ ủng hộ chúng tôi, mà còn cho tiền rồi bắt chúng tôi đi tuần trăng mật.

Tôi sửng sốt: “Tuần trăng mật? Chẳng phải là chuyện sau khi kết hôn ạ?”

Lâm Tụng Niên lại bắt đầu ấm ức: "Thì ra cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc kết hôn với tôi ..."

Tôi: "..."

Sau khi Lâm Tụng Niên tốt nghiệp, chúng tôi đi du lịch khắp nơi với nhau. Dù gì thì kết hôn cũng phải đợi ít nhất là 2 năm nữa.

Dù là đi đến nơi đâu, tôi cũng gửi đặc sản địa phương và vài bức ảnh về cho bà nội.

Bà cũng rất vui vẻ, cứ rảnh ngày nào là lại gọi điện thoại cho tôi ngày đó.

"Cháu gái ngoan, cuối cùng thì cháu cũng đã có được hạnh phúc của mình."

Tôi nhìn người đang ngủ say bên cạnh mà trong lòng ấm áp.

Phải.

Hóa ra tôi cũng có thể có được hạnh phúc của riêng mình.

[Hoàn]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro