Làm việc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

11

Lâm Tụng Niên không gọi cảnh sát đến gô cổ tôi đi.

Sau khi tôi nhận được một hộp đầy tiền mặt từ nơi thỏa thuận, tôi vội vã đến bệnh viện ngay lập tức.

Tôi không trói Lâm Tụng Niên, nên cậu ta có thể tự rời đi lúc nào cũng được.

Khi tôi đến nơi, Dư Dao đang chăm sóc cho bà nội.

Nghe tin tôi đã đóng tiền phẫu thuật, bà tôi lo lắng đến mức gần như ngồi dậy khỏi giường.

"Tiểu Di, cháu đã dồn toàn bộ tiền tiết kiệm để chữa bệnh cho bà. Cháu lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?"

Tôi nắm lấy bàn tay xương xẩu của bà: "Bà ơi, cháu tìm được một công việc không cần bằng cấp. Ông chủ tốt lắm ạ, còn cho cháu mượn tiền."

Bà nội lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nước mắt lưng tròng:

"Đều là lỗi của bà, là bà hại đời cháu, giờ bà ch.ết cũng là chuyện tốt."

Tôi và Dư Dao đồng thanh: “Bà nội, bà đừng nói những lời này.”

Bởi vì bà ấy là người đối xử tốt nhất với tôi, nên chắc chắn bà phải sống lâu trăm tuổi.

Tôi sinh ra đã không có mẹ. Bố tôi là một tay cờ bạc, chưa từng quan tâm nuôi dạy tôi tử tế, thậm chí tôi còn phải ăn xin để kiếm bữa ăn qua ngày.

Năm tôi 11 tuổi, bố tôi bị người ta hại ch.ết vì mắc nợ quá nhiều.

Tôi không có gia đình, sống lang bạt đầu đường xó chợ, khi ấy là bà nội đã nhận nuôi tôi.

Bà đến nơi bán sắt vụn đến nhặt sách cũ về cho tôi học, lúc đó tôi mới có sách để đến trường.

Dù bà nội chỉ có một chiếc máy may tồi tàn, nhưng bà đã cho tôi tất cả những gì mà bà có.

Bà luôn nói với tôi, Tiểu Di là một cô bé ngoan ngoãn, xứng đáng được nhận mọi điều tốt trên đời này. 

Sau đó thì bà tôi ngã bệnh, ngay cả chi phí duy trì việc điều trị cũng là một con số khổng lồ.

Mỗi ngày tôi phải làm thêm 3 công việc cùng lúc, tích cóp được bao nhiêu tiền là đem đi chữa bệnh cho bà nội. Nhưng tình hình cũng không tốt lên được bao nhiêu.

Cuối cùng bác sĩ bảo không nên duy trì việc điều trị như vậy nữa, tốt nhất là trực tiếp đi phẫu thuật cho xong một lần.

Nhưng một đứa như tôi thì kiếm đâu ra số tiền phẫu thuật lớn như vậy?

Lúc đó tôi đã nghĩ, chỉ cần bà của tôi có thể khỏe lại, dù tôi có phải trả bằng cái giá nào thì cũng đều xứng đáng.

12

Bà của tôi đang dần khỏe lại sau ca phẫu thuật. Bà nhất quyết muốn quay lại tiệm may nhỏ của mình, định bắt đầu làm việc để mua đồ ngon cho tôi và Dư Dao.

Tôi cũng đã bỏ công việc thời vụ trước kia, chuẩn bị kiếm một công việc ổn định hơn để đi làm.

Ngày hôm đó, tôi tình cờ gặp một lão già đang nằm trên đường và rên rỉ kêu đau.

Không có ai xung quanh, cũng không có camera giám sát.

Tôi do dự một lúc rồi bước lại gần: "Này ông ơi, cả người cháu chỉ còn 20 tệ, có thể giúp ông được không?"

Lão già nheo mắt nhìn tôi.

Tôi vội vàng rút tờ 20 tệ nhàu nát ra cho ông ta chiêm ngưỡng.

Lão già thở dài rồi nằm tránh sang một bên: “Đứa trẻ đáng thương này, lại đây nằm cùng với ông.”

Tôi ngoan ngoãn nằm xuống bên cạnh lão già.

Tuy chỗ này hẻo lánh ít người qua lại, nhưng hình như cũng có một khu biệt thự ở gần đây.

Chỉ một lúc sau đó, tôi nhìn thấy một chiếc Bentley chạy ngang qua.

Thấy có người nhìn, tôi vẫn quyết định giữ lại chút liêm sỉ cuối cùng rồi vỗ mông đứng dậy.

Nhưng sau khi chiếc Bentley chạy qua, nó từ từ lùi lại trước mặt tôi.

Kính xe hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt xa lạ mà thân quen.

Là Lâm Tụng Niên.

Cậu ta đeo một chiếc kính râm, mái tóc được cắt tỉa cẩn thận, phần tóc mái được vuốt ngược lên trông rất dễ nhìn.

Thôi hỏng rồi, cậu ta tới bắt tôi!

Mắt tôi tối sầm, đứng cũng không vững chân mà nằm bệt xuống đất.

Thấy tôi ngã lăn ra, lão già xắn tay áo đứng dậy rồi gào lên:

"Này! Thằng kia, cậu lái xe kiểu gì đấy hả? Cậu làm con gái tôi ngã rồi đây này!"

Vừa nói, ông ấy lập tức nằm xuống bên cạnh và giơ ngón tay cái với tôi.

“Con gái ngoan, có khiếu diễn xuất lắm, bố rất ngưỡng mộ mày!”

Không phải diễn đâu bố già ơi… con sắp ngỏm thật rồi.

Lâm Tụng Niên vội vàng xuống xe rồi ngồi xổm bên cạnh tôi, cậu ta đưa tay sờ trán tôi một chút:

“Sao vậy?”

Tôi không dám mở mắt ra nhìn.

Lão già lại cực kỳ hăng hái: "Cậu còn dám hỏi? Lái một cái xe to tổ bố như thế, hại con gái tôi ngất xỉu."

Lâm Tụng Niên chắc cũng sốc với lão già kia, cậu ta im lặng rồi nhanh chóng bế tôi lên xe.

Lão già kéo lại không cho cậu ta đi: "Ơ? Cậu làm gì vậy? Định tiêu hủy x.ác ch.ết đấy à?"

Tôi vẫn còn chưa kịp ngỏm nữa…

Lâm Tụng Niên sốt ruột nói: "Đừng ồn ào, đến bệnh viện."

Đó là lần đầu tiên tôi nghe thấy giọng điệu của Lâm Tụng Niên như vậy.

Cực kỳ căng thẳng.

13

Lâm Tụng Niên ôm tôi ngồi ở hàng ghế sau, vừa ôm tôi vừa giục tài xế: “Mau lên! Lái nhanh lên.”

Cậu ta bây giờ y hệt như nhân vật nam chính đầu óc hơi đần trong những bộ tổng tài mất não vậy.

Tài xế lao nhanh vun vút, tôi gần như nôn hết tim gan phèo phổi ra ngoài.

Tôi không chịu được nữa, chỉ biết đau khổ mở mắt ra.

"Á, tôi chóng mặt quá..."

Lâm Tụng Niên lo lắng ôm chặt tôi: "Cô làm sao vậy? Bị ốm à?"

Tôi giả vờ ho vài tiếng: "E hèm... Có lẽ là cảm nắng."

"Ở trong này mát mẻ, chắc một lúc nữa sẽ ổn thôi."

Cậu ta thở phào nhẹ nhõm "Vậy thì tốt rồi."

Tôi cười ngượng nghịu.

Sau một hồi im lặng, tài xế mới dám hỏi một câu: "Thiếu gia, chúng ta nên đi đâu bây giờ?"

Lâm Tụng Niên nhìn tôi một cái "Về nhà đi."

Tôi gào lên "Này? Cậu định giao tôi cho bố cậu rồi tống tôi vào tù à?"

Lâm Tụng Niên gật đầu: "Ừ."

Tôi bắt đầu ôm lấy cửa sổ.

Dù đây là trừng phạt đúng tội, nhưng tôi vẫn không khỏi hoang mang đau lòng.

Tôi đi bóc lịch rồi, liệu Dư Dao có chịu đội thêm cái quần mà đến gặp tôi không?

Tôi làm sao giải thích với bà tôi bây giờ?

Lâm Tụng Niên nhìn thấy tôi sợ đến ngu người thì bật cười thành tiếng.

"Ngốc thật."

"Hả?"

Lâm Tụng Niên gõ gõ trán tôi: “Cô có dám vào tù thì tôi cũng không muốn cho cô đi.”

Tôi sờ chỗ bị cậu ta gõ, trong lòng dấy lên hi vọng: “Nghĩa là gì?”

Lâm Tụng Niên buông tay, cả người thả lỏng.

"Tôi sẽ giới thiệu cho cô một công việc. Lương hàng tháng là 1 vạn tệ, bao ăn bao ở."

Tôi không thể tin vào tai mình nữa.

"Cái gì cơ?"

Cậu ta cười thần bí: "Đã nghe đến công việc làm vườn chưa?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro