Sống chung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

6

Sau vài ngày ở bên Lâm Tụng Niên, tôi dần mất cảnh giác. Bởi vì cậu ta không có ý định chạy trốn đi đâu thật.

Nửa đêm tôi thức dậy đi vệ sinh, tôi vẫn nghe thấy cậu ta nằm trên sofa vừa ngủ vừa nói mớ, vừa cười ngu như thằng dở người.

Dù ngày tháng trôi qua bình yên, nhưng thức ăn trong tủ lạnh thì lại không yên bình như vậy.

Tôi nhìn chiếc bánh bao hấp duy nhất còn sót lại mà lập tức rơi vào trầm tư.

Lâm Tụng Niên thò đầu ra: "Cô làm sao vậy?"

Tôi quay người lại và nghiêm túc trả lời: "Tôi vừa gặp một vấn đề nan giải."

Cậu ta hơi bối rối: "Hả?"

Tôi nói tiếp:

"Không còn thức ăn nữa. Nếu bây giờ ra ngoài mua đồ, tôi sẽ gặp 2 mối nguy hiểm: Đầu tiên, cậu có thể chạy trốn; Thứ hai, tôi có thể bị cảnh sát tóm được…"

Tôi đang say mê phân tích, Lâm Tụng Niên đã giơ bàn tay nhỏ bé của mình lên "Thật ra... cô có thể gọi đồ ăn mang về."

Không gian chìm vào im lặng

Tôi xoay tay: "Ờ, ừ, rồi cậu gọi món hả?"

Lâm Tụng Niên lấy điện thoại di động của mình ra.

Nửa giờ sau, trên chiếc bàn nhỏ chứa đầy các loại đồ ăn nóng hổi.

Đã từ lâu lắm rồi, tôi chưa được xơi bữa ăn nào mà nó ngon như vậy.

Nhưng mà tôi cũng không dám ăn nhiều…

Chỉ mới càn quét được nửa bàn đồ ăn thì đã ngại ngùng bỏ bát xuống.

Lâm Tụng Niên cau mày: "Bây giờ cô đã no chưa?"

Tôi gật đầu: “À, cũng hơi hơi”.

Rồi tôi nói tiếp "Không thể ăn quá no được, sẽ chiều hư cái miệng tôi mất."

Cánh tay Lâm Tụng Niên đang gắp đồ ăn thì bỗng nhiên khựng lại. Cậu ta chậm rãi quay đầu nhìn tôi, ánh mắt chất chứa nhiều cảm xúc mà tôi không hiểu nổi.

Cậu ta mím môi, yên lặng nhìn tôi hồi lâu rồi mới giả vờ thoải mái "Cô trói tôi rồi, cô sắp giàu to, không cần khổ thế."

Tôi lắc đầu với cậu ta, cũng không đáp lại câu gì.

Trong lòng tôi hiểu rõ, đây là món tiền quan trọng, không thể tự ý phung phí chỉ vì niềm vui của mình được.

7

Buổi tối hôm đó, bạn thân Dư Dao gọi điện thoại cho tôi: "Không phải cậu nói là đi lấy tiền sao? Đi đâu mất rồi?"

Tôi giải thích: “Tớ đang nghiên cứu, khoảng một thời gian nữa là có thể lấy được tiền!”

Tôi thấp giọng kể cho cô ấy về vụ b.ắt cóc cậu ấm con nhà giàu.

Giọng điệu của Dư Dao trở nên sợ hãi:

"Đây là phạm pháp! Tiểu Di ơi, chúng ta không có tiền nhưng vẫn phải là bông tuyết trong sạch. Nếu sau này cậu vào tù, mỗi lần thăm cậu chắc tớ phải lấy cái quần mà đội lên đầu mất.”

Cô ấy lại cằn nhằn cả nửa ngày “Huhuhu, cậu nhớ xóa lịch sử trò chuyện của chúng ta đi đấy. Tớ không biết trói người, tớ không muốn vào tù đâu.”

Tôi cũng cực kỳ bất lực.

"Ừ tớ cũng sợ lắm."

"Nhưng con hàng Lâm Tụng Niên rất được nha, cậu ta còn cam đoan sẽ không để bố cậu ta báo cảnh sát."

Dư Dao đột nhiên kích động: "Cậu bảo là bắt được thiếu gia nhà nào?"

"Tin tức của cậu rất hữu dụng! Tớ nói cho cậu biết, cậu tranh thủ chút thời gian này mau chóng “vặt lông làm thịt” cậu ta, sau đó thì sẽ không phải vào tù."

Tôi giật mình khiếp sợ.

"Hả? Tớ phải vặt lông làm thịt Lâm Tụng Niên á? Như vậy không hay lắm nhỉ?"

Dư Dao gào lên "Không hay cái gì mà không hay? Đây là biện pháp duy nhất của cậu rồi!"

Tôi không biết làm thế nào, nhưng tôi tin tưởng Dư Dao:

“Được, vậy tớ nên vặt lông làm thịt cậu ta thế nào đây?”

"Dư Dao, dùng để vặt lông thì nước sôi bao nhiêu độ là vừa nhỉ? Có như vặt lông gà không?"

Tôi đang vội hỏi ý kiến ​​thì cánh cửa phòng tắm phía sau đột ngột mở ra.

Lâm Tụng Niên bước ra ngoài.

Cậu ta chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh eo, mái tóc vẫn còn ướt, nước chảy từ tóc dọc theo đường quai hàm, xương quai xanh và 6 múi cơ bụng ngon nghẻ... rồi chảy vào trong khăn tắm.

Vừa chải tóc, cậu ta vừa hỏi: "Xin lỗi, vừa rồi hình như tôi nghe thấy cô... muốn làm thịt tôi?"

Tôi kinh hoàng quay đầu lại, suýt nữa làm rơi điện thoại trên tay.

Tôi hốt hoảng cúp điện thoại rồi luống cuống xua tay: "Không, không, làm gì có chuyện đó!"

Lâm Tụng Niên nhìn tôi cười nhạt, cậu ta ngồi xuống bên cạnh tôi, là tư thế vây quanh một nửa.

Tôi lập tức ngửi thấy mùi sữa tắm nhàn nhạt, và cả hơi thở nóng rực trên người cậu ta.

Lâm Tụng Niên thì thầm vào tai tôi, giọng nói gần như dỗ dành: “Cô có thể mà”.

8

Tôi ngơ ngẩn cả người, nhưng ngay lập tức đã tỉnh táo lại rồi đẩy Lâm Tụng Niên ra: "Mùi sữa tắm này... không phải ở nhà tôi!"

Cậu ta lấy sữa tắm ở đâu ra vậy?

Ủa từ từ, có gì đó không ổn lắm!

Tôi vội vàng lấy dây thừng để trói Lâm Tụng Niên lại, nhưng cổ tay thì bị cậu ta nắm chặt, tôi vùng vẫy nhưng thoát không ra.

Tôi sợ hãi: "Cậu làm gì vậy? Thả tôi ra đã!"

Lâm Tụng Niên “ừ” một tiếng rồi ngoan ngoãn bỏ tôi ra. Vì tôi đẩy người quá mạnh nên bị ngã chổng vó ra đằng sau.

Lâm Tụng Niên nhanh nhẹn đưa tay ra ôm chặt lấy tôi.

Cậu ta cụp mắt xuống nhìn tôi rồi cười: “Này thì lôi kéo cho nhiều vào…”

Tim tôi đập bùm bùm trong lồng ngực. Tôi đoán là do khi nãy suýt nữa thì ngã ra nhà.

Tôi cảnh giác lùi lại hai ba bước: "Cậu định làm gì? Đã liên lạc với người bên ngoài chưa, chuẩn bị chạy trốn hả?"

Lâm Tụng Niên thở dài một tiếng.

"Tại sao cô không chịu tin tôi, hả?"

"Cô thật sự cho rằng tôi chạy không thoát được sao?"

Tôi nhìn Lâm Tụng Niên từ trên xuống dưới.

Cậu ta cao hơn tôi, khỏe hơn tôi, cơ bắp cũng rất lực lưỡng.

Lúc đó tôi còn tưởng cậu ta là một thằng nhóc 15 tuổi nên mới có gan trói lại.

Nếu tôi biết Lâm Tụng Niên to lớn thế này, có bố tôi cũng không dám đụng.

Nhưng con hàng này đã bị tôi trói lâu như vậy, thế mà cũng chưa từng phản kháng lần nào.

Trong lòng tôi chợt nảy ra một suy đoán táo bạo. Tôi kinh ngạc che miệng lại:

"Vậy cậu, cậu…"

Đôi mắt của Lâm Tụng Niên sáng lên, cậu ta gật đầu cười nhẹ, khích lệ tôi tiếp tục nói ra.

Cằm của tôi suýt nữa thì rơi xuống đất: "Cậu định giả bộ ngọt ngào với tôi, sau đó thu thập chứng cứ phạm tội, rồi cho tiễn tôi một phát vào thẳng nhà tù, đúng không?"

Khoảnh khắc đó, Lâm Tụng Niên như hóa thành cát bụi.

Cậu ta đứng yên như cục đá, trong không khí còn có âm thanh của hy vọng đang vừa vỡ tan.

Còn tôi thì đã bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị chạy trốn khỏi chỗ này.

Tôi ôm cái bọc nhỏ trên lưng rồi lẻn ra cửa. Đúng lúc đó, tôi bị xách cổ như xách một con gà con.

Lâm Tụng Niên đau khổ.

"Ôn Di, cô có muốn đến phòng tắm nhìn một chút không?"

Tôi sắp khóc ra đây rồi.

Chắc là sẽ có một tổ cảnh sát ngồi xổm chờ đợi bên trong, chỉ chờ tôi bước vào thì nhảy ra hù một tiếng “Bất ngờ chưa bà già.”

Giờ thì không biết ai mới là con tin nữa, tôi đành phải ngoan ngoãn nghe lời cậu ta.

Chỉ là khi tôi bước vào phòng tắm, lúc này tôi mới phát hiện, cái phòng tắm trống rỗng trước kia đã được thêm vào rất nhiều đồ cao cấp.

Tôi ngẩn ra không hiểu gì.

Lâm Tụng Niên bất lực giải thích: "Tôi thấy phòng tắm của cô có quá ít đồ, lúc gọi đồ ăn thì cũng đã đặt cho cô luôn đấy."

Tôi cảnh giác hỏi lại: "Tại sao?"

Lâm Tụng Niên nghiêm túc nhìn tôi: "Bởi vì cuộc sống của cô sẽ thoải mái hơn."

Tôi vẫn không hiểu: "Nhưng tôi bắt c.óc cậu mà."

Cậu ta mỉm cười "Nhưng tôi không ngại."

9

Lâm Tụng Niên đã nhiều lần khẳng định, trước khi tôi lấy được tiền thì cậu ta sẽ tuyệt đối không cho đi đâu hết.

Dù hoài nghi nhưng tôi cũng không dám hé răng câu nào.

Vì nếu cậu ta bỏ chạy thì tôi có đuổi theo được không? Có bố tôi sống lại cũng không đuổi kịp.

Nhờ sự tiêu tiền như rác của Lâm Tụng Niên, ngôi nhà nhỏ của tôi nhanh chóng thay đổi bất ngờ.

Đồ đạc trong nhà được thay mới hoàn toàn, ngay cả giường và ghế sofa cũng đều là hàng cao cấp.

Tôi nép vào ghế sô pha lười biếng gặm táo, lúc này mới chợt nhớ ra:

“Lâm Tụng Niên, tôi b.ắt cóc cậu thì cậu đi học kiểu gì?”

Cậu ta đang tưới cây, khi nghe tôi hỏi thì mới ngẩng đầu:

"Bây giờ là kỳ nghỉ hè."

"Ờ, vậy khi nào thì bắt đầu đi học?"

"Tháng sau."

"Vậy cậu có thích đi học không?"

"Cũng được."

"Thanh Hoa như thế nào?"

"Cũng đẹp."

[…]

Nói chuyện luyên thuyên một hồi, tôi mê man ngủ thiếp đi. Khi tôi tỉnh dậy, Lâm Tụng Niên đang ngồi xổm bên cạnh, nhẹ nhàng cầm quạt rồi quạt cho tôi.

Thấy tôi mở mắt, Lâm Tụng Niên lập tức đứng dậy và quay lưng về phía tôi, giống như đang muốn che đậy điều gì.

Tôi dụi dụi mắt, thấy Lâm Tụng Niên đang vội đi lấy giẻ lau bàn, tôi lại nhớ đến giấc mộng mà mình vừa mơ.

Trong mơ thì tôi vẫn phải ở trong căn nhà dột nát, hàng ngày đói khổ đến mức bánh bao cũng không có mà ăn.

Tôi đột nhiên cảm thấy đau buồn: "Lâm Tụng Niên, sau này cậu đi rồi thì tất cả thứ này cũng sẽ biến mất, đúng không?"

Cậu ta sững người rồi khẳng định: "Không."

Lâm Tụng Niên quay lại và ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng véo mặt tôi: "Nếu như cô thích thì mọi thứ sẽ luôn ở đây."

Tôi buột miệng hỏi: “Còn cậu?”.

Lâm Tụng Niên ngơ ngẩn một chút, sau đó cười vỗ nhẹ vào má tôi: "Tôi cũng sẽ ở đây."

10

Trước khi toàn bộ 50 vạn tệ được giao đến, tôi nhận được một cuộc gọi khác từ Dư Dao.

"Tiểu Di, tớ đã tìm được nguồn thận phù hợp với bà nội rồi! Tuần sau có thể bắt đầu phẫu thuật!"

Tôi vui mừng hét lên: "Thật không? Thế thì may quá!"

Dư Dao lại có chút lo lắng: "Nhưng phải trả chi phí phẫu thuật càng sớm càng tốt, cậu… đã lấy được tiền chưa?"

Tôi vỗ ngực: "Không thành vấn đề, cậu cứ đợi đi."

Sau khi cúp điện thoại, tôi im lặng ngồi trên giường một lúc, sau đó đi ra ngoài phòng khách và đẩy Lâm Tụng Niên đang ngủ trên ghế sô pha.

Cậu ta ngủ say như ch.ết, cũng không thấy có phản ứng gì.

Ánh trăng bàng bạc chiếu trên khuôn mặt Lâm Tụng Niên.

Tôi lay gọi cậu ta một lần nữa.

Lâm Tụng Niên càu nhàu rồi vươn tay tóm lấy tôi, cậu ta trực tiếp kéo tôi ngồi xuống sô pha. Sau đó lật người tôi lại rồi ôm tôi vào lòng.

Nửa người trên của Lâm Tụng Niên không mặc quần áo, mặt tôi gần như dính hẳn vào cơ ngực của cậu ta.

Cả người tôi bị Lâm Tụng Niên ôm chặt, hô hấp cũng khó khăn, tôi chỉ có thể thò cái đầu tôi ra ngoài: "Lâm Tụng Niên…"

Cậu ta đưa tay chạm vào gáy tôi, nhẹ nhàng thở ra một tiếng “hmm”.

Tôi đưa tay cào cậu ta một cái “Cậu… cậu đừng có làm càn…”

Lâm Tụng Niên giống như là bất mãn, cậu ta dang rộng vòng tay mình để ôm tôi chặt hơn.

Ôi cái thằng ranh này, ngủ thôi mà cũng giở trò nữa.

Cậu ta tỉnh dậy mà nhìn thấy cảnh này, chắc 2 đứa tôi phải kiếm 2 cái quần mà đội.

Thế nên tôi không dám cựa quậy quá nhiều.

Khi tôi đang cẩn thận đẩy cánh tay Lâm Tụng Niên ra, hình như tôi nghe thấy cậu ta thì thầm.

"Tiểu Di à."

Dù Lâm Tụng Niên ngủ say như ch.ết, nhưng hôm sau trời vừa sáng thì đã dậy rồi.

Cậu ta vừa tỉnh, tôi đã vào thẳng vấn đề.

"Lâm Tụng Niên, tôi có thể thả cho cậu đi."

Cậu ta rõ ràng còn chưa tỉnh ngủ: "Hả?"

Tôi nói tiếp "Bây giờ tôi cần 50 vạn."

"Số còn lại đưa bằng tiền mặt cũng được. Tôi nhận tiền rồi thì sẽ để cậu đi."

Cậu ta không đáp, vẫn cứ lưỡng lự ngồi trên sofa.

Tôi sợ cậu ta nghe không hiểu: “Tôi giải thích có rõ ràng không?”

Lâm Tụng Niên gật đầu.

"Ừm."

Tôi quay đầu vừa định rời đi, chợt nghe phía sau truyền đến một giọng nói trầm thấp: “Tôi làm cô bực mình sao?”

Tôi thắc mắc: "Hả?"

Lâm Tụng Niên chậm rãi đứng dậy khỏi ghế sô pha, ánh mắt cực kỳ cô đơn:

"Sao... đột nhiên lại đuổi tôi đi?"

Biểu hiện của cậu ta thảm không thể tả.

Nhưng tôi không hiểu tại sao, rõ ràng cậu ta bị tôi b.ắt cóc cơ mà?

Tôi thành thật trả lời: “Bởi vì giờ tôi đang cần tiền, rất cần tiền.”

Khi tôi quay người bỏ đi khỏi đó, tôi dường như nhìn thấy tia sáng cuối cùng đã vụt tắt trong mắt Lâm Tụng Niên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro