Cơ thể thơm tho mềm mại (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trình Nặc bị kích thích bởi cảm giác tê dại đột nhiên xẹt qua bộ ngực, nhíu mày lắc nhẹ đầu, Hứa Tông Châu sợ cô đột nhiên tỉnh lại, duỗi tay nhẹ nhàng che đậy hai tròng mắt hai tròng mắt đang hé mở của cô.

Trình Nặc đang phát sốt, thần trí có chút mơ hồ, tưởng đây là giống như trong lúc trước hai người có hành động thân mật, cô hơi hơi cười khẽ, kéo qua tay nam nhân che đậy ở trước mắt cô ra, câu lấy thân mình hôn lên đi.
“Em rất nhớ anh, Điền Mục.” Hứa Tông Châu có chút kinh hoảng, bị đôi môi nữ nhân mềm mại lấp kín, anh chưa từng trãi qua loại cảm giác này… kết cấu mềm mại, nhẹ nhàng dán vào môi anh.
Cô vẫn gọi tên người lạ trong miệng, kể ra vô vàng thương nhớ……
Hứa Tông Châu trong lòng kích động lại khó chịu, nắm lấy thân thể lơ lửng của Trình Nặc, học bộ dáng của cô, muốn hôn lại, nhưng anh cũng không giống như sẽ hành động triền miên như vậy, trong lòng ghen tuông vô cớ càng thêm nặng nề, cắn chặt môi của một nữ nhân kia.

“Đau quá!” Trình Nặc bị anh gặm cắn đến đau, theo một tiếng nức nở, đôi mắt hơi hơi mở, liền nhìn thấy một bóng người mờ ảo trước mặt.

Hứa Tông Châu sợ tới mức lập tức buông bàn tay đang ôm cô ra, thân thể phản ứng sớm hơn cả đại não, sải bước nhảy ra khỏi giường, kéo ra sợi dây nhẹ bên giường, cả phòng lập tức. bao trùm trong bóng tối.

Cùng với tiếng mưa rơi, Hứa Tông Châu ngốc ngốc đứng ở giữa phòng, ngực bởi vì khẩn trương mà lên xuống phập phồng, nữ nhân vốn là ý thức không rõ, lại càng không rõ ràng bởi bóng tối đột ngột.

“Tối quá… Em nhìn không thấy.” Cô nhẹ nhàng nói chuyện, vươn tay mò mẫm tới lui.

Hứa Tông Châu thích nghi với môi trường tối nhanh hơn cô, nắm lấy bàn tay đang dang ra của cô, ngồi trở lại giường.

Nữ nhân quần áo nửa người đã bị cởi ra, quần jean còn mặc ở trên người, ướt át, căng chặt, cảm giác khó chịu.
Cô vươn tay muốn cởi ra nhưng lại không được, lại trước sau không bắt được trọng điểm, Hứa Tông Châu trong bóng đêm cảm nhận được động tác của cô, liền giúp cô cởi cúc và kéo khóa quần, “Giúp em cởi …” Nữ nhân tựa hồ làm nũng, thanh âm lại mang theo một chút không kiên nhẫn để nam nhân hỗ trợ.

Hứa Tông Châu trong nháy mắt đồng tử buộc chặt, hắn làm sao dám? Nhưng làm sao có thể chống lại mệnh lệnh của nữ nhân này được .

Những ngón tay run rẩy của anh lướt nhẹ qua vòng eo mịn màng của cô, trượt lên chiếc quần jean ướt sũng, nắm lấy mép eo …… dùng sức quá mức, mu bàn tay đều nổi gân xanh, nuốt nuốt nước bọt, như là hạ quyết tâm, hai tay kéo lấy quần, dùng sức lôi kéo xuống, nháy mắt lộ ra hai chân trắng như tuyết.

Hứa Tông Châu đôi mắt không dám nhìn tới, nhanh chóng đem quần cởi hẳn ra, anh sờ soạng đến thùng nước trước vắt chiếc khăn nóng, quay lại giường lau đôi chân dài đã bị nước mưa làm ẩm ướt cho cô.

Anh không dám, nhưng anh thực sự nghĩ, trong môi trường tối, anh thực sự không thể nhìn thấy quá nhiều, đến đây cảm giác thị giác toàn bộ biến thành cảm giác khi ngón tay đụng vào, cô mềm quá, căng đầy quá……

Nơi lau khăn nóng thì thoải mái, nhưng sốt cao kèm theo cảm lạnh, cô lạnh rung cả người ...

Trình Nặc không thoải mái, lại bị những va chạm nhẹ như có như không làm cho không thể thỏa mãn, không biết lấy từ đâu ra sức lực kéo Hứa Tông Châu lại.

“Đừng đi…”

Cô có chút ý loạn tình mê, hoặc thực tế ở một nơi tồi tàn như vậy đã làm tan nát ước mơ của cô, cô muốn rút lui nhưng không có đường quay lại. Người cô muốn giao phó một cả đời, tại sao không tới cứu cô?

Hứa Tông Châu bị cô kéo vào lòng, trong bóng tối muốn thấy rõ biểu tình nữ nhân này, cô tựa hồ rất thống khổ, mày vẫn luôn nhăn, trong miệng nỉ non rất nhiều cùng loại lời nói oán giận, trong miệng thở nhẹ, hơi thở rơi tại trên mặt anh, bị anh dùng sức hít vào phổi.

“Chị Trình…” Anh nhẹ giọng gọi cô, nhẹ nhàng hôn lên môi nữ nhân.

Có sự khác biệt rõ ràng so với tình huống phát sinh vừa rồi, có lẽ là do môi trường tối đã tạo cho anh dũng khí, anh hôn thoải mái hơn, Trình Nặc cũng vô cùng phối hợp, cánh tay mảnh khảnh ôm lấy cổ anh, dẫn dắt anh.

Trình Nặc duỗi ra cái lưỡi mềm mại và ẩm ướt của mình, khám phá khoang miệng Hứa Tông Châu, môi trước sau chưa từng rời đi quá nửa phân, nam nhân có chút kích động, cô muốn làm cái gì?! Muốn cho anh ta ăn chính lưỡi của mình sao?

Anh đón nhận một cách thụ động và háo hức, anh ngậm lấy đầu lưỡi của cô vươn nhẹ nhàng cắn chặt răng cô để cô không có cơ hội rụt lại, đầu lưỡi anh liếm láp đầu lưỡi… tê dại, nhỏ, thực sự thú vị.

Anh cũng học bộ dáng cô, ngậm vào miệng cô, như một vị khách xa lạ và nhút nhát, lần đầu tiên bước vào căn nhà gỗ lộng lẫy và tinh tế, được đánh giá tốt, luôn tò mò muốn khám phá vẻ đẹp của bên trong.

Trình Nặc dường như không hài lòng với sự ngập ngừng của anh, chủ động nhận công việc hướng dẫn, câu lấy anh trong cơ thể loạn động, hai khối thịt non ở khoang miệng qua lại quấn quanh, ai cũng không nghĩ buông ra.
Hứa Tông Châu sắp nổ tung giống như muốn càng nhiều hơn, hạ thân đã sớm điên cuồng sưng to, thậm chí cảm thấy lại không phóng thích, đũng quần sẽ liền rách ra, bị ép đến phát đau.

Nữ nhân giống như biết điều đó, những ngón tay quàng qua cổ anh ta trượt đến tận eo, nam nhân tuổi trẻ, cũng không mỡ dư thừa, nhiều năm lao động làm anh càng thêm gầy nhưng rắn chắc, tay Trình Nặc sờ lung tung một lúc kéo quần áo ra, tay hướng đũng quần duỗi tới.

“Đừng như vậy!” Hứa Tông Châu giống như bị điện giật ngây người, nếu cô không dừng lại, anh sẽ chết!

“Ân…? Để em sờ ...…” Trình Nặc ở trong bóng tối hàm hồ làm nũng, trong lòng cô Điền Mục không tính chính nhân quân tử, lướt qua mép lau súng mấy lần hai người đều đã làm qua, sớm đã làm mọi thứ ngoại trừ sự thâm nhập., “Anh” đột nhiên ngượng ngùng, làm cô có chút không hiểu.
Không chờ nam nhân làm ra phản ứng, tay cô liền chui vào quần lưng thun đai lưng, cách quần lót tìm được phân thân cực đại.

“Thật lớn… anh lại lớn nữa rồi…” Khối thịt nóng bỏng bị cô nắm ở trong tay qua lại xoa bóp, chọc đến nam nhân phải cắn chặt môi dưới, không cho bản thân phát ra âm thanh.

Cô ngựa quen đường cũ bắt tay thăm quần lót, không cần tốn nhiều sức trói chặt vật thô dài kia, “Thật lớn…” Cô lẩm bẩm tự nói.

Nam nhân cứng đờ chống ở phía trên nữ nhân, không dám có bất luận động tác gì, chỉ một chút ma sát sẽ dẫn anh ta đi một con đường không quay trở lại.

Đôi môi cô hít thở hơi ẩm ấm áp, câu dẫn dắt anh càng muốn gần một bước sẽ thêm một tấc,và lại muốn tiến tới một thước.

Trình Nặc hiển nhiên càng có “kinh nghiệm”, cô trên dưới vuốt ve dương cụ cứng rắn, một bàn tay khác cặp trên cổ anh, “Hôn em…”

Cô nhẹ giọng nói, như là làm nũng, lại như cầu xin, rồi cô mím chặt môi lại.
Hứa Tông Châu hiển nhiên có suy nghĩ riêng, hất tay cô ra, ôm lấy thân thể mềm mại thơm tho, vùi cả khuôn mặt vào trong ngực cô.

“Thơm quá, mềm quá…” Anh lắc đầu từ bên này qua bên khác, mút đi bú lại hai đầu vú, còn dùng tay điên cuồng xé toạc chiếc quần trên eo anh, khiến dương vật dày cứng bật mạnh ra ngoài.

Nữ nhân làm cho anh quá thoải mái, so với chính tay anh còn thoải mái hơn gấp ngàn lần!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro