Nghẹn eo đau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hiển nhiên nữ nhân hiểu được ý định của anh, trong bóng tối cười toe toét, thân thể tiến lại gần, bộ ngực mềm mại trắng nõn cọ vào ngực anh qua lại.

Nam nhân ôm lấy cô nằm nghiêng ở trên giường một tay ôm lấy sau lưng cô tay xoa nắn cặp mông trắng nõn , đương nhiên anh biết chỗ sâu hơn một chút, nhưng anh không dám vượt qua, ngón tay anh chạm vào mông nhỏ xoa bóp.

Môi thản nhiên liếm chóp mũi và lông mi của nữ nhân kia, trong miệng nhẹ nhàng kêu chị Trình. Nhưng chị Trình lại gọi là người yêu trong lòng, đúng là châm chọc a…

Ngón tay của cô cũng không để yên, vuốt ve eo anh, bắt lấy dương cụ nóng bỏng, lên xuống một cách điêu luyện, cô đã làm chuyện này cho người đàn ông khác rất nhiều lần, cô đương nhiên hiểu phải làm thế nào, nhưng cậu nhỏ trước mặt cô lại không có kinh nghiệm trãi qua những kích thích dễ chịu như vậy.

Vốn là cực đại dương vật ở trong tay nữ nhân lại lớn thêm một vòng, hai viên tinh hoàn mềm mại đều căng tức do có nằm gọn trong bàn tay người nào đó.

Đầu lưỡi của anh lại một lần chui vào khoang miệng nữ nhân, muốn chiếm lấy nước bọt cô, những ngón tay mò mẫm hết mọi ngóc ngách trên cơ thể cô. Trình Nặc thích loại vui sướng không có ràng buộc, khó lòng giải thích khoái cảm vi diệu này, được nam nhân nắm bắt một cách chính xác.

Cô có chút ngượng ngùng, muốn được đến càng nhiều, nhưng chưa bao giờ từng có chân chính hoan ái qua, giờ khắc này ngược lại ngập ngừng, cô cùng Điền Mục vui sướng trước nay đều dừng bước phía trước anh xỏ xuyên qua cô, cho nên cô có thể câu dẫn, có thể trêu đùa, có thể trợ giúp nam nhân phóng thích, lại không biết như thế nào trở thành một cái nữ nhân chân chính.

Cô khóc rấm rức, tiếng khóc rất nhỏ, hỗn hợp cùng tiếng mưa to chui vào trong tai nam nhân trước mặt, anh nghe tâm ngứa ngáy khó nhịn, “Chị Trình, ta là… Ta là.”

Anh khó chịu cực kỳ, cũng hưng phấn cực kỳ, nhưng lại không dám hoàn toàn vượt rào, không phải anh không biết, mà là thật sự không dám, hành vi như vậy đã là phạm vào tội lớn, làm sao dám tiếp tục tiến hành.

Nhưng anh ấy thực sự rất muốn…… rất muốn ……

Đầu ngón tay nhẹ nhàng đảo qua mảnh đất ngượng ngùng của nữ nhân, mềm mại thưa thớt vài sợi lông đều có thể làm anh thần hồn điên đảo, đó là cảm giác hoàn toàn khác với những sợi cứng và cong của nam nhân.

Đầu ngón tay có chút thô ráp, mang theo chỉ cần vết chai mỏng, lại cọ xát qua bộ phận sinh dục của nữ nhân, dẫn tới nữ nhân một trận rùng mình, “Không cần làm như vậy … Điền Mục…”

Nữ nhân này có chút khó nhịn rên rỉ, lại dường như đang khóc cự tuyệt chào đón, một tiếng một tiếng tinh tế kêu gọi tên bạn trai.

Điền Mục, Điền Mục, Điền Mục.

Cô từng tiếng ngâm khẽ, Hứa Tông Châu toàn bộ nghe vào trong tai, trong lòng đột nhiên cảm thấy tức giận, thô bạo rút tay về, mím chặt môi mỏng hít sâu mấy hơi, nhưng anh như thế nào sẽ không rõ, chính mình lại có tư cách gì mà giận dữ? Trong lòng tức khắc bị đau thương quay quanh, vui thích cùng vui sướng vừa rồi trong nháy mắt tan thành mây khói.

Hứa Tông Châu nhanh chóng đứng dậy rời khỏi Trình Nặc, lấy bộ đồ ngủ ra từ trong vali mặc vào người cô , rồi vội vàng cất bộ quần áo ướt sũng đã thay ra, không dám nhìn nữ nhân này thêm lần nào nữa, vội vàng chạy đi ra khỏi nhà.

Một đêm này Trình Nặc tuy rằng đau đầu cực kỳ, nhưng lại ngủ rất say sưa, thay đổi quần áo sach sẽ, ở trên giường khô ráo ngủ thẳng đến hừng đông.

Tiếng gà gáy và giọng nói rộn ràng từ bên ngoài lấp đầy dây thần kinh thính giác của cô, mặc dù vẫn còn cảm thấy mệt mỏi nhưng cô cũng phải chuẩn bị cho cơ thể của mình, hôm nay là buổi dạy học đầu tiên của cô, và cô không được vắng mặt.

Nhưng rời giường sau cô lại phát hiện tất cả quần áo trên người đã đổi đi, bộ đồ ngủ và váy màu xanh nhạt trên người như không có biểu hiện gì, đầu vẫn còn hơi đau, không nhớ được mọi chuyện xảy ra đêm qua …… Trình Nặc có chút do dự, tính toán hỏi Hứa Đồng Nhạc một câu, có lẽ là cô bé giúp chính mình thay quần áo cũng không chừng.

Chân vẫn còn đau, đặc biệt là chỗ đầu gối, mỗi một gập duỗi đều đau không chịu nổi, nhưng đã đến ngày vào lớp, cô không thể viện cớ trốn tránh, Trình Nặc có chút khó xử, vì thế muốn cùng Hứa Đồng Nhạc xuất phát, trên đường có người đi chung, đi đường cũng sẽ không quá khó khăn.

Cô cùng Hứa Đồng Nhạc  thảo luận, đương nhiên nhận được câu trả lời đồng ý, nhưng cô chân yếu tay mềm, đi lại thật sự rất bất tiện.

Hứa Tông Châu cũng từ phòng nhỏ đi ra… Dường như ngủ không ngon, vẻ mặt u ám, dưới mắt hiện quần thâm xanh tím.

Anh luôn thức dậy sớm, đi làm việc khá sớm, việc nặng trong nhà gánh hết, Vương Quế Chi là phụ nữ sức người có hạn, Hứa Tông Châu tự giác gánh vác rất nhiều hơn, nhưng hôm nay ngoại lệ, anh không ra ngoài chăn trâu, ngược như mới tỉnh ngủ, cả người tinh thần có chút uể oải.

Trình Nặc thấy anh ra tới, nghĩ đến mưa to ngày hôm qua, là anh cõng mình về nhà, mặt có chút đỏ, lại có cảm kích, ngượng ngùng hướng anh chào hỏi.

Ai ngờ Hứa Tông Châu lại không có liếc nhìn cô một cái, nghiêng đầu ừ một tiếng, đi ngang qua Trình Nặc.
Không nghĩ anh đột ngột thờ ơ, Trình Nặc có chút khó chịu, nhưng cũng cũng không để ở trong lòng, chỉ cùng Hứa Đồng Nhạc  thảo luận về việc cùng nhau đi học.

Hứa Tông Châu ngồi xổm một bên ăn cơm, chút cháo với nước canh trong suốt, cùng một cái bánh bao ố vàng, anh ăn ngấu nghiến có vẻ rất đói, bên cạnh cũng nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, anh không có nói gì, nhưng nhìn chân trái Trình Nặc còn không thể sử dụng lực, anh ta cho bánh bao hấp vàng vào miệng cắn vài cái, ánh mắt không nhìn người phụ nữ này, trầm giọng nói, “Chân chị không thể đi đường núi, ngày hôm qua lại mưa, đường trơn, vẫn là ta cõng chị đi.”

Anh không có tư cách tức giận, cũng không có tư cách hỏi Trình Nặc Điền Mục là ai, có thể gọi ra trong trạng thái đó, cho dù anh lại chưa có kinh nghiệm, cũng có thể đoán được là bạn trai cô.

 Anh vốn nên an phận thủ thường như vậy dừng lại, bọn họ khác nhau một trời một vực, vĩnh viễn sẽ không có một ngày giao hội, nhưng anh vừa nhìn thấy cô, trong lòng tựa như mèo cào, khống chế không được muốn gần hơn.

Trình Nặc quay đầu lại nhìn anh, tỏ vẻ không có ý kiến, nhưng thật ra Hứa Đồng Nhạc  đồng ý trước rồi, “Anh em nói, trời mưa đường trên núi rất trơn, Trình lão sư trên chân bị thương, đi nhiều chỗ rất bất tiện phải trèo lên leo xuống, có anh ở đây, liền không có vấn đề.”

Hứa Tông Châu chưa cho cô cơ hội phản bác, chờ thu thập một ít sách giáo khoa liền cõng cô trên lưng xuất phát.

Vẫn là động tác ngày hôm qua khi đi về, nhưng lúc này Hứa Tông Châu tâm trạng lại thay đổi…… trong lòng anh khó chịu, nhưng anh ấy đã tận hưởng một vài khoảnh khắc thân mật như vậy, Trình Nặc ghé vào đầu vai anh, mặt có chút đỏ cùng thẹn thùng, nhưng cũng không có từ chối…

Cô thực gầy, trên lưng cũng không có bao nhiêu sức nặng, nhưng Hứa Tông Châu vẫn là cảm thấy có chút mệt, cảm giác cũng không thư thái hơn ngày hôm qua, cảm giác là hai eo có chút căng cứng, tuy rằng hơi khó chịu, nhưng anh không dám nói ra……

Bởi vì từ phòng Trình Nặc xông cửa ra tối hôm qua, trong lòng tức giận, dương vật sưng to, cũng không có tâm tư đi phóng thích,  buồn bực mà đi ngủ, nghẹn quá chưa từng thả lỏng, sau một đêm, eo có chút đau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro