Cung giao ( H )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đầu Trình Nặc bị anh khống chế trong lòng bàn tay, không thể trốn được, ánh mắt nhìn trực diện côn thịt sừng sững giữa dám lông mao dày đặc.

Hứa Tông Châu cũng đang quan sát, nhưng mắt anh nhanh chóng huyển hướng nhìn phía trên mặt Trình Nặc, anh muốn để cô nhìn chính mình bị thao như thế nào, mà anh, không muốn bỏ qua vẻ mặt của cô suốt thời gian đó.

Tông Châu đâm càng thêm tàn nhẫn lên, động tác càng lúc càng nhanh, đâm càng ngày càng nặng, quy đầu tựa hồ chạm đến lá chắn thịt mềm.
Đó là nơi nào?

Hứa Tông Châu có chút hưng phấn lên, đã khai phá thân thể người phụ nữ này hầu như không còn chỗ anh chưa biết qua, như thế nào có thể lưu lại một mảnh đất trống?

Quy đầu hướng về khu vực xa lạ đó có mục đích, muốn tìm tòi lùng sục đến tột cùng, anh muốn ăn sạch sẽ!

Thịt non run rẩy chống đối vô số va chạm điên cuồng, rốt cuộc ở một lần đâm  hung ác nhất va chạm vượt qua lá chắn cuối.

Quy đầu như một chiến binh đơn đột quả quyết, tấn công mạnh mẽ vào miệng tử cung, Trình Nặc rốt cuộc không có thể nhịn xuống, trong nháy mắt khóc nỉ non thành tiếng, vừa đau vừa có cảm giác sảng khoái, còn bạo liệt và cuồng dã hơn cả cao trào vừa rồi.
 
Cột sống Hứa Tông Châu cảm giác thật bí bách kích thích mồ hôi thành dòng, quá thoải mái! Anh đã xâm phạm vào một nơi thiêng liêng như ngôi đền của các vị thần.

Đó là một môi trường dày đặc hơn một âm đạo chặt chẽ, anh ấy muốn nó, anh ấy muốn nó!

Ở khoái cảm thêm vào, Hứa Tông Châu có chút không có đúng mực, động tác ngồi xổm trên giường có chút hung ác, cánh tay nâng đôi chân mảnh mai của người phụ nữ lên, đè lại trên vai cô ấy, bộ dạng giống như cả người đều gập lại.

Xương mu của anh ép chặt vào âm hộ của người phụ nữ, nửa phút sau mới miễn cưỡng rời đi. Cơ thể nhỏ nhắn của Trình Nặc gần như bị tra tấn trong cuộc ân ái cuồng nhiệt như vậy.
Cho dù cái miệng nhỏ nhắn của nó có chặt đến đâu, nó cũng buộc phải mở ra dưới sự chèn ép và thô bạo của Hứa Tông Châu. Giống như môi âm hộ, cái miệng nhỏ kia cũng buộc phải đầu hàng, chấp nhận sự xâm nhập của người đàn ông hết lần này đến lần khác, hệ thống tri giác nhanh chóng chuyển khoái cảm vào trong bộ não của người phụ nữ, khiến cô ấy càng khóc nhiều hơn.
 
Rốt cuộc ở gần trăm lần cắm hạ, cô rốt cuộc nhịn không được kêu ra tiếng, tiếng hét cực khoái này đã bị Hứa Tông Châu dùng một ngụm môi chặn lại, cô bị mất trí nhớ và đã quên mất sự tồn tại của người bên cạnh, nhưng Hứa Tông Châu còn nhớ rõ, anh không thể để cô kêu……
 
Cơ thể hai người quấn lấy nhau, hai miệng trên va dưới của người phụ nữ bị người đàn ông chiếm giữ mạnh mẽ, sau một lần cực khoái nữa, cô hoàn toàn rơi vào trạng thái hôn mê, cơ thể có nóng đến cô cũng không kịp phản ứng.
 
Hứa Tông Châu biết người phụ nữ bị anh đẩy tới cực hạn, sau quá cuộc tấn công khốc liệt nhanh chóng rút đi, một lượng lớn tinh dịch phun ra ngoài, thẳng đến xương sườn của Trình Nặc ……

Suốt đêm chiến đấu kịch liệt, dẫn tới ngày hôm sau Trình Nặc rời giường hai chân đều phát run, sắc mặt cô kém cực kỳ rời khỏi nhà, tắm rửa xong muốn nhanh chóng đến trường.
 
Khi cánh cửa mở ra, được Hứa Tông Châu chào đón với vẻ mặt đầy sức sống, không có vẻ gì là mệt mỏi, nhìn cô rạng rỡ trong ánh ban mai, có vẻ như anh đã dậy từ rất lâu và đang chờ đợi cô ấy.

“Ta để Đồng Nhạc đi trước, hôm nay ta đưa chị đến trường học.” Anh cười nói cho Trình Nặc.

Bị Hứa Đồng Nhạc  mạnh mẽ “thay thế” một tháng, hiện tại anh đã trở lại làm "chính chủ", cho nên nhiệm vụ đón cô đương nhiên sẽ nhận lại.

Mái tóc trong sáng của thanh niên đã dài hơn trước, tóc mái xõa tới trán che đi đường nét cương nghị, có vẻ tràn đầy vẻ đẹp thanh xuân.

Đúng, theo độ tuổi của anh, anh không phải là một sinh viên đại học chỉ muốn phung phí tuổi trẻ của mình sao? Nhưng số mệnh con người khác nhau,  anh đã gánh vác gánh nặng của gia đình, và thành thật chấp nhận số phận  làm một anh nông dân.

Trình Nặc cảm thấy mềm lòng trong giây lát, nếu ... nếu cô trở về thành phố với anh vào ngày cô quay trở lại, cuộc sống tương lai của anh sẽ ra sao?
Trình Nặc suy tư, phẫn nộ vì suy nghĩ kỳ lạ của mình! Cô vò đầu bứt tai, không muốn chấp nhận việc sắp đặt mang "đồ chơi" về nhà.

Bởi vì tối hôm qua làm quá kịch liệt, bắp đùi Trình Nặc có chút đau, hai người bước không nhanh, đi trên đống dây leo xanh tươi, Hứa Tông Châu có chút vui vẻ, bước đi nhanh nhẹn, bỏ cô một quãng, đoạn lên dốc và xuống dốc, quả quyết không chịu cho anh ôm cô nhảy qua.

Mặt trời đã mọc, đêm qua thân mật quá mức thoải mái, hiện tại tiếp xúc mơ hồ làm cho người ta có chút hoảng hốt, gương mặt Trình Nặc ửng đỏ, đuôi mắt có chút ửng hồng, bị Hứa Tông Châu ôm vào trong ngực, vượt qua khe rãnh, vẫn không buông.

"Ta có thể tự mình đi ..." Cô nói nhẹ nhàng, đôi mắt chuyển động, nhưng cô không bao giờ dám nhìn vào mắt người đàn ông, cô hơi cúi đầu xuống, vô thức cắn môi sau khi nói.

Hứa Tông Châu nhìn thấy hết mọi thứ trong mắt, cổ họng cuộn lên lên xuống điên cuồng, nhưng phải đặt người phụ nữ lại trên mặt đất, anh không muốn làm cô khó chịu.

Trình Nặc sửa sửa quần áo, cúi đầu không dám nhìn anh.

“Chị, ta rất thích chị.”

Không lý do, không dấu hiệu, một từ đột ngột xuất hiện lớn trong ánh nắng ban mai.

Trình Nặc đột nhiên bị dọa, ngẩng đầu, nhìn thanh niên trước mắt cao hơn mình một cái đầu.

Chị ơi, ta thích chị. Ta thích lắm, ta sẽ chăm chỉ làm việc, rồi sẽ cưới chị, được không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro