Ta cũng thích em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trình Nặc luôn tự nhận mình là người giàu tình cảm, ở bên Điền Mục ba năm cô ấy chưa từng hai lòng, sự phản bội bất ngờ khiến trái tim cô ấy đau đớn về thể xác đến mức tan vỡ, dù đã gần nửa năm, cô nhớ tới dĩ vãng cùng Điền Mục, như cũ vẫn còn cảm xúc bi thương phẫn uất.

Nhưng đối mặt với lời tỏ tình đột ngột của Tông Châu, cô hiển nhiên đã mất cảnh giác, mặc dù cô luôn biết rằng chàng trai nhất định đã thích mình, nhưng dường như anh ta chưa bao giờ thẳng thắn nói ra.

Trình Nặc tâm tình không yên, không thể chấp nhận được tình cảm ấy, huống hồ là sự tồn tại của những yếu tố khách quan như khoảng cách giữa hoàn cảnh và gia cảnh, dù một ngày anh ta có rời quê đi chăng nữa thì còn bao nhiêu cản trở, họ sẽ có kết quả sao?

Nhưng chính sự khác biệt rõ ràng này đã khiến cô ấy thích thú ngay từ đầu, và mắc sai lầm nhất khi bị tổn thương vì bị phản bội ...

Trước sự truy đuổi ráo riết của Tông Châu, cô thậm chí cảm thấy mình sắp sợ đến tháo chạy, nhưng anh ta lại mạnh mẽ như vậy, không cho cô có cơ hội suy nghĩ, cuối cùng trong lúc cao trào tột độ, cô đã bị thanh niên dỗ dành mà nói, "Ta cũng thích em."

Cô chưa bao giờ nhận việc tỏ tình như vậy là xuất phát từ trái tim, nhưng kỳ lạ là khi một số từ chưa nói ra thì không có vấn đề gì, nhưng một khi cô mở miệng, suy nghĩ của cô lại bị lời nói nhai nát và nghiền nát.

Ta cũng thích em, ta cũng thích em. Đơn giản năm chữ thôi, cô lại bối rối tay múa chân không biết làm sao.

Tiếng chuông cảnh báo trong lòng réo rắt, lời thốt ra lúc đó không chỉ khiến đàn ông, mà ngay cả phụ nữ cũng đồng thời đạt đến cao trào về thể xác và tâm lý.

Hứa Tông Châu thở hổn hển với nụ cười âm trầm bị bóp nghẹt, đôi môi áp lên xương quai xanh trắng nõn của Trình Nặc mà cắn, "Ta biết rồi, ta cũng thích chị..."

Khóe mắt Trình Nặc chứa nước mắt cố không rơi, bất lực, thanh niên này thực ngoan, sau khi cô dạy cho anh ta những "kiến thức sinh lý" cơ bản, anh ta sẽ rút nó ra được những điểm đặc biệt, rằng : dù có phấn khích thế nào đi chăng nữa, mọi lúc mọi nơi, không để mình mắc sai lầm.

Anh thừa dịp dương vật chưa mềm ra, quay trở lại âm hộ ấm áp và ẩm ướt, lăn lộn trong vòng tay của người phụ nữ như một đứa trẻ van xin.

Đêm này hai người trong lòng đều có cảm xúc, khác với Tông Châu hưng phấn, Trình Nặc lại hoảng sợ, nhưng chàng trai kia không biết sóng gió trong lòng cô, chỉ thấy cô chưa ngủ liền kéo cô ra nói chuyện nói về chuyện mấy anh kỹ sư, chuyện công trường.

“Chị ơi ~ Tiếng Anh của chị tốt như vậy, có thể tùy tiện giao tiếp với người nước ngoài được không?” Trong bóng tối, anh hỏi mấy câu ngớ ngẩn.

Trình Nặc chống tay, nheo mắt trả lời anh, "Không, có rất nhiều người nước ngoài, Anh, Pháp, Nhật, Ethiopia, tất nhiên tôi không thể giao tiếp với tất cả mọi người."

"Vậy thì chị đã đi nhiều nước chưa? Ở nước ngoài tốt không?"

Trình Nặc vò đầu bứt tóc, nhẹ nhàng nói: "Chà, tôi đã đến một vài quốc gia khác, nhưng không nhiều lắm. Chưa đến. Nếu có cơ hội, nhất định phải đi một lần, Châu Á đi rồi một vòng, Châu Âu đi qua mấy lần, nhưng thật ra Châu Phi, ta còn không có đi qua. Nếu có cơ hội nói, nhất định phải đi một lần.”

"Cuộc sống ở nước ngoài tốt hơn thì không chắc. Giống như ở Trung Quốc, có những thành phố rất phát triển, cũng có những nơi rất lạc hậu và nghèo nàn."

Cô nói nhỏ, không để ý rằng ánh mắt của người bên cạnh đã lim dim.

"Nếu có cơ hội, hãy ra ngoài và nhìn ra thế giới bên ngoài. Thực sự có rất nhiều điều không thể tưởng tượng được. Em mới mười chín tuổi, cuộc đời còn dài. Vẫn còn rất nhiều điều chưa thấy hay nếm trãi qua. Đúng, những điều này chưa thấy bao giờ, em đâu muốn lang thang trên công trường cả đời đúng không? "

Vừa nói , một bên ngẩng đầu nhìn nhìn Hứa Tông Châu, anh cũng cúi đầu nhìn lại cô.

“Nếu ta đi ra ngoài, còn có thể nhìn thấy chị sao?”

Anh biết Trình Nặc chỉ là giáo viên tình nguyện, sẽ lúc lúc ra đi, anh kỳ thật cũng không phải không nghĩ qua, muốn có cơ hội liền rời nông thôn đi thành phố lớn phát triển.

Tuy nhiên, suy nghĩ bảo thủ lâu nay đã khiến người làng vốn dĩ sợ hãi với thế giới bên ngoài, cũng có người ở thế hệ lớn đã đi làm ăn xa, người đi xa nhất cũng chỉ một thời gian ở thành phố sau đó quay lại thì họ sẽ đánh giá người dân thành phố cũng không quá tốt, không thể chỉ là những nhận xét như "dân thành phố khéo, nông dân không thắng được" v.v ... Sau mười chín năm ảnh hưởng nhiều như vậy. Tông Châu đương nhiên luôn duy trì cảnh giác cao độ đối với thế giới bên ngoài.

Hơn nữa nếu một khi anh rời đi, trong nhà chỉ còn Vương Quế Chi cùng Đồng Nhạc, nam nhân duy nhất trong nhà, rời đi quê hương không lo lắng, anh đương nhiên không thể yên tâm. 

Nhưng hôm nay có Trình Nặc, trong lòng anh có những hi vọng và kỳ vọng vô hạn, anh muốn ra ngoài xem thành phố cô đang sống như thế nào, có bao nhiêu nhà cao tầng như trong miệng cô, và anh thực sự muốn đi xem thử.
Huống chi... Anh không muốn ở quê cứ đến hết đời như thế này, mười chín năm cuộc đời, cô như một ngọn đèn, soi đường cho anh trong bóng tối.

Trình Nặc bị câu hỏi của anh ngăn lại, anh còn có thể gặp cô sao? Cô ấy sẽ đến gặp anh ta lần nữa chứ?

Cô là một phụ nữ mới lớn ở một thành phố lớn, nhưng cô ấy luôn tự ý thức về tình cảm, đừng nói đến chuyện hẹn hò, thậm chí cô ấy nói với Điền Mục khi yêu còn yêu, một tình yêu không bao giờ biết trước kết thúc là sự phản bội.

Đả kích giống như sét đánh giữa trời quang làm cô lựa chọn buông thả, là phát tiết, cũng là trả thù. Nhưng cô cũng là ích kỷ, sau khi mê muội, lý trí dần dần trở về, nếu muốn rời đi, cô tự nhiên sẽ không mang theo "bằng hữu nông dân" này, chưa kể là cô sợ chịu không nổi trách nhiệm gì đó, ngay cả khi cô ấy đã làm sai, cô ấy không sẵn sàng đối mặt với nó.

Nhưng bây giờ trong bầu không khí mơ hồ khiêu gợi, không thể nói là không có hứng thú mê đắm, trong lòng mềm mại có chút may mắn, nàng vươn tay vuốt ve khuôn mặt thiếu niên nói: "Đi ra ngoài" , nếu có cơ hội, hãy đi đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro