Đi Mua Thuốc Tránh Thai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau khi ăn cơm chiều sắc trời còn sáng, Hứa Tông Châu mang theo Trình Nặc cùng Hứa Đồng Nhạc  cùng đi hái me, anh như cũ leo vừa nhanh vừa cao, kéo thật nhiều me ném xuống dưới, Trình Nặc cùng Hứa Đồng Nhạc  dưới tàng cây nhặt, từng trái me chua, Trình Nặc ăn có chút nhíu mày, nhưng lại nhịn không được ăn không được cắn hết miếng này qua miếng khác.
 
Tới buổi tối, Hứa Đồng Nhạc  bởi vì ngày mai thứ hai đi học, cùng Vương Quế Chi ngủ sớm, Trình Nặc nhớ tới tin nhắn buổi chiều, tâm tình có chút uể oải, muốn gọi điện thoại cho Điền Mục nói rõ ràng, chỉ là trong núi không có tín hiệu, cô không có biện pháp liên hệ với bên ngoài.
 
Đang chìm trong ký ức, Hứa Tông Châu lại vẻ mặt lấy lòng tới gõ cửa.
 
“Chị…”

Bộ dáng anh ngoan ngoãn, rõ ràng vẫn là thiếu niên  mười tám mười chín tuổi ngây ngô, nhưng bản lĩnh trên giường không phải người bình thường có thể sánh bằng.

Trình Nặc đương nhiên biết anh muốn làm gì, nhưng đêm nay vì tin nhắn mà cô thật sự không có tâm tư, trong lòng lại hối hận.
 
Hứa Tông Châu thấy cô có chút mặt lạnh, anh nghĩ đến đôi mắt khóc của cô buổi tối, trong lòng anh liền hiểu ra điều gì đó.
 
“Chị Trình…” Anh chậm rãi đi đến bên người phụ nữ, nhưng không dám chạm vào cô một cách sỗ sàng.
 
“Ta sẽ đối tốt với chị.” Tuy rằng ta biết mình không có tư cách, nhưng xin cho ta thử một lần xem?

Trình Nặc nhìn khuôn mặt của người đàn ông, có thể coi là một nam nhân đẹp trai, cô đưa tay chạm nhẹ vào hàm dưới của anh ta.

“Đứa nhỏ ngốc, ta là lão sư của em gái em, qua một năm liền sẽ đi, việc sẽ không có kết quả đâu.”

Câu chữ của cô là lảng tránh, đơn giản muốn phân rõ quan hệ, tìm lý do cho sự đam mê hoan ái nhất thời của bản thân.
 
Hứa Tông Châu mím môi, thật lâu không trả lời được câu nào, luyến tiếc để cô đi… Cho nên sẽ nỗ lực làm việc, có thể làm nhiều hơn nữa kiếm tiền, liệu có thể giữ cô lại được không?
 
Trong lòng anh cảm thấy đau nhói nhưng không dám bộc lộ ra ngoài, chỉ đưa tay chạm vào cánh tay mịn màng của người phụ nữ.
 
Cô thật trắng, thật trắng và thật mềm mại, mỗi lần chạm vào cô đều không kìm được phản ứng, đầu ngón tay chạm nhẹ đầy dục vọng khiến Trình Nặc cảm thấy tê dại.
 
“Tối hôm qua em bắn ở bên trong ta…” Trình Nặc nhẹ giọng nói, giọng đều đều, nghe không ra cảm xúc.
 
Hứa Tông Châu nghe nhất thời mặt đỏ, hơn nửa ngày mới “Ân” một tiếng.
Cô thật chặt, cắn anh thật mạnh, không rút ra được cũng không muốn rút ra, thậm chí anh còn nghĩ có cách nào để hai người ở bên nhau mãi mãi.
 
“Không thể bắn ở bên trong, ta sẽ mang thai.” Trình Nặc bị hắn ngón tay câu dẫn có chút thoải mái, đôi mắt nheo lại hưởng thụ, nhưng trong miệng lại nói ra câu gì đó không được phép.
 
“Ta, ta không biết.” Nghe được mang thai, Hứa Tông Châu nghe nói cô mang thai có chút kinh ngạc, chỉ cần làm chuyện như thế này thì cô sẽ mang thai đứa con của chính mình. Vậy, có phải cô không cần đi rồi?

“Về sau không được phép bắn ở bên trong ta …” Trình Nặc thanh âm nhàn nhạt.

"Tại sao ..." Anh không nghe, anh muốn cô sinh cho anh một đứa con trai.
 
Trình Nặc nghe thấy anh hỏi lại, mở to đôi mắt, nhìn anh dưới ánh đèn đung đưa màu vàng xám, “Bởi vì ta không muốn có con với em.”

Lời nói không cần phải suy đoán, Hứa Tông Châu hoàn toàn ngậm miệng, nhưng động tác trên tay lại trở nên nặng nề, anh đem Trình Nặc đẩy tới bàn, hung hăng hôn cô thật mạnh.

“Đêm nay ta muốn làm.”

Ta muốn làm, chính là đêm nay, không có lý do gì, không thể cự tuyệt.
Trình Nặc đang bị hắn sờ thoải mái, cơn tức giận dữ đột ngột khiến cô chưa kịp đề phòng, miệng bị người đàn ông lấp kín, không thể thoát ra được, chỉ có thể dùng cánh tay chắn lại, muốn chủ động chống cự công kích của anh.

Sự thật chứng minh, nhiều năm về sau Trình Nặc mới có thể vì sự lựa chọn hôm nay mà hối hận.
 
Thân thể vui sướng làm cô có chút vong tình, hai người ở trong phòng nhỏ cũ nát, cả hai dùng mọi tư thế giao hợp có thể tưởng tượng được, cô chủ động, tiếp thu, đón ý hùa theo, ở tiến công mãnh liệt của gã đàn ông càng thêm mất khống chế, lại không cam lòng yếu thế lại lần nữa leo lên, thời gian đê mê ấy cô không thể xác định mình rốt cuộc kêu tên ai, nhưng người đàn ông giống như bởi vì cô kêu gọi càng thêm hưng phấn, kết thúc ,cô thậm chí cảm giác được sảng khoái chỗ sâu nhất mang theo một tia đau đớn.

Cả hai người đều quên cả thời gian, sau khi cô lên đỉnh không biết bao nhiêu lần, cuối cùng người đàn ông quyết định phát tiết tinh khí của chính mình, rút nó ra khỏi vì sự từ chối mạnh mẽ của cô, chỉ nghe chỗ hai người kết hợp “Ba” một tiếng. Côn thịt cứng rắn nhanh chóng rút lui, vừa lúc quy đầu rời khỏi huyệt động ấm áp, một cỗ đặc sệt nhanh chóng phun ra, do tích tụ lâu ngày nên phun ra xa, trực tiếp đánh vào xương quai xanh của nữ nhân ...

Người đàn ông tựa hồ còn chưa phát tiết không xong tinh lực, sau khi xuất tinh, trước khi hoàn toàn mềm rũ, anh ta lại đút vào trong cơ thể người phụ nữ.

Trình Nặc hơi thở gấp gáp như cố để lấy được ít không khí, hiển nhiên là không thể chịu đựng được nữa, cô đẩy bụng dưới của người đàn ông, cự tuyệt anh cuồng bạo.

“Ta chỉ bỏ vào đi… Không xuất vào.”

Người đàn ông thở hổn hển giải thích nhặt quần áo vương vãi dưới gầm giường, anh lau sạch dấu vết mây mưa trên ngực cô.

Trình Nặc hiển nhiên đã hơi buồn ngủ sau một hồi ân ái, lúc mê man vẫn không quên lầm bầm nói, “Đi giúp ta mua thuốc tránh thai… Ta không muốn mang thai.”

Hứa Tông Châu nhấp khẩn môi, mím chặt môi, thân thể thỏa mãn sâu nhất, nhưng mất mát trong lòng lại quấn chặt lấy.

“Được, ta sẽ mua.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro