Vụ công

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian đang đến gần tháng mười một. Không biết có phải ở tây nam thời tiết cũng bắt đầu hạ nhiệt, Trình Nặc tuy quần áo đủ mặc, nhưng nhìn thời tiết dần dần chuyển lạnh, cô không khỏi cũng có chút hoảng hốt. Cô sợ lạnh, trước kia ở Hàng Châu, ra vào đều có điều hòa, mùa hè không nóng cũng không lạnh, nhưng bây giờ ở nông thôn chắc chắn có nhiều điều không thích ứng.
 
Cho nên vào cuối tuần này, cô kéo Hứa Tông Châu đi chợ mua quần áo, hai người đi trong bùn đất lầy lội vừa mới mưa, phải mất mấy tiếng đồng hồ mới tới nơi.
 
Hứa Tông Châu dù trong lòng không muốn, biết cô cầm theo di động, tất nhiên cảm xúc sẽ phập phồng lo sợ, anh không muốn cô tiếp xúc với những người trên điện thoại di động, nhưng không chịu nổi nữ nhân chịu buồn bã, chỉ có thể tỉnh táo theo đi.

Lần này Trình Nặc vẫn đang sạc điện thoại di động, sau khi báo cáo bình an với mẹ Phương Vân cùng cha Trình Trường An sau thần sắc bình thường đi đến chỗ quầy hàng Hứa Tông Châu, thấy hắn ngồi xổm trên mặt đất chờ khách mua, cô duỗi chân nhẹ nhàng đá đá anh.

Hứa Tông Châu vừa quay đầu thấy là Trình Nặc, vui vẻ đứng dậy nói chuyện với cô, nhưng ánh mắt lại chú ý tới những thay đổi trong tâm trạng của cô.

Trình Nặc không có chú ý, ngược lại nhìn nhìn hàng hóa trên mặt đất, "Hôm nay làm ăn thế nào?"
 
Hứa Tông Châu theo cô đôi mắt nhìn thoáng qua day đậu bày trên mặt đất, "Cũng may vừa rồi bán một ít, hiện tại cũng không có người tới mua."
 
Trình Nặc không hiểu những giao dịch mua bán ở nông thôn này nên bĩu môi gật đầu, "Trong thị trấn có cửa hàng quần áo không? Ta muốn mua mấy cái áo khoác dày hơn."
 
Hứa Tông Châu ôm đầu, trợn mắt mấy cái, quay đầu lại để cho người chú cùng thôn bên cạnh trông giúp quầy hàng, dắt Trình Nặc đi tới con phố bên cạnh.
 
Trấn nhỏ không lớn, đi đầu đến cuối cũng chỉ có 3 con phố, mặc dù có vài cửa hàng quần áo nhưng đều do nam và nữ bán, không có thương hiệu và phong cách lỗi thời nhưng Trình Nặc không thể quan tâm đến những thứ khác. Thấy thời tiết trở nên lạnh hơn, cô không muốn bị đóng băng.
 
Nhìn thấy bộ quần áo không có gì nổi bật bày trên bàn trước mặt, cô hơi chạnh lòng nhưng đành phải chấp nhận thực tế, chọn tới chọn lui, cầm bốn năm bộ còn có thể chắp vá, xoay người đi phòng thử đồ.

Cô thử từng cái, Hứa Tông Châu liền ở bên ngoài chờ, mỗi một bộ đều khen đẹp, anh kỳ thật không có tâm trạng nhìn quần áo, trong mắt trước sau là nhìn người Trình Nặc, không biết người phụ nữ này là ăn cái gì mà lớn lên, tới trong thôn gần nửa năm, da chẳng bị rám nắng một chút nào, dù da mặt hay những bộ phận khác trên cơ thể vẫn luôn trắng mịn, mềm mại.
 
Trình Nặc miễn cưỡng chọn hai trong số đó, nhưng còn chưa muốn đi, lại ở trên kệ để hàng lật xem, lật qua các kệ và lấy ra hai bộ quần áo khác nhau để nhân viên đóng gói, Hứa Tông Châu cúi đầu nhìn nhìn túi tiền, nghĩ thầm phỏng chừng là đủ, chuẩn bị đi đưa tiền, lại bị một bên Trình Nặc ở bên cạnh gọi lại.

“Hứa Tông Châu ~” Giọng cô nhẹ nhàng, nhưng không có nhìn anh, chỉ nhìn chằm chằm quần áo trong tay.
 
Anh bước nhanh tới, Trình Nặc cười kéo anh đến bên cạnh, trên tay còn ướm thử quần áo trên người anh, nhìn lên nhìn xuống, "Chà ~ màu sắc không tệ, thử xem?"
 
Hứa Tông Châu ở gần cô như vậy, anh vẫn có thể ngửi thấy mùi cơ thể của cô, tóc tán loạn quanh tai có chút quét đến khóe mắt, anh nhẹ nhàng dùng ngón tay giúp vén tóc sau tai, Trình Nặc mang cười đôi mắt nhìn anh một cái.

Chỉ liếc mắt này, Hứa Tông Châu trong lòng dâng lên rất nhiều cảm động, anh làm theo Trình Nặc nói, không vào phòng thử đồ mà khoác chiếc áo khoác bên ngoài luôn, Trình Nặc lại tới giúp kéo khóa lên giúp ang, bộ dáng ôn nhu săn sóc, Hứa Tông Châu trong lòng ghi nhớ tất cả những cảnh tượng này.
 
Trình Nặc không biết tiểu tâm của người thanh niên trước mặt, chỉ đẩy anh ra soi gương, áo khoác trắng ngà càng làm cho anh có thêm sức sống, Hứa Tông Châu cười ranh mãnh, nắm lấy mái tóc nhung đen ngượng ngùng chờ đợi. Đợi anh ta phản ứng Trình Nặc đã trả tiền ở quầy thu ngân.
 
Hứa Tông Châu vội vội vàng vàng chạy tới thanh toán tiền, trong túi quần còn vương vãi một ít tiền giấy, chúng vừa kiếm được tiền từ việc bán đồ ăn, anh còn chưa kịp đếm.

Trình Nặc mỉm cười và yêu cầu anh ta lấy lại, Hứa Tông Châu đỏ mặt lo lắng và miễn cưỡng đòi trả tiền, sau một hồi tranh cãi, Trình Nặc mới kéo anh ta ra khỏi cửa hàng.
 
Hứa Tông Châu trong lòng vừa vui vẻ lại khó chịu, mặc quần áo mới trở lại quầy hàng, người xung quanh khen đẹp trai, anh càng thêm xấu hổ.
 
Trình Nặc không chỉ mua Hứa Tông Châu mua, mua cho mình mà còn mua cho cả Hứa Đồng Nhạc Vương Quế Chi đều các mua một bộ, cô trong lòng vẫn luôn có chút áy náy, ở nhà người khác quấy rầy lâu như vậy, cũng thấy sẽ thẹn thùng, hai người bọn họ nhìn thấy quần áo mới mua đều cười vui vẻ, sau khi cảm kích liền làm ra rất nhiều đồ ăn, Trình Nặc tuy rằng vẫn có khẩu vị không quen được, nhưng lại ăn nhiều hơn.
 
Vào ban đêm chờ Hứa Đồng Nhạc Vương Quế Chi đều ngủ , Hứa Tông Châu mới nhẹ nhàng đẩy cửa tiến vào.
 
Trình Nặc đã ngồi ở trên giường chuẩn bị nghỉ ngơi, thấy anh tiến vào có chút thẹn thùng, anh đã không chạm vào cô sau kỳ kinh nguyệt cả tuần rồi. Đêm nay đến, cô chắc chắn biết chuyện gì sẽ xảy ra.
 
Nhưng Hứa Tông Châu không nhúc nhích, mà ngồi xổm bên giường, nắm tay Trình Nặc, vẫn mặc chiếc áo khoác cô mua cho anh lúc sáng.
 
Đời này trừ bỏ mẹ anh, không có người phụ nữ thứ hai trong đời mua quần áo hay bất cứ thứ gì cho anh, anh cũng đã quên lần cuối cùng mua quần áo là khi nào. Khi còn nhỏ, mấy năm nay anh mới có được một chiếc áo mới. Theo thời gian hình dáng to lớn hơn, anh chỉ mặc bộ quần áo cũ mà cha đã bỏ lại.
 
Trình Nặc hôm nay  mua cho anh quần áo, trong lòng thật sự rất vui vẻ, nhưng cũng cảm thấy xấu hổ, tuy rằng anh chưa từng tới thành phố lớn cũng không biết cái gọi là “Thân sĩ lễ nghi”, nhưng lòng tràn đầy mặc cảm không muốn dùng tiền Trình Nặc.

Ở trong lòng anh, kiếm được tiền, trừ bỏ giúp trả nợ trong nhà, dư lại đều là cho Trình Nặc dùng.

“Chị… Ta muốn ra ngoài làm việc.”

Anh nói nhỏ với Trình Nặc, nghĩ ra đi làm công, người trong thôn đều không muốn đi ra ngoài làm việc, có người đã đi ra ngoài vài năm trước, khi họ trở lại, họ nói rằng có rất nhiều người, bọn họ tính thấy không thắng thua, cho nên người tràn đầy nguyện ý đi ra ngoài làm công càng ngày càng ít, hơn nữa lương thực cũng đủ ăn, tuy rằng điều kiện không tốt, nhưng cũng không đói chết người, tự cung tự cấp làm cho họ hằng ngày không còn chí tiến thủ.

Nhưng gặp được Trình Nặc Hứa Tông Châu anh không muốn tiếp tục sống như thế này, anh muốn đối xử tốt với Trình Nặc hảo, và cho cô ấy tất cả những gì anh có thể cho ...
 
Nhưng nhìn xung quanh, anh không có gì khác ngoài hai ba căn phòng trong ngôi nhà hoang tàn này, anh cảm thấy hổ thẹn, biết rõ chính mình không xứng với cái nữ nhân cao quý này. Nhưng anh nguyện ý phấn đấu, anh có rất nhiều sức lực, các thế hệ trẻ trong làng biết rằng anh ấy là người siêng năng nhất, người trẻ tuổi có chuyện gì, thông thường đều sẽ kêu  anh qua thương lượng, anh có tự tin, chỉ cần anh nguyện ý, anh chắc chắn có thể kiếm ra  tiền.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro