Ta mỗi ngày đều nhớ em (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trình Nặc không ngờ rằng một người đàn ông sẽ đột nhiên nói với mình về điều này, cô hơi ngạc nhiên nhưng cô nhanh chóng đồng ý. Anh ấy muốn trở nên tốt hơn, và cô hiểu.

“Vậy em muốn làm gì?” Cô đem ngón tay từ trong tay Hứa Tông Châu rút về, biểu tình nghiêm túc hỏi.
 
Nhưng Hứa Tông Châu không muốn và càng theo đuổi gắt gao hơn, “Trong thôn nói, bên quận sắp có đường sắt đi qua,  phía trước phải đi qua vài ngôi làng. Đội thi công cần có nhiều người, và ta muốn làm điều đó."
 
Anh cùng Trình Nặc thương lượng, như thể anh đã coi cô là người tri kỷ, quyết định như vậy thậm chí còn không có nói cùng mẹ anh.

Trong lúc nói chuyện, anh nằm xuống giường ngửi mùi hương trên tóc của Trình Nặc .
 
Trình Nặc bị sự thân mật đột ngột của anh quấy rầy, hơi đẩy anh ra, "Chỉ là một việc nhỏ thôi sao? Có thể hay không học thêm kỹ thuật?”

Đâu đâu cũng có việc nhỏ nhưng chỉ cần chăm chỉ, nâng cao tay nghề, dù lớn hơn một chút cũng không lo không tìm được việc.
 
Hứa Tông Châu càng tiến gần một chút, “Ta sẽ đi cùng đội Hứa Trạch, thi công có mang kỹ sư, ta sẽ đi theo học, vô luận học được nhiều hay ít, ta đều sẽ dụng tâm học.”

Anh một bên cùng cô nói chuyện, một bên duỗi tay sờ mặt cô, đưa ngón tay quanh tai cô và xoa nhẹ vào hốc tai của cô.

Trình Nặc bị làm cho ngứa, có chút kháng cự, bắt đầu có ái muội.
 
Hứa Tông Châu từng bước tiến lại gần, giống như một chú cún con muốn làm nũng như một đứa bé, vòng tay ôm cô vào lòng, “Ta lần này đi, phỏng chừng đến nửa năm.” Bờ môi anh chạm vào xương quai xanh của Trình Nặc, thanh âm có chút rầu rĩ nói.
 
Trình Nặc bị anh làm cho có chút mê say, đưa ngón tay vào chân tóc anh xoa xoa. "Nửa năm ... Em sẽ không trở lại nửa đường sao?"
 
 
Cô cũng không biết như thế nào sẽ hỏi cái câu này, chỉ cho rằng công trình như vậy vừa đi chính là một hai năm.
Nhưng Hứa Tông Châu nghe vào trong tai, lại nghĩ nữ nhân luyến tiếc anh, lòng tràn đầy vui mừng, “Trở về! Ta nhất định mỗi tuần sẽ trở lại gặp chị!” Động tác tay càng là tăng thêm mạnh chút.

Trình Nặc đỏ mặt, quần áo đã bị người đàn ông lột đi hơn phân nửa, để lại chiếc áo lót màu xanh hồng lơ lửng trên vai, cúc áo sau lưng đã bị anh ta từ phía sau cởi ra.

“Gặp ta làm cái gì?” Cô khẽ lẩm bẩm, anh vẫn còn mẹ và em gái phải chăm sóc.
 
“Bởi vì ta nhớ chị… Một ngày cũng luyến tiếc chị.” Hứa Tông Châu đáp lại lời nói, dùng môi hôn lên cổ Trình Nặc.

Cô ấy đã có kinh vào tuần trước, dù có háo hức đến mấy cũng biết rằng mình không thể vận động mạnh vào lúc này, hơn nữa tình trạng đau bụng kinh của Trình Nặc rất nghiêm trọng, đặc biệt trong vài ngày đầu, cả người đau không thể đứng yên.
 
Hứa Tông Châu đau lòng, anh ta không quan tâm đến sự miễn cưỡng của Vương Quế Chi, anh ta vội vàng mang trứng về nhà và luộc trứng với đường nâu cho cô ăn ,khó khăn chịu đựng mấy ngày, dốc lòng chăm sóc Trình Nặc. Chỉ đến khi thấy quần áo cô thay lúc tắm không còn vết máu.

Cầm cự được mười ngày, anh đã rục rịch động đậy, dùng ngón tay đẩy chiếc áo ngực lỏng lẻo ra rồi véo chính xác hai núm vú hồng hào.
 
Trình Nặc thấy cự tuyệt không xong, chỉ có thể phối hợp, sau vài tháng thân thiết, cô dần nguôi ngoai nỗi buồn do tình yêu tan vỡ, đồng thời học cách sống hòa bình với cuộc sống nông thôn tồi tàn, mà trước mắt người nam nhân này không thể nghi ngờ là liều thuốc thời ký quá độ của cô, Trình Nặc đôi khi còn nghĩ, khi thời gian hỗ trợ giảng dạy của cô hết, liệu cô có cảm thấy khi trở về thành phố trong lòng không buông được người đàn ông này không?

Cô đón ý hùa theo khi Hứa Tông Châu hôn tới, làm cho đầu lưỡi giao hòa ở bên nhau, hôn có chút vong tình,  thanh âm gặm nhấm, cắn mút nhau ở căn phòng nhỏ vang vọng lên.

Hứa Tông Châu vội vàng cởi quần áo làm thân hình lộ hoàn toàn ở trong không khí, cuối tháng mười một đầu đông đã có hơi lạnh, nhưng cả người khô khốc tinh hỏa vượng khí không biết lạnh, do luyện gân cốt cày ruộng nhiều năm, là nam nhân đô thị ở phòng tập thể thao nhìn không tới chân thật, anh tuy gầy, nhưng hữu lực cực kỳ.

Anh sợ người phụ nữ bị lạnh nên anh cởi áo lót ra xoa nắn cặp vú trắng nõn mềm mại một hồi rồi kéo quần áo đã cởi ra che thân cho cô, dùng tay niết mạnh dần rồi kéo hai đầu vú vốn đã cương cứng lên.
 
Trình Nặc duỗi tay muốn kéo quần áo kia giấu đầu lòi đuôi ra, lại bị Hứa Tông Châu một phen ngăn lại, "Đừng kéo, ban đêm lạnh lắm."
 
Vừa nói chuyện với người phụ nữ, vừa hôn lên dái tai của cô ấy, phần thân dưới đã háo hức tiến vào.
 
Trình Nặc cũng bị anh trêu chọc nổi lên dục hỏa, hai chân tách ra thành hình M, kẹp chặt eo thon gầy nhưng rắn chắc của người đàn ông này.
 
“Chị giúp ta…” Anh muốn đi vào, nhưng anh không thể vào được sau nhiều cú đâm lệch mục tiêu.
 
Trình Nặc có chút buồn cười, ngón tay từ từ vòng đến thân dưới, ngón tay nhàn nhã lướt nhẹ xuống dưới, cầm cây gậy có độ dày bằng cánh tay cô.
 
“Thật lớn……” Cô có chút cảm thán thành tiếng, bàn tay vòng lấy trên dưới dương vật vuốt ve một phen.
Hứa Tông Châu hiển nhiên thích cô “Khen”, tiến đến cô bên tai nhẹ giọng nói, “Còn không phải bị chị ức hiếp lớn thành như vậy.”

Trong nháy mắt sắc mặt cô ửng đỏ, cắn môi không để ý tới anh, chỉ đút quy đầu vào miệng hoa huyệt khẩu ngập dâm thủy.
 
Hứa Tông Châu mẫn cảm lập tức cảm giác được, cầm lấy ngón tay của người phụ nữ từ eo nhẹ nhàng đẩy vào, phối hợp quy đầu to lớn thâm nhập vào huyệt khẩu khít khao.

“ư…!” Trình Nặc có chút đau thành tiếng, đã bảy tám ngày chưa làm chuyện ấy, mật đạo lại trở lại hẹp như ban đầu,, hiển nhiên không nhận nổi cây côn thịt vừa  lớn vừa nóng chảy như sắt nung vậy.

Cô cắn chặt khớp hàm, không cho chính mình kêu ra tiếng, nhưng hàm răng va đập liên hồi, Hứa Tông Châu đau lòng vuốt ve tóc cô, “Nhịn một chút… Đi vào liền không đau.”

Anh ngây ngô lấy lòng, đối với phụ nữ dưới thân quý trọng đến cùng cực, lưỡi anh lướt qua lướt lại bên trong cánh tay cô, hàm răng cũng phối hợp cắn lên làn da mỏng manh, muốn nếm thử lại lần nữa.
 
Cảm giác được chất dịch tiết ra từ hoa huyệt càng lúc càng nhiều, anh ấn thẳng thắt lưng đẩy mạnh vào lần nữa, dương vật sau khi dùng qua vài lần chuyển màu tím đen như dao cứa vào thân thể cô, muốn khám phá toàn bộ cơ thể cô, anh vùi sâu cả gốc rễ vào đó, cả hai người đều thở hổn hển, lỗ chân lông nở ra vì tiết mồ hôi.
 
Hứa Tông Châu rút ra từ từ, để cô thích ứng với quỹ đạo của mình, rồi từ từ đẩy vào, lặp đi lặp lại vài lần, rốt cuộc nghênh đón một tiếng hừ nhẹ dâm đãng người phụ nữ này.
 
Anh biết rằng mọi công việc chuẩn bị đã hoàn tất.
 
Hứa Tông Châu nghiêng đầu, bắt gặp ánh mắt ma mị Trình Nặc, trong chớp nhoáng hai người đều nhìn thấy tình dục gợi lên trong mắt nhau, anh biết rằng người phụ nữ đã sẵn sàng ,đang đợi chờ anh chuyển động.
 
Người đàn ông phóng thích ham muốn của bản thân và đột ngột tăng tốc độ làm tình của mình đâm đến Trình Nặc xóc nảy lên, thình lình khoái cảm dâng tràn, còn mang theo một tia hơi đau, càn quét thân thể Trình Nặc.
 
Thân dưới của hai người trùng khít hoàn hảo, dâm thủy trào ra cùng với dục vọng ngày càng tăng của cô, làm ướt cả lông mao của hai người bọn họ, dâm dịch không gì cản trở theo rãnh mông cô chảy tới trên khăn trải giường.
 
Tiếng vỗ của da thịt bì bạch rõ ràng và to lớn, vô cùng hấp dẫn trong đêm câu nhân tâm phách, cô có chút lo lắng âm thanh sẽ truyền ra ngoài cửa, truyền tới tai mẹ anh, nhưng khoái cảm của xác thịt không cho cô có cơ hội suy nghĩ quá nhiều.
 
Cô  thực sự muốn nhiều hơn nữa, cô muốn được đàn ông tiến vào sâu hơn.
 
Cơ thể giống như một con nghiện, cựa quậy và cắn mút cự côn của đàn ông.
Nói đúng ra, anh ta thực sự là một người đàn ông trưởng thành, sự lỗ mãng của anh ta vẫn chưa hoàn toàn rút lui dù đã trải qua bao nhiêu lần, lớp ria mỏng trên cằm kèm theo nụ hôn của anh ta làm cơ thể cô ngứa ran.
 
Áo choàng tạm trên người Trình Nặc cuối cùng cũng bị rơi ra, làn da hai người cọ xát trực tiếp vào nhau, người đàn ông gắt gao ôm cô, một đôi ngực bởi vì cuồng thao mãnh liệt  mà lay động kịch liệt, cặp vú căng đầy bị anh xoa nắn đến biến dạng.
 
Anh nhìn thấy đôi mắt cô vẫn còn in hằn trong tâm trí anh, mặt anh đẹp như vậy, một người đàn ông miền núi thiếu hiểu biết, cô ước gì chàng trai có thể bước ra khỏi núi và nhìn ra thế giới bên ngoài. Đến lúc đó nhân sinh quan của anh ta cho dù không còn có cô, anh vẫn sẽ có thể chói sáng rực rỡ.

Suy nghĩ trong đầu hiện ra, trong nháy mắt có ảo giác như vậy, cảm thấy anh rời núi sâu mà đi, cùng chính mình chẳng còn liên quan, trên người cô còn có một chút ê ẩm không rõ ngọn nguồn.
 
Nhưng nỗi đau chia tay tưởng tượng này nhanh chóng bị choáng ngợp bởi khoái cảm tình dục mạnh mẽ, cô để mặc cho người đàn ông tác động vũ lực lên cơ thể mình, và bộ xương rung động được treo quanh cổ anh ta, từ từ đắm chìm trong ham muốn tình dục.
 
Hứa Tông Châu tràn ngập tình yêu cùng quyến luyến vuốt ve cô, hôn cô hết lần này đến lần khác, cảm nhận được khoái cảm thể xác mà hai bên cùng nhau mang lại, anh cảm thấy mình thực sự thích người chị này, anh muốn đem cô trói cả đời bên người……

Đúng lúc cao trào, người phụ nữ đang ngây ngất, hỏi cô bằng giọng nghẹn ngào: “Ta đi công trường, chị có nhớ ta không?”.

Người phụ nữ có chút thất thần cảm nhận được thân thể bị khoái cảm nhấn chìm, cũng không có lập tức đáp lại.
 
Người đàn ông có chút bất mãn, trước sự đối đầu rắn rỏi và quyết liệt của anh,  liên tục hỏi, “Sẽ như thế nào?! Có nhớ ta?! Trả lời ta!”
 
Trình Nặc sớm bị thao đến khóc nỉ non, đột nhiên thêm chút cuồng bạo làm cô hoàn toàn tan vỡ, cô níu cổ nam nhân, lại cắn lại gặm, “Sẽ! Ta sẽ nhớ em! Mỗi ngày đều em!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro