Ta muốn chị gả cho ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trình Nặc đã quên hôm nay là thứ hai, cô còn cần đi dạy học, buổi sáng bị tiếng gõ cửa của Hứa Đồng Nhạc  đánh thức, cô nhanh chóng phản ứng lại, muốn lập tức xoay người xuống giường, nhưng lại cảm thấy đau nhức khắp cơ thể ngay khi cô ấy duỗi tay ra.
 
“Đau quá!” Cô nức nở một tiếng, thử điều chỉnh tư thế chậm rãi ngồi dậy, ký ức tối hôm qua không cần tốn nhiều sức dũng mãnh tràn vào trong óc. Một đêm phong lưu, làm cô quên hết tất cả muộn phiền, giờ thì sự tỉnh táo đã trở lại, cô mới hiểu “Kêu khổ không ngừng” là tư vị gì.
 
Đau là đau thật, nhưng sau khi tỉnh táo trở lại, xấu hổ còn hơn đau thể xác. Rốt cuộc không biết là cọng dây thần kinh nào hỏng rồi, lại lựa chọn như vậy?
 
Căn phòng vẫn nồng nặc mùi ân ái nam nữ, nhưng kẻ chủ mưu đã biến mất, cô chật vật xuống giường thay quần áo nhưng dòng nước nhờn trắng đục chảy ra từ hạ thân khiến cô sợ hãi.
 
Người đàn ông này đã hung hăng bắn vào cơ thể cô đêm qua!
 
Nhiều chất dịch lỏng chảy ra không ngớt, cô lau đi lau lại, rất lâu mới sạch hoàn toàn, lót một miếng băng vệ sinh vào để tránh làm bẩn quần lót.
 
Cô thật là ruột gan đều hủy hoại …

Trình Nặc cọ xát hơn nửa ngày mới đi ra, Hứa Đồng Nhạc  thấy không đợi cô được, đi học trước, cô cũng phải mau xuất phát mới được.
 
Không định ăn sáng, Trình Nặc vội vội vàng vàng muốn sau khi rửa mặt liền xuất phát, không muốn bắt gặp nụ cười rạng rỡ của Hứa Tông Châu ngay khi anh bước đến sân, trong tay quả trứng còn nửa quả trứng đưa cho cô, “Chị Trình, cho chị ăn.”
 
Trình Nặc nháy mắt mặt đỏ thành tôm luộc, “Ta… Ta phải đi đến trường, em ăn đi.” Người đàn ông trước mặt thực ra khá xa lạ, nhưng tối hôm qua lại bị anh ta ăn tươi nuốt sống, thật là quá xấu hổ.
 
Hứa Tông Châu thấy Trình Nặc không muốn quan tâm đến mình, nụ cười trên mặt cứng đờ. Nhưng rất mau lại khôi phục, vây quanh ở bên người Trình Nặc, “Trường học em đưa chị đi, trứng cũng cho chị ăn. Đây là trứng gà rừng lúc sáng ta nhặt ra, hương vị rất thơm.”
 
Trình Nặc giật mình, mới nhận ra người đàn ông đã ra ngoài từ sáng sớm để lùa đàn trâu ra ngoài, thứ nhất là sợ Vương Quế Chi bắt gặp anh xuất hiện ở phòng cô, làm hỏng thanh danh cô, thứ hai anh ấy muốn bắt đầu công việc buổi sáng sớm hơn, có thể dành thời gian để đi cùng cô đến trường..
 
Ân cần ngược lại làm cô càng đau đầu, cô quên mất đây là một vùng quê hẻo lánh và bảo thủ, khác hoàn toàn với thành phố sầm uất và náo nhiệt, có đôi khi làm “Chuyện đó” cả đời liền chỉ nhận một người.

A… Làm sao bây giờ, hôm qua cô bị người yêu phản bội, không nghĩ ngợi gì nhiều, giờ cô trút giận một lúc, nhưng cô không biết phải đối mặt với người trước mặt cô như thế nào.
 
Cô nở một nụ cười xấu hơn khóc, cầm lấy quả trứng trong tay Hứa Tông Châu, nhét vào miệng.

Má Vương tiết kiệm, vào ngày thường, trứng ở nhà cũng sẽ được đổi thành tiền,lúc trước Trình Nặc vẫn có một quả trứng hấp để ăn, và sau đó không nhìn thấy thứ này nữa, không nghĩ tới Hứa Tông Châu tại lại lấy được nó, trong tự nhiên trứng thơm hơn.

Cô không biết mình đang nghĩ gì, hơi xấu hổ đi ra ngoài, Hứa Tông Châu cười hì hì đi theo phía sau, Trình Nặc biết mình không thể thoát khỏi anh nên cô chỉ có thể đi một mình.
 
Rốt cuộc đi đến nửa đường khi không có ai, Trình Nặc chịu không nổi, quay đầu nhìn người  đàn ông hơn nửa cái đầu “đừng đi theo ta, trở về làm việc của mình đi.” Đừng đi theo ta, cũng đừng quấn lấy ta, tối hôm qua là ngươi tình ta nguyện, ta cũng sẽ không phụ trách.

Hứa Tông Châu thấy cô lãnh đạm, chỉ có thể ủ rũ đi theo sau lưng cô, bị cô làm cho giật mình dừng lại đột ngột, “Chính là Chị Trình… Tối hôm qua chúng ta đã…”

Tối hôm qua, tối hôm qua, tối hôm qua, tối hôm qua cái rắm nha!
Trình Nặc lại nghe thấy những gì anh nói tối hôm qua, nên không khỏi tức giận hét lên, “Câm miệng! Tối hôm qua… Tối hôm qua là ta nằm mơ, ngươi coi như không có việc này, thành thành thật thật về nhà cày ruộng đi!”

Cô không muốn bị vướng víu, tuy rằng trong lòng vẫn còn hận, nhưng cô đối với người trước mắt cũng thật sự thích không nổi!

Đừng nói thích, cô sớm muộn gì cũng sẽ trở lại thành thị, vì sở thích nhất thời mà đến nông thôn, cô làm sao có thể cống hiến cả tuổi thanh xuân cho nơi ma quái này!

Hứa Tông Châu nghe xong cô lời nói, có chút phản ứng không kịp, cho nên cô căn bản là không cần mình đúng không? Kia cô rốt cuộc vì cái gì phải đối mình nói những lời này đó, làm những việc đó ? Cái loại này…… điều mà chỉ có một cặp vợ chồng mới có thể làm được!
 
“Chị Trình… có phải ta làm sai cái gì hay không?”

Anh vô cùng sợ hãi, người phụ nữ này là một người phụ nữ anh không thể chạm vào và không thể nghĩ tới, nhưng sự hiển linh của Bồ tát đã cho phép anh có được nó, làm sao anh có thể buông tay một cách dễ dàng, nhất định là anh làm sai cái gì, chọc cô giận?

Hay là Điền Mục? Cô vẫn luôn nhớ cái tên kia? Hứa Tông Châu nắm tay thành quyền, nhất định là vậy! Thời điểm cô cùng mình phát sinh quan hệ thân mật nhất còn kêu tên người...

“Là bởi vì Điền Mục sao?” Anh gọn gàng dứt khoát hỏi, nếu là bởi vì hắn, vậy nói ra, ít nhất cho anh biết nguyên nhân.

Trình Nặc bị anh hỏi sửng sốt, “Cái gì?”

Hứa Tông Châu sắc mặt hiển nhiên có chút tối sầm, “Điền Mục, chị tối hôm qua vẫn luôn kêu tên người kia, là ai?” thanh âm thấp thấp, ngay cả trong ngày hè nóng nực cũng đủ khiến người ta lạnh sống lưng.
 
Trình Nặc cảm thấy bầu không khí bị đè nén, cô rất ghét cảm giác này nhưng cô đã trút được nó qua một đêm, anh nghĩ mình là ai mà lại dám hỏi những câu như thế này?
 
“Liên quan gì đến em?” khẩu khí không tốt lắm, đôi mắt cô cũng có chút ác ý nhìn người đàn ông .

“Vậy chị cùng ta lại là cái quan hệ gì? Tối hôm qua chị muốn, ta đều đáp ứng chị, giờ trở mặt không nhận người?”

Dựa vào cái gì? Anh là nông dân, không xứng danh hào hoa của thành phố, nhưng anh thích cô, và mối quan hệ chỉ diễn ra sau khi được sự đồng ý của cô, tại sao cô lại muốn vứt bỏ sau khi “dùng xong”?!

Trình Nặc bị anh hỏi lại có chút gấp, “Cái gì cái gì quan hệ? Đều là ngươi tình ta nguyện phát sinh, em cũng không có hại gì, còn muốn thế nào, muốn ta gả cho em sao?!”

"Được! Ta muốn chị gả cho ta!" 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro