Tên ta là Hứa Tông Châu (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hai người đồng thời rên thành tiếng, khác với biểu hiện khoái cảm của đàn ông, người phụ nữ bị kích thích bởi cơn đau như vũ bão đến mức trợn trắng mắt.
 
Cô không thể kiềm chế được cảm xúc của mình, và hét lên một tiếng rõ ràng… như thể cô bị tổn thương, và như thể cô ấy đang trút bỏ nỗi phiền muộn trong lòng.
 
Điền Mục, anh nghe thấy không? Rốt cuộc em sẽ trở thành một người phụ nữ chân chính, nhưng vĩnh viễn sẽ không cùng anh, cho dù đối phương là anh nông dân dơ bẩn ngu muội, nhưng cũng sẽ không phải là anh!
 
Trình Nặc nước mắt không ngừng tuôn ra, đau đớn nhưng cũng là để nói lời tạm biệt với những kỉ niệm đẹp của mối tình đầu trong tim ...
 
Tạm biệt, Điền Mục.
 
Trình Nặc nhanh chóng bịt miệng lại để không cho tiếng la hét tiếp tục lên men, cô biết mình làm một giáo viên tình nguyện, ở nhờ gia đình lại còn phát sinh hành vi quan hệ với con trai người ta, việc mà truyền ra đủ cho mặt mũi hai đương sự toàn bộ đem quét rác, cho nên cô không thể kêu, cho dù đau muốn ngất xỉu đi, cô cũng không thể kêu.
 
Hứa Tông Châu biết cô đau, đột ngột kìm nén muốn tiến vào sâu hơn, eo thon kẹp vào giữa hai chân người phụ nữ, “Chị Trình… Thực xin lỗi… Đừng khóc, đừng khóc.” Anh có chút vụng về an ủi, nhưng không biết làm thế nào để giải quyết vấn đề.
 
Trình Nặc lắc đầu, nửa ngày không thể nói ra một chữ. Hai tay buông thõng vô lực đặt lên vai người đàn ông, cô không đau như vậy, là trái tim cô rỉ máu, việc gì cũng đã làm qua, nhưng lại không phải là cùng nam nhân đường mật ngọt ngào kia.
 
“Điền Mục…” Cô nhẹ nhàng kêu gọi, mang theo lời từ biệt cuối cùng.
 
Thanh âm này khiến người đàn ông mắt đỏ hoe, tại sao lúc này cô lại gọi tên người đó? Anh tự biết mình đê tiện như bùn, nhưng cũng không muốn mình phải chịu những tủi nhục như vậy.
 
Cô đau, trái tim anh cũng đau, đôi môi mím chặt của anh cứng ngắc cứng ngắc “Chị Trình, ta tên là Hứa Tông Châu.” Anh gằn từng chữ một nói, rồi sau đó không hề do dự, dùng sức hoàn toàn cắm vào thân thể người phụ nữ.
 
Thật sâu, gắt gao, anh đưa đại côn xỏ xiên vào mình người phụ nữ như một xiên thịt. Rốt cuộc, anh đã chiếm được bạch nguyệt quang trong lòng.
 
Bị đột nhiên tấn công mạnh mẽ, cô thống khổ không cần nói, nhưng Trình Nặc lần này cắn chặt môi, đem thống khổ kêu rên đều hóa thành nức nở chỉ có hai người có thể nghe thấy.
 
Cô vùi đầu vào cổ nam nhân, đau đớn nức nở, thân thể vẫn không ngừng run rẩy, cùng người đàn ông kia liều chết triền miên.
 
Sự căng chặt này từ lâu đã vượt qua tưởng tượng của Từ Tông Châu, anh gần như đầu hàng, trăm ngàn cái môi nhỏ mạnh mẽ cắn chặt lấy đại côn, buộc hắn phải nhanh chóng nới lỏng khóa tinh khí, phóng ra tinh khí đặc sệt, nhưng Hứa Tông Châu cũng không muốn nhận thua, loạng choạng phần eo, bắt đầu tìm kiếm những thú vui đẹp đẽ hơn.
 
Thắt lưng của anh đập mạnh vào người phụ nữ bên dưới anh như mưa đá, cứng và dày đặc, tinh hoàn như nắm tay bởi vì đong đưa qua lại va đập mạnh vào cửa huyệt động của người phụ nữ, phát ra âm thanh "bạch bạch" to và đều đặn.
 
Thoải mái, hai người đều thực thoải mái. Mặc dù cô rất buồn, không thể từ chối ham muốn thể xác, cơ thể cô tê dại, sức nóng và niềm vui được tạo ra bởi sự ma sát mạnh mẽ và nhanh chóng xâm chiếm não cô và phá hủy mọi tri giác. Tiếng rên rỉ và thở hổn hển vô cùng say sưa.
 
Hứa Tông phóng túng, đam mê, điên cuồng bơm dòng nhiệt lượng vô tận vào bên trong cơ thể cô, truyền đạt khoái cảm bằng cách cọ xát chặt chẽ hai bên thành hoa kính mềm mại của cô.
 
Hai ngọn lửa đam mê cuồng nhiệt đủ để đốt lên ngọn lửa thảo nguyên đang dạo quanh trong mật đạo, dẫn đến cảnh giới điên cuồng tột cùng, tạo thành ngọn lửa dục vọng tiêu diệt tất cả.
 
Dưới tiết tấu nhanh chóng thô bạo, mật dịch mang theo hương thơm mơ hồ không ngừng phun ra từ trong mật đạo nhuộm qua nam căn đỏ bừng của hắn, khiến giao hợp bình thường càng thêm trơn tru.
 
Người đàn ông rút ra rồi dừng lại một lúc, cánh tay duỗi thẳng đem đôi chân thon như ngọc trắng như tuyết mở ra hết cỡ, hai tay ôm lấy eo thon, lại xông vào sau khi ổn định cơ thể non nớt kia, nhưng ánh mắt vẫn luôn dõi theo biểu cảm của cô, “Chị Trình… Chị thật mềm mại.” Anh ngây ngất thì thầm.
 
Mỗi khi phụ nữ chấp nhận sự va chạm mạnh bạo của anh, đôi mắt sáng chói, ngực sữa rung rinh, nghe tiếng cô mơ hồ rên rỉ và đôi môi khẽ hé mở đều là khoái cảm ngây ngất đối với Hứa Tông Châu.
 
Trình Nặc thống khổ khóc thút thít dần dần được thay thế bằng tiếng kêu khe khẽ và dâm đãng, nhưng chung quy vẫn là tấm thân xử nữ vừa trải qua chuyện nhân gian, trước sau không thể chịu được sự đòi hỏi của một thân thể cường tráng từ một anh nông dân.
 
Trình Nặc thậm chí còn cảm thấy hai cánh hoa của mình tê dại sau một thời gian dài làm tình, có chút không có cảm giác, cô ấy rên rỉ và khóc nhẹ, “Từ bỏ… Quá nhanh… Từ bỏ.”
 
Hứa Tông Châu nghe cô cầu xin, nhưng trong lòng không muốn dừng lại, làm sao anh có thể thấy đủ với người phụ nữ mềm mại ngọt ngào này?
 
“Chị kêu tên ta, kêu ta một tiếng, ta liền dừng.”
 
Anh muốn phụ nữ gọi anh, giống như gọi đàn ông, thì thầm nhẹ nhàng, và rên rỉ yêu thương.
 
Nhưng Trình Nặc sớm bị tính ái kịch liệt làm cho mơ hồ, cô ân ân a a kêu lên dâm đãng, nửa ngày nói không rõ một câu hoàn chỉnh nói.

Hứa Tông Châu có chút dữ tợn, một bộ dáng nhất định phải nghe cô gọi tên của mình.

Anh buộc chặt eo của người phụ nữ và dồn sức chạy nước rút, hai tay vòng lên eo gầy cũng đồng thời ra sức, mỗi lần đụng vào cơ thể cô, anh cũng ấn eo của người phụ nữ phối hợp động tác để tiến càng sâu.

Bị ép buộc cả hai hướng cùng một lúc, cả nam lẫn nữ đều sảng khoái, hai cánh hoa biến dạng không còn chút cảm giác, chỉ là mật đạo khoái cảm tăng vọt, có chút không chịu nổi cảm giác sảng khoái như vậy.
 
Giọng cô có chút không tự chủ được nữa, “Từ bỏ… Mau dừng… Dừng lại, thật sự từ bỏ.”

“Vậy chị kêu tên của ta, chị kêu ta liền dừng!” Hứa Tông Châu căn bản không để ý tới cô, lực độ càng thêm tăng mạnh, chỉ cảm thấy đầu côn đâm kịch liệt như tàn phá người phụ nữ này.

Trình Nặc đưa một ngón tay chạm vào cánh tay của người đàn ông, hét lên và hổn hển cùng tồn tại, “Quá nhanh… Dừng… Hứa Tông Châu… Hứa Tông Châu, cầu xin ngươi dừng lại.” Cô rốt cuộc kêu ra miệng, gọi rõ tên người đàn ông.

Thật tuyệt vời, cuối cùng anh cũng nghe thấy tiếng gọi của người phụ nữ.
“Sắp rồi chị nhẫn một chút!” Anh cũng đạt đến đỉnh điểm của sự hưng phấn nhất, đặt hai chân của người phụ nữ lên vai mình, ấn xuống thật mạnh để phần dưới của người phụ nữ hoàn toàn lộ ra, anh ta làm theo tư thế tinh tế này với tốc độ nhanh nhất. hàng chục lần tấn công dữ dội, âm đạo của người phụ nữ đột nhiên co thắt lại, co rút mạnh như sắp khép lại hoàn toàn, người đàn ông hét lên, “A… Chị Trình, chị muốn kẹp chết ta.”

Anh không màng người phụ nữ xem thường, phun tinh dịch đặc sệt và nóng hổi vào người cô sau mười lần điên cuồng ...

Quá thoải mái…… Mặc kệ là thân thể, hay là tâm lý, lần đầu tiên sau mười chín năm anh mới thấy vui sướng thỏa mãn như vậy.
Anh nhìn khuôn mặt mờ mịt của người phụ nữ trong bóng tối, “Chị Trình, chị về sau cũng chỉ kêu mình ta được không? Tên của ta… Là Hứa Tông Châu.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro