6. Lời nguyền

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thật kì lạ, sắc mặt người đàn ông này đã chuyển dần sang trạng thái sợ hãi tột cùng khi nghe đoàn người đề cập đến khu rừng. Bỗng một giọng nói độ tuổi trung niên phát ra từ sau lưng ông Arnold, đó chính là ngài thị trưởng của nơi này, ông ta tên Matthew Galvin.

Matthew Galvin: Hãy vào trong nghỉ ngơi. Ta sẽ kể cho các người mọi thứ sau đó!
*dẫn đường*

Luân: *thì thầm với Lily* Có chuyện gì vậy? *thắc mắc*

LiLy: Tôi cũng không biết, nhưng trông vẻ mặt họ nghiêm trọng đến đáng sợ. *Bối rối*

Luân: Nhưng cho tôi hỏi, có phải cô và bà Isabella đã từng đến đây rồi đúng không?!

Lily: Đúng là vậy!
Tầm 10 năm trước, chúng tôi đến đây để điều tra một vụ án.*thì thầm với Luân*

Luân: Nó diễn ra như thế nào?! *tò mò*

Lily: Tôi có nên nói cho cậu biết không nhỉ?
Nó khá kì lạ!
Nhiều tên giết người hàng loạt đã bỏ mạng tại đây, có những cái chết thật sự kì dị, đến mức nhiều cảnh sát cho rằng đây không thể là do con người ra tay.

Luân: Không phải con người? *Khó hiểu*

Lily: Vụ án đã bị hoãn lại do không đủ bằng chứng. Cũng từ đó, nhiều thuyết âm mưu được thêu dệt ra, chẳng hạn như tin đồn về "lời nguyền của Eirlys"- nói về việc kẻ xấu xa sẽ không thể thoát tội chết khi đặt chân vào lãnh địa, còn nhiều thứ khác mà tôi quên mất rồi.
Sau khi lời đồn thổi được lan truyền thì khó có kẻ tội nhân nào dám bén mảng đến đây. Nơi này quá thích hợp để lẫn trốn khỏi những kẻ ác đúng không?

Luân: Nghe khó tin thật!

Isabella: Cậu sẽ tin nếu được chứng kiến tận mắt. *ám muội*

Matthew: Đến rồi, đây sẽ là nơi ở của mọi người.
Trước khi rời khỏi đây, tôi sẽ phải nói một số quy định cho mọi người biết khi sống tại thị trấn này.
1. Không làm bẩn những bức tượng tại ngôi đền.
2. Tránh xa những khúc sông và đầm lầy.
3. Không làm ồn sau 22h.
4. Hoà thuận với mọi người, giúp đỡ lẫn nhau.
5. Điểm danh mỗi buổi sáng.
6. Không được gọi tên nhau sau 22h.
7. Cầu nguyện mỗi tối.
8. Tránh xa chiếc bóng trắng và sợi chỉ đỏ.
Đây là bảng quy định *đưa cho Isabella*
hãy tuân thủ chúng, đặc biệt là số 6 và 8.

Matthew nhìn đoàn người trước mặt, ông ta nghĩ ngợi gì đó trông khá bí hiểm. Có lẽ vẫn còn nhiều thứ mà ông ta chưa thể tiết lộ.

Isabella: Ánh mắt ông phản phất sự bất an, có chuyện gì sao ngài thị trưởng?

Matthew chần chừ một lúc rồi hỏi:

- Mọi người đã đi qua một khu rừng trước khi vào đây?

Lily: Phải!, một khu rừng già. *xác nhận*

Matthew: Thật sự!?... *căng thẳng*

Luân: Ông sao thế Matthew?

Matthew: Tôi e rằng,...mọi người nên cảnh giác! *lo sợ*

Isabella: Ông có thể nói rõ hơn không?
Rằng thật sự chúng tôi đang vướng vào vấn đề gì?! *tra hỏi*

Matthew: Hãy vào trong trước! Câu chuyện sẽ khá dài. *mở cửa*

Lúc này ông Arnold từ ngoài bước vào.

Arnold: Hành lí của mọi người đã được chuyển đến. Nó được đặt ở cổng, không rõ ai là người đem đến.

Sau khi sắp xếp mọi hành lí vào căn trọ mới, thị trưởng Matthew chần chừ một lát rồi mới quyết định kể đầu đuôi câu chuyện cho đoàn người nghe, rằng việc tại sao họ lại gặp những chuyện kì lạ khi đến đây.

Matthew: *thở dài* Khoảng 5 năm trở lại đây, sau khi vụ án "lời nguyền của Eirlys" được hoãn lại, đã có rất nhiều điều kì quái xảy ra tại nơi này.
...
Con trai tôi Lucas Galvin, bằng một cách nào đó đã tìm được và đến khu rừng đấy. Sau đó, tôi tìm thấy thằng bé ở gần khúc sông, tim đã ngừng đập. Tôi đã rất đau đớn và không thể chấp nhận sự thật, nhưng vào tối hôm đó, con tôi đã sống dậy một cách thần kì.
...
Có lẽ tôi lúc đó đã vui mừng quá sớm, thằng bé sau đó trông như người mất hồn, lúc điên lúc dại. Từ đó, những sự kiện kì lạ xảy ra xung quanh thị trấn. Màu nước sông chuyển sang đỏ  đậm và có mùi hôi tanh, những bức tượng trong đền thờ bỗng di chuyển bất thường, xác động vật bị giết dã man rồi được đặt trước cửa nhà người dân kèm theo lá thư với dòng chữ nghuệch ngoạc: "Chạy đi Eirlys đến rồi!".
...
Đến một ngày, họ bắt gặp Lucas đang nuốt sống một con chim, miệng đầy máu, nó lẩm bẩm:

-...Chạy ..chạy đi...Eirlys đến rồi!
*Liên tục lẩm bẩm*

Chẳng mấy chốc, người dân điều tra được kẻ làm ra những chuyện này chính là con tôi. Tôi cũng thừa nhận là đã quá thờ ơ với thằng bé, nhưng điều đó là quá trễ. Bệnh tình của thằng bé ngày một nặng nề hơn. Tôi đưa nó đi khám nhưng chẳng hề có kết quả. Sau những lần chữa trị vô nghĩa, tôi đưa nó đi đến chỗ của một bà đồng. Bà ta đuổi chúng tôi ngay lập tức, nhưng tôi đã cố nài nỉ. Bà ta bảo có linh hồn trong thân xác Lucas, thằng bé đã chết từ rất lâu.
...
Sau hôm đấy, những vụ mất tích diễn ra liên tục, nạn nhân là lũ trẻ con. Người đáng nghi chính là con tôi vì họ thấy nó dẫn lũ trẻ đi đến một nơi nào đó. Họ đã phẫn nộ đến nhà tôi để tìm một lời giải thích, nhưng rồi Lucas cũng mất tích cùng đám trẻ.
...
Cảnh sát đã điều tra, tìm được một bản đồ lạ tại ngôi đền, các thầy sư bảo chưa từng thấy nó trước đây, là một bản đồ kí họa bằng chì, vẽ chi tiết chính xác đường đi đến Ethereal, nhưng kì lạ ở chỗ trong bản đồ này nếu muốn đến Ethereal phải đi qua một khu rừng già.
...
Chẳng có manh mối, họ cũng tạm ngừng cuộc điều tra và khuyên mọi người hãy phát tờ rơi tìm trẻ lạc.
...
Cứ tưởng mọi thứ sẽ trở nên tuyệt vọng. Nhưng vào đêm tối muộn, một tiếng hát của ai đó vang vọng, tiếng hát của một người phụ nữ trẻ, giọng giống như đang ru con.
Sáng hôm sau, những đứa trẻ bất ngờ trở về, trở về như chưa từng có chuyện gì xảy ra, trên người thậm chí còn không có vết thương, rất lành lặn và khỏe mạnh.
Duy nhất, Lucas Galvin con tôi đã không trở về.
...
Những đứa trẻ được hỏi: "Con đã đi đâu?, với ai?"
Chúng đều trả lời: "Mẹ Eirlys muốn con tìm con của bà ấy, nếu không bà sẽ nổi giận, bà sẽ nguyền rủa Ethereal, không một ai tránh được.
Khi bài đồng dao được hát lên, cũng là lúc lời nguyền sẽ bắt đầu!"
...
Có những người sùng đạo và họ tin tưởng những điều lũ trẻ nói, tìm cách mời thầy đồng cúng bái. Cũng có những người không tin, cho rằng điều đó thật vô lý và không có cơ sở.
...
Cho đến khi bài đồng dao được cất lên từ miệng con trai tôi, nó đã trở về.
Có vài người đã phát điên khi nghe nó hát, hoặc một số người đã tự sát.
Trong 3 năm, đã có nhiều người tự giết hại lẫn nhau, không rõ lí do.
Một nhóm người liều lĩnh đã lấy trộm bản đồ đấy và để tìm kiếm nguyên nhân. Kết cục là tất cả đã mất tích.
Thị trấn Ethereal lúc bấy giờ đã chìm trong nỗi sợ hãi.
...

_Còn tiếp_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro