Chương 9.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 9.

Dung Quán Mộc chỉ gật đầu với Tần Quảng, sau đó vội vã dời đi ánh mắt sáng rực của anh. Trong lòng cô có chút điên loạn, còn Tần Quảng hơi mất hứng. Dám chê anh? Hôm nay bộ quần áo anh mặc rất đẹp, so với hình ảnh bình thường đã nâng cấp nhiều lắm rồi mà nhỉ? Cô thờ ơ nhìn anh như vậy, khiến anh có chút khó chịu.

Tần Quảng bị lơ đẹp bèn thu lại nụ cười rạng rỡ đó, tiếp tục quay về bàn tiệc. Từ khi Dung Quán Mộc xuất hiện để phụ giúp xung quanh thì Tần Quảng chưa đến, anh chỉ đến trước 10 phút khi cô dâu vào lễ đài làm lễ, liếc mắt lơ đãng cũng đã nhìn thấy bóng dáng của cô. Anh cũng giao lưu cùng khách khứa, nhưng thi thoảng như có như không lại hướng về phía cô, nhìn cô bận rộn săn sóc làm lễ, lại nhìn cô đứng một bên cô dâu, dõi mắt xem họ trao nhau nhẫn cưới.

Dung Quán Mộc năm nay đã hai mươi bốn, Tần Quảng nhớ anh từng nghe vài người bạn của cô nói, cô cũng đang chuẩn bị bước vào thời kỳ đi xem mắt.

Phải không?

Tần Quảng nâng chén rượu lên nhấp một ngụm, nhìn gò má ánh nhuận của Dung Quán Mộc và đôi mắt nghiêm túc của cô, chợt nghĩ, Dung Quán Mộc muốn kết hôn.

Kết hôn là gì?

Là cùng một người đàn ông bước vào lễ đường, tuyên bố với khách khứa, sau đó cùng nhau ở chung một ngôi nhà, nấu cơm, đi làm, sinh con đẻ cái, dạy dỗ chúng,...

Cùng nhau già đi.

Tần Quảng thấy rượu hôm nay có chút cay nồng, nhưng uống vào một lát trong họng lại là ngọt.

Đột nhiên anh có chút tự tin.

Dung Quán Mộc nếu cùng một người đàn ông như anh bước vào lễ đường, không tệ.

Ánh mắt Tần Quảng nhìn Dung Quán Mộc lại càng thêm dày đặc, khiến Dung Quán Mộc tự cảm nhận được, da gà nổi đầy mình. Hôm nay cô mặc váy bó chân ngực, phần cut-out ở lưng khá nhiều, bị Tần Quảng nhìn như thế, cô càng cảm thấy rờn rợn.

Một lát nữa, cô dâu chú rể làm lễ xong, cô đưa cô dâu vào thay quần áo rồi ra tiếp khách. Cô dâu chú rể cho hai phù dâu tận tụy về bàn tiệc, còn người của khách sạn sẽ tiếp tục công tác.

Dung Quán Mộc cùng Gia Huệ đến bàn tiệc của đám bạn Tiểu Quỳnh. Gia Huệ huých tay Dung Quán Mộc nói.

"Này, có một anh chàng rất đẹp trai cứ nhìn cậu nãy giờ. Người ta ở bên bàn của bạn chú rể. Có phải rất tiềm năng không?"

Dung Quán Mộc rùng mình gạt đi.

"Không phải đâu, đừng loạn nhìn."

"A, phải không? Chàng đẹp trai còn đang đi về phía này!"

Gia Huệ reo lên, ánh mắt tinh nghịch, Dung Quán Mộc liền bị lừa, quay lại nhìn thấy Tần Quảng vẫn đang ngồi ở đó nói chuyện. Trong khắc kia, anh cũng quay đầu lại nhìn cô, sau đó nâng chiếc ly lên, mỉm cười với cô.

Con mẹ nó, yêu nghiệt!

Dung Quán Mộc quay ngoắt đi, còn Gia Huệ véo tay cô.

"Cậu gạt tớ. Hai người chắc chắn quen nhau!"

Cô hạ giọng nói.

"Đại tiểu thư của tôi ơi, người ta là quản lý cấp cao ở công ti tớ đấy!"

Gia Huệ ngồi sát bên Dung Quán Mộc.

"Thật á? Trời, công ti cậu lại có người đẹp trai như vậy?"

Dung Quán Mộc thở dài.

"Chính là vì quá đẹp trai, mới không dám, thụ sủng nhược kinh! Cậu không hiểu đâu."

Gia Huệ gật đầu.

"Trai đẹp thay cơm, nhưng mà đẹp như vậy, nhất định rất khó giữ. Aizz, cậu xem kìa, có rất nhiều cô gái đến chỗ bàn của anh ấy bắt chuyện."

Dung Quán Mộc nhún nhún vai, sau đó lại tiếp tục cùng các bạn học cũ trên bàn tiệc giao hảo.

Đến phần slow-dance, cô không ra nhảy, cũng không có hứng ăn nữa. Ánh điện bị chỉnh tối để tập trung vào sân khấu chính, cô tự nhiên thấy ánh đèn sân khấu hơi chói mắt.

Mấy người lục tục kéo nhau đi nhảy, Gia Huệ cũng có người mời, mê chơi liền nhấc váy đi. Dù cô ấy đã có bạn trai, nhưng những cuộc chơi cơ bản này cô ấy cũng rất thoáng. Vài chàng trai cũng ra mời Dung Quán Mộc, nhưng cô đều duyên dáng mỉm cười từ chối, sau đó an ổn ngồi xoay ra phía sân khẩu ngắm nhìn Gia Huệ khiêu vũ. Dung Quán Mộc hé mắt nhìn về phía Tần Quảng, người đẹp như thế, người đến mời anh đã sớm quây thành vòng tròn. Anh đứng lên, cao ráo, đặc biệt nổi bật giữa đám oanh oanh yến yến đó.

Vô tình hữu ý, ánh mắt hai người chạm nhau.

Cô hơi nhướn mày, còn anh vẫn nhìn cô chăm chú.

Cô lại liếc về phía Gia Huệ, không thèm nhìn anh nữa.

Gia Huệ múa rất đẹp, tự nhiên trên sàn, dáng vẻ uyển chuyển rất thu hút ánh nhìn. Hồi còn học cùng cấp ba, Gia Huệ rất hay biểu diễn văn nghệ, cô ấy thích cả hát cả khiêu vũ. Dung Quán Mộc đã tưởng cô ấy sẽ thi trường múa, nhưng cuối cùng cô ấy lại chọn đi làm ngân hàng.

Gia Huệ khiêu vũ đẹp đến nỗi, một vài đôi đã nhường lại sân khấu cho cô ấy.

Dung Quán Mộc ngắm cô ấy, vừa mỉm cười vừa bỏ một quả nho vào miệng.

"Trợ lý Dung."

Miếng nho bị cắn làm miếng nhỏ chưa kịp nhai, Dung Quán Mộc nuốt vội, cảm giác không tốt.

Cô quay lại nhìn, liền phát hiện Tần Quảng đã ngồi ngay bên cạnh.

Ở cự ly gần.

Cô hơi né ra, nhìn gương mặt của Tần Quảng rất gần, lúng túng không biết để ánh mắt ở đâu.

Rất nhanh, Dung Quán Mộc can đảm nhìn thẳng vào mắt Tần Quảng, hơi dịch ghế ra, mỉm cười tiêu chuẩn.

"Trợ lý Tần. Thật là bất ngờ. Không ngờ lại gặp trợ lý Tần ở đây."

Tần Quảng đưa cốc nước cho cô, ánh mắt đều là cười.

"Trợ lý Dung hình như bị hóc nho. Uống chút nước đi?"

Dung Quán Mộc nhìn cốc nước, sau đó ưm ưm hai tiếng thanh cổ họng, lắc đầu cười.

"Không sao."

Tần Quảng đặt cốc nước xuống, tiếng nói giống như xa xăm.

"Dung Quán Mộc, hôm nay cô rất xinh đẹp."

Dung Quán Mộc nhìn sống mũi cao anh tuấn của Tần Quảng, tự so với mình, e thẹn cười.

"Trợ lý Tần hôm nay rất đẹp trai, được rất nhiều cô gái hoan nghênh."

Tần Quảng nghiêng đầu, thích thú nhìn cô.

"Thật sao? Thế mọi ngày tôi không đẹp trai, không được nhiều cô gái hoan nghênh?"

Dung Quán Mộc chớp chớp mắt, rất bài bản vuốt đuôi ngựa.

"Mọi ngày cũng rất đẹp trai, cũng rất được nhiều cô gái hoan nghênh."

Tần Quảng phì cười.

"Vậy à? Vậy có cô không?"

Dung Quán Mộc ngơ ngác nhìn, chỉ thấy ánh mắt Tần Quảng giống như ngàn vì sao lấp lánh.

"Ý tôi muốn hỏi là, trợ lý Dung có hoan nghênh tôi không?"

Dung Quán Mộc hơi hé miệng, sau đó phát hiện ra Tần Quảng đang trêu mình, đảo mắt, phát hiện ra bàn chỉ có hai người họ, ở phía xa một số bạn học đang trở lại.

Cô đứng dậy, thấp giọng nói.

"Trợ lý Tần, ra ngoài với tôi một chút được không?"

"Được."

Tần Quảng dĩ nhiên nhận lời, sau đó theo cô đi ra ngoài ban công.

Dung Quán Mộc mặc váy cut-out phần lưng, bên ngoài có chút gió lạnh buổi đêm, không khỏi hơi rùng mình. Tần Quảng ga lăng cởi áo ngoài, sau đó khoác cho cô. Dung Quán Mộc định cởi trả, Tần Quảng liền giữ vai cô.

"Cô mặc chiếc váy này hở lưng, gió lại rất lạnh. Một lát vào trả tôi là được."

Dung Quán Mộc cũng không muốn đôi co, bèn chấp thuận. Tần Quảng đứng khá gần Dung Quán Mộc, thấy cô không nhìn mình, bèn mở lời.

"Trợ lý Dung muốn nói gì?"

Dung Quán Mộc cắn cắn môi, thở một hơi ngắn, sắp xếp ngôn ngữ mà nhỏ nhẹ nói.

"Trợ lý Tần..."

"Ừ?"

"Tôi nghĩ là... trợ lý Tần đừng nên trêu chọc tôi, tôi rất ngại."

Tần Quảng nhìn đỉnh đầu Dung Quán Mộc, trầm mặc.

Dung Quán Mộc ngẩng đầu, đứng cách xa Tần Quảng.

"Xin lỗi trợ lý Tần, nhưng tôi cảm thấy trợ lý Tần đang trêu chọc tôi. Tôi rất ngại. Có thể ở nước ngoài, việc thân thiết như thế này là thoáng, nhưng mà với tôi, tôi thực sự thấy... không thoải mái."

Tần Quảng vẫn bảo trì trầm mặc, nghe Dung Quán Mộc nói tiếp.

"Xin lỗi trợ lý Tần nếu tôi có hiểu sai. Trợ lý Tần đừng cười tôi."

Tần Quảng gật đầu, Dung Quán Mộc nắm nắm tay, quyết định nói rõ.

"Nếu trợ lý Tần muốn làm bạn với tôi, tôi rất vui. Nhưng một số ... một số hành động... tôi cảm thấy trợ lý Tần đang trêu chọc tôi. Tôi là con người đơn thuần, tuổi này cũng xác định kết hôn mới tìm hiểu. Trợ lý Tần mọi thứ đều hoàn hảo, tôi tự biết không nghĩ đến những chuyện không thể. Vì là đồng nghiệp, trợ lý Tần đối tốt với tôi, tôi rất biết ơn. Nhưng trợ lý Tần quá tốt, bạn bè tôi, đồng nghiệp tôi đều sẽ hiểu lầm trợ lý Tần. Tôi không muốn người khác hiểu lầm trợ lý Tần."

"Mong trợ lý Tần có thể cách xa tôi một chút... đừng quá thân thiện và tốt bụng như vậy. Tôi thấy rất ngại."

Đáy mắt Tần Quảng không còn nét cười nào, nét mặt cũng không có biểu cảm gì. Anh nhìn thẳng vào Dung Quán Mộc, như tìm tòi qua ánh mắt cô một điều gì đó. Mỗi lời Dung Quán Mộc nói, Tần Quảng cảm thấy không vui chút nào.

Tệ.

Dung Quán Mộc này, gan cũng lớn thật.

Cô đem áo anh cởi xuống, nâng hai tay đưa cho anh, anh nhận, cô liền vội đứng cách xa anh hai bước rất quy củ, sau đó cúi đầu, nhỏ giọng nói "cám ơn".

Tần Quảng chợt nhếch môi cười, anh bóp chiếc áo trong tay, nhẹ nhàng nói.

"Cô Dung không phải là tôi, mà lại hiểu và nghĩ cho tôi quá."

Dung Quán Mộc bảo trì trầm mặc. Còn Tần Quảng nghĩ đến đoạn cô muốn kéo anh ra ngoài để nói mấy câu này, trước đó còn đảo mắt nhìn đám bạn quay trở lại, đã vội vã muốn đi ra, giống như sợ họ thấy anh và cô ngồi cùng.

Tần Quảng cũng không thèm chào Dung Quán Mộc nữa, nhấc giày da bước đi. Anh đi thẳng qua phòng, rút trong túi phong bì, tới cửa bỏ vào thùng, sau đó trực tiếp đi về.

Dung Quán Mộc từ đầu đến cuối nhìn thấy bóng dáng cao ráo của Tần Quảng, eo thon, mông cong, chân dài thẳng tắp dưới quần âu, còn có cần cổ xinh đẹp, rất quyết đoán đi mất.

Cô run run đi về chỗ ngồi, trong lòng nghĩ, anh ta không hiểu. Mỗi lần anh ta đến gần, cô mộng xuân, nhìn thấy anh ta, lại thấy cả một nữ nhân cổ đại. Cô thấy mộng cảnh hai người cùng nhau hoan ái, việc này, cô đã ngại. Anh ta còn đến trêu chọc cô, cô sẽ phát điên.

Một người quá đẹp, chiêu hoa dụ bướm. Một người tài giỏi, lại còn nhà giàu, con lãnh đạo. Cô nếu lao vào, không đủ sức. Cô tự biết, cơm nhà giàu khó nuốt. Dạng người như Tần Quảng, đối với ai cũng như ánh mặt trời, kiêu ngạo không chịu được.

Anh ta có chút hứng thú với cô, trêu chọc này dẫu nhỏ, nhưng cô không chịu được.

.

.

Tần Quảng mở cửa xe ngồi vào, có chút bực bội đóng cửa xe rầm một cái. Anh nhìn chiếc áo bị vứt sang một bên, sau đó ngồi im lặng một lát.

Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, anh cầm chiếc áo lên, đưa lên mũi ngửi.

Dung Quán Mộc bình thường không dùng nước hoa, hôm nay lại phá lệ dùng mùi hoa nhài, là nước hoa nữ rất dịu nhẹ.

Tần Quảng nghĩ đến những lời vừa rồi, lại vứt chiếc áo ra ghế đằng sau.

Cô muốn anh cách xa cô.

Cô ngại.

Được.

Cho cô như ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro