6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Vậy là lần cuối bọn mình gặp nhau nhỉ, cậu phải đi Seul mà!
-Ừ, phải tạm biệt nhau rồi!
Cô giáo chủ nhiệm lớp tôi tới, nói với tôi:
-Hãy là một cô bé tốt ở Seoul nhé, không, ở mọi nơi luôn, Jane!
-Vâng thưa cô!
Rồi tôi tạm biệt mọi người, đi khỏi trường và không gặp các bạn tôi một lần nào nữa.

       ____________________________
                    CẤT CÁNH
          CUỘC SỐNG Ở SEOUL.
   
Diễn viên đầu tiên, khởi đầu cho mơ ước của tôi.
     
        ____________________________

Chúng tôi hạ cánh xuống sân bay Seoul, có tên Incheon.
Chị tôi đã sống ở Hàn Quốc nhiều năm, nên việc chuyển nhà sẽ dễ. Rồi tôi học tiếng Hàn ở nhà, tiếng Hàn nếu đã quen thì sẽ học rất nhanh. Nhưng với tôi phải mất hơn một năm, thời gian đó đối với tôi rất dài. Và thêm lợi thế nữa là tôi nhớ lâu.
Nhà mới rất rộng, phòng ngủ của tôi cũng rất đẹp nữa. Bố mẹ tôi thì cũng xin đuợc vào làm ở một công ty. Sống ở Seul vài năm, tôi càng thấy cơ hội làm diễn viên của mình tàn dần. Vì áp lực học quá lớn khiến tôi không mấy chịu đuợc. Thật là Địa ngục hàn quốc mà, người ở đây hay than thở vậy. Cho đến một ngày năm tôi 16 tuổi, tôi đi dạo buổi chiều ở công viên thì thấy một người đàn ông ngồi ở ghế đá. Trên tay cầm tờ giấy, anh ta vừa gãi đầu vừa nhìn vào tờ giấy đó. Miệng liên tục lẩm nhẩm.
Rồi đôi mắt anh ta luớt qua lại và dừng ở phía tôi, anh ta đang nhìn tôi.
Anh ta cười rồi vẫy tay gọi tôi lại.
Tôi tiến tới và thấy anh ta trông rất quen, tôi nói bằng tiếng Hàn:
-Xin chào, có chuyện gì thế ạ?
-À, tôi là Hwang Jung Min, còn cô là?
Tôi đã nhớ ra rồi, đây chính là diễn viên trong một bộ phim tôi đã xem đi xem lại vì thích nhân vật chính.
Nhưng Hwang không phải nhân vật tôi thích đó!
-Tôi là Jane Eyre!
-A tên một tiểu thuyết nổi tiếng, nào ngồi đây tôi muốn nói với cô một chuyện!
Tôi ngồi xuống ghế, Hwang nói:
-Tôi đang xem kịch bản một bộ phim này, nhưng giờ tôi đang tìm một người phù hợp để vào vai, tôi nghĩ là cô sẽ muốn đấy!
Tôi cười và nói
-Tôi rất muốn ấy chứ!
-Tuyệt, giờ cô về báo cho gia đình đi, nếu đuợc đồng ý thì mai quay lại công viên gặp tôi!
-Cảm ơn!
Tôi cúi chào Hwang rồi đi. Tôi còn nhớ một bức ảnh tôi đã khen đẹp của Hwang.

Nụ cười tuơi của Hwang cũng đẹp đó chứ, nụ cười híp mắt!

Còn về Tiểu thuyết Jane Eyre, thì tôi cũng đọc rồi, nội dung là Cô bé Jane Eyre mồ côi cha mẹ từ nhỏ, được người cậu ruột mang về nuôi. Cậu chết, Jane phải ở với người mợ vốn tính cay nghiệt là bà Sarah Reed. Đây là một chuỗi ngày cực nhục đối với Jane: Cô bị chủ nhà và gia nhân ngược đãi, hắt hủi, là đối tượng trêu chọc của những đứa con hư của bà Sarah Reed. Trong gia đình ấy, Jane không được phép đọc sách, chơi đùa, lúc nào cũng có thể bị đánh đập, bị tống giam vào buồng tối, bỏ mặc cho đói và khát.

Năm Jane lên 10 tuổi, bà Reed gửi Jane vào trại mồ côi Lowood. Cũng như hàng ngàn trại trẻ khác trên khắp đất Anh, Lowood giáo dục trẻ em theo chủ nghĩa khổ hạnh "hành hạ thân xác để giữ gìn phần hồn". Jane cùng bè bạn của cô phải sống trong những điều kiện ngặt nghèo: Ăn uống tồi tệ, chỉ rặt cháo khê, khoai thối, mỡ hôi, "đến người sắp chết đói ăn vào cũng phát ốm", lại thêm quần áo không đủ ấm, dịch bệnh hoành hành, học sinh thường xuyên chịu đựng những hình phạt tàn nhẫn như bị đánh đập, sỉ nhục... Nhưng ngay từ nhỏ, tinh thần phản kháng và ý thức tự lập đã sớm nảy sinh trong tâm hồn thơ trẻ của Jane.

Sau 8 năm, rời Lowood, Jane đến xin việc ở lâu đài Thornfield. Ông Rochester, chủ lâu đài đem lòng yêu mến cô gia sư trẻ; Ông cũng được cô đáp lại bằng một mối tình nồng nàn say đắm. Hai người làm lễ cưới nhưng không thành: Người vợ mà Rochester buộc phải cưới theo tính toán của gia đình bị điên từ nhiều năm, hiện vẫn còn sống. Không muốn làm một người tình bất hợp pháp của ông chủ, Jane đau khổ trốn khỏi Thornfield. Sau 3 ngày lang bạt trên đường, cô đơn và đói rét, cô tới Marsh End, được anh em Mục sư St. John cứu giúp và tìm việc cho làm. Nhờ những may mắn của số phận, Jane bỗng trở nên giàu có và tìm được họ hàng thân thích. Sau đó, St.John cầu hôn cô và muốn cô đi cùng sang Ấn Độ nhưng cô không đồng ý. Song tình yêu cũ vẫn thôi thúc trong lòng, cô quyết định trở về Thornfield tìm tin tức người yêu. Lúc này, bà vợ điên của ông chủ đã chết, sợi dây ngăn cách hai người không còn. Và dù ông đã trở thành tàn phế, Jane vẫn đến với ông, xây dựng lại hạnh phúc đã mất.

Mẹ tôi thích cuốn sách này nên đã đặt tên tôi là Jane Eyre.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro