130: Món quà từ trái tim(2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Như đã làm với tôi, Kwon Ji-hoon đưa cà phê có đường cho Min Ah-rin và Kim Woo-jin. Min Ah-rin hỏi tôi trong khi cầm một cốc cà phê nóng.

"Yi-gyeol- ssi, cậu có định đi gặp nhà chế tác phẩm Edward không?"

"Tôi vẫn đang suy nghĩ, nhưng đi mà không nói một tiếng thì hơi khó xử"

"Tôi biết số của Phó Hội Chloe. Chúng ta có nên gọi cho cô ấy không?"

'Chloe cho cô ấy thông tin liên lạc?'

Tôi hỏi lại mà không giấu được sự ngạc nhiên.

"Điều đó là thật à?"

"Vâng, Phó Hội Chloe đưa nó cho tôi trước. Cô ấy nói rằng số này chỉ được sử dụng khi cô ấy ở Hàn Quốc. Có lẽ cô ấy mong đợi Yi-gyeol- ssi sẽ đến?"

'Nếu đó là Chloe thì có khả năng lắm' , tôi gật đầu.

"Làm phiền Min Ah-rin- ssi rồi."

"Được rồi, tôi sẽ trở lại ngay thôi."

Min Ah-rin rời khỏi phòng bệnh với chiếc điện thoại trên tay. Tôi nhìn vào bóng lưng cô một lúc rồi quay sang Kim Woo-Jin.

"Kim Woo-Jin, cậu có giữ điện thoại của tôi không?"

"Tôi có."

Vì nó là chiếc điện thoại do Cheon Sa-yeon bí mật sản xuất nên có lẽ giao nó cho Kim Woo-Jin sẽ tốt hơn là giữ nó bên mình. Tôi vỗ nhẹ vào vai Kim Woo-jin, người đang hơi nghiêng đầu trong khi đợi Min Ah-rin

"Yi-gyeol- ssi."

Sau khoảng năm phút nói chuyện, Min Ah-rin trở lại phòng bệnh và mỉm cười rạng rỡ.

"Phó Hội Chloe nói nó ổn nếu chúng ta đến ngay bây giờ. Thật nhẹ nhõm."

"Được rồi, vậy chúng tôi sẽ đi ngay bây giờ"

Tôi chuyển ánh mắt sang Kwon Jeong-han để đề phòng.

"Anh Kwon Ji-hoon cũng ở đây nên chúng ta sẽ đi cùng nhau. Cậu nên nghỉ ngơi."

Jiing, điện thoại của Min Ah-rin rung lên. Min Ah-rin, người đang nhìn vào màn hình điện thoại của mình, tiếp tục.

"Tôi cũng nhận được địa chỉ khách sạn. Nó cũng không xa lắm đâu."

"Vậy thì hãy bay thôi."

Vừa dứt lời tôi mở cửa sổ phòng bệnh. Làn gió xuân ấm áp mơn man khuôn mặt tôi.

"Yi-gyeol-hyung."

"......."

Kwon Jeong-han, người đang bình tĩnh quan sát tôi, gọi tên tôi. Khi tôi quay đầu lại với một nụ cười ngượng ngùng, cậu đặt tách trà đang uống xuống và nói

"Chúc một chuyến đi an toàn."

Sau đó, tôi thấy Kwon Ji-hoon tinh nghịch vẫy tay.

"Vậy hẹn gặp lại anh sau, Hội Trưởng Kwon Ji-hoon."

"Tôi cũng vậy. Nếu có cơ hội, tôi mong chúng ta sẽ gặp lại nhau."

Tôi bay ra ngoài cửa sổ trong khi nắm tay Min Ah-rin và Kim Woo-jin. Khách sạn nơi Phó Hội Chloe và Edward mất 30 phút đi bộ từ Công Hội Requiem qua đó, nên sẽ nhanh hơn nếu bọn tôi bay

* * *

Khi chúng tôi đứng trước cửa khách sạn, một nhân viên đã đợi chúng tôi ở lối vào và dẫn chúng tôi lên tầng trên cùng. Khi tôi bước ra khỏi thang máy, một vệ sĩ đã dùng một thứ trông như cái que quét cơ thể tôi.

"Xin mời vào"

Khi đã xong, người vệ sĩ lùi lại một bước và chỉ về phía cánh cửa ở cuối hành lang.

"Đó là cái gì vậy?"

"Nó là một vật phẩm có chức năng phát hiện những món vũ khí có thể kiểm soát tâm trí giống như Edward- ssi."

Min Ah-rin nhẹ nhàng thì thầm trước câu hỏi của tôi. Đó là một sự phán đoán tốt, nhưng bên cạnh đó, tôi có thể thấy Chloe ngạc nhiên thế nào trước sự việc ấy.

Khi chúng tôi đứng trước cửa, người vệ sĩ đang đứng cạnh đó liền gõ và mở cửa ra. Đó là một phòng khách với cái thảm trước cửa và một cái khăn trải bàn trắng của người Irish.

"Han Yi-gyeol- ssi!"

"Edward- ssi."

Edward mỉm cười rạng rỡ và chạy đến ôm tôi. Tôi cũng ôm lại cậu ấy và nói.

"Cậu thấy sao rồi?"

"hehe, tôi ổn."

"Năng lực giả Han Yi-gyeol."

Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên. Tôi ngước đầu lên trong khi vẫn ôm Edward, Chloe mang trong mình chiếc áo len với khan choàng màu be đứng đó với nụ cười trên môi.

"Xin chào, Phó Hội Chloe."

"Chào mừng, năng lực giả Han Yi-gyeol. Và cả hai người nữa."

Kim Woo-jin và Min Ah-rin, những người theo sau tôi nhẹ nhàng cúi đầu trước khi theo tôi vào phòng. Mái tóc vàng của Chloe tỏa sáng rực rỡ dưới ánh nắng mặt trời xuyên qua cửa sổ.

"Trà? Cà phê? Cậu muốn uống gì?"

"Ừm.....cho tôi một tách trà."

"Eddy lại đây ngồi này."

Nghe vậy, Edward mỉm cười rạng rỡ, nắm lấy tay tôi và dẫn tôi vào phòng. Một tách trà xanh và bánh quế được đặt ở giữa bàn.

"Năng lực giả Han Yi-gyeol. Eddy đã giải thích mọi chuyện xảy ra ở đó."

Sau khi nhấp một ngụm trà, Chloe mở miệng với vẻ mặt nghiêm túc.

"Tôi nghe nói cậu bị thương nặng, cậu đã được điều trị chưa?"

"Vâng, tất nhiên rồi."

Chloe thở dài đáp lại câu trả lời của tôi, cô đứng lên. Đôi mắt xanh giống hệt Edward hướng về phía tôi.

"Cảm ơn rất nhiều, năng lực giả Han Yi-gyeol. Nếu cậu không ở đó điều gì sẽ xảy ra với Eddy của chúng tôi, chỉ tưởng tượng thôi cũng làm tôi kinh hãi rồi."

"Không, đừng nói thế."

Tôi nhanh chóng đặt tách trà xuống và lắc đầu.

"Tôi cũng đã nói với Edward- ssi rồi, nhưng chuyện này sẽ không xảy ra nếu tôi không ở đó."

"Chà..."

Edward, người đang ngồi cạnh Chloe, liếc nhìn cuộc trò chuyện trở nên căng thẳng.

"Có thể hoặc không."

"....Điều đó nghĩa là gì?"

"Nghĩa là tình huống xấu nhất có thể xảy ra."

"Cái đó___"

"Đó là một tuyên bố mang tính hệ quả, nhưng nó cũng đúng. Anh chàng vệ sĩ đó vẫn còn sống, Eddy và cậu đã trở về an toàn. Ngoài ra, thông tin về thủ phạm đã được thu thập. Thành thật mà nói.....đây là một tình huống khá tốt, đúng không?"

Không thể trả lời câu hỏi, tôi cúi đầu. Chloe đã đúng.

Chúng tôi phát hiện ra rất nhiều thứ mà không có bất kỳ thiệt hại nào. Khả năng của Samael, sức mạnh cũng như cách hắn ta điều khiển tâm trí mọi người.

Nhưng dù vậy, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng Chloe sẽ nói những điều này.

"Cậu có ngạc nhiên khi tôi nói với cậu điều này không?"

"Thành thật mà nói.....thì có."

"Điều này có thể hiểu được. Tôi là chị của Eddy."

Chloe nhìn vào đôi mắt run rẩy của Edward và nắm tay cậu. Chloe nhìn Edward một lúc rồi nói tiếp.

"Thực ra, tôi cũng khá tức giận, năng lực giả Han Yi-gyeol. Tôi đã nghĩ chuyện này sẽ không xảy ra nếu.....không, tôi xin lỗi."

"Không."

Đối với Chloe, Edward là người vô cùng quan trọng. Vậy nên ngay cả khi họ ghét tôi thì tôi cũng hiểu được. Vì tôi cũng từng trải qua cảm giác đó rồi.

"Hội trưởng Cheon Sa-yeon đã nói với tôi rồi. Cậu không phải người xấu, cậu là người đã cứu Eddy."

"......."

'Cheon Sa-yeon nói hộ mình?'

Tôi cười cay đắng trước những lời khó tin đó. Đúng vậy, không phải một hoặc hai ngày mà tôi không biết Cheon Sa-yeon đang diễn.

"Dù sao thì tôi cũng rất biết ơn. Vậy nên tôi mong rằng cậu không quá bận tâm đến những lời tôi nói hoặc chuyện của Eddy. Tôi không muốn khó xử mỗi khi gặp năng lực giả Han Yi-gyeol."

Những lời cuối cùng đầy sự vui tươi. Tôi thả lỏng cơ thể và mỉm cười.

"Vâng."

"Tuyệt vời."

Chloe vỗ nhẹ tay và đứng lên.

"Eddy của chúng tôi nói rằng em ấy có chuyện muốn nói với năng lực giả Han Yi-gyeol, vậy nên hãy để không gian riêng cho hai người họ nào. Healer Min Ah-rin, tôi sẽ dẫn cô đi tham quan. Cậu bạn bên cạnh cậu cũng sẽ đi cùng chúng tôi.

Kim Woo-jin nhìn tôi với vẻ mặt lo lắng. Thấy tôi gật đầu ra hiệu không sao mới miễn cưỡng đi theo Chloe và Min Ah-rin rời khỏi phòng.

Tôi và Edward một mình trong phòng, cậu ấy ngập ngừng mở miệng với khuôn mặt tô hồng như thể xấu hổ.

"Cái đó, Han Yi-gyeol- ssi."

"Vâng?"

Edward, người đã trầm ngâm một lúc, ngọ nguậy bàn tay nhỏ và trắng mịn, nhìn tôi với vẻ mặt lo lắng.

"Tôi,tôi muốn tặng cậu một món quà."

"Một món quà?"

"Đúng vậy. Có món vật phẩm nào mà cậu cần không? Vũ khí, tôi cũng có các món phụ trợ. Tôi có rất nhiều vật phẩm tốt! Tôi sẽ tặng cậu một trong số chúng."

"Ừm...."

Tôi liếm môi trước lời đề nghị bất ngờ. Nếu ở hoàn cảnh khác, tôi sẽ chấp nhận ngay mà không cần nghĩ nhiều, nhưng tôi thấm chí còn không muốn nhận món đồ từ Edward, người đã phải chịu đựng vì tôi.

"Không, tôi ổn."

Khi tôi mỉm cười từ chối, Edward mở to mắt và há miệng. Có vẻ như cú sốc khá lớn khi cậu không biết tôi sẽ nói không.

"Hiện tại không có món đồ nào mà tôi thực sự cần."

"Nh-nhưng mà! Có một số mặt hàng rất tốt! Có hạng S, hạng A... Dùng súng làm vũ khí thì sao? Lúc đó chắc chắn cậu sẽ thích nó!"

Đột nhiên Edward bắt đầu bám víu tôi một cách tuyệt vọng. Trong thâm tâm tôi khá ngạc nhiên trước việc cậu ấy hung hãn lao vào tôi từ phía bàn bên kia, tôi dựa lưng vào ghế sofa với nụ cười ngượng nghị.

"Làm ơn đi, Han Yi-gyeol- ssi. Cậu có thể chọn bất cứ món nào mà, vậy nên cậu có thể nhận lấy nó được không? Bởi vì cậu đã cứu tôi, tôi muốn trả ơn cậu..."

Khi tôi tiếp tục từ chối, nước mắt bắt đầu trào khỏi đôi mắt của Edward. Tôi nhanh chóng lấy khan tay trên bàn ra và lau nước mắt đang chảy trên má cậu ấy.

"Đừng khóc, Edward- sii".

"Hức...,tôi sẽ tặng quà cho cậu và sắp xếp tất cả đồ đạc, hic.... Tôi thực sự có rất nhiều đồ tốt..."

"Được rồi, được rồi tôi sẽ nhận mà."

Trước những lời nói nghẹn ngào của Edward, cuối cùng tôi cũng giơ hai tay đầu hàng. Khi nghe câu trả lời của tôi, Edward nhanh chóng ngừng khóc và nở nụ cười.

"Thật ư? Cậu muốn món nào? Cứ nói đi!"

"Ừm.."

Nên lấy vật phẩm nào nhỉ? Mình không nghĩ nó sẽ đủ cho Edward nếu chỉ chọn bừa một cái...

"Ah."

Đột nhiên, một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi. Máu chảy khắp lòng bàn tay, cơ thể đầy những vết sẹo.

'Nhưng...'

Ngay cả khi tôi nhận được món đồ mà tôi đang nghĩ đến, tôi cũng không chắc liệu đây có phải quyết định đúng đắn không. Sau khi suy nghĩ một lúc, tôi cắn môi cẩn thận hỏi Edward.

"Eward- ssi, cậu có vật phẩm nào giúp cầm máu không?"

"Đương nhiên là tôi có rồi."

Edward gõ nhẹ vào chiếc nhẫn mà cậu dang đeo, một hộp phụ kiện nhỏ xuất hiện trên không trung. Chiếc hộp phụ kiện được bọc nhung xanh lá cây mở ra để lộ ra đôi bông tai đỏ rực.

"Đây là một vật phẩm phục hồi cấp S. Nó tăng tốc độ chữa lành vết thương và chất độc, đồng thời giảm bớt một số cơn đau."

Tôi mỉm cười cay đắng khi nhận lấy hộp phụ kiện mà Edward đưa. Nó có một viên đá quý đỏ như máu dính trên đấy. Chà...nếu nó hợp với hắn như vậy, tôi không thể không đưa.

"Han Yi-gyeol- ssi này."

Edward, người đang lặng lẽ nhìn tôi thận trọng hỏi.

"Vật phẩm này.... Cậu định đưa nó cho người mà tôi đang nghĩ đến phải không?"

"Tôi xin lỗi, tôi vẫn chưa cần vật phẩm nào cả".

"Không, tôi muốn trả ơn cậu vậy nên tôi rất vui vì cậu nhận món quà này không quan trọng cậu dùng nó để làm gì. Hơn nữa, tôi đang lo lắng không biết..."

Edward dừng lại một lúc rồi nói tiếp, nhìn phản ứng của tôi.

"Cái đó, liệu Cheon Sa-yeon- ssi sẽ nhận lấy nó chứ? Như Han Yi-gyeol- ssi đã biết, khả năng và vật phẩm của Cheon Sa-yeon- ssi là phải chắc chắn."

"Nó không thể sửa."

Đó là lý do tại sao tôi đã nghĩ về nó. Tuy nhiên tôi vẫn thích món vật phẩm này.

"Cảm ơn, Edward- ssi."

Khi tôi cảm ơn với chiếc hộp phụ kiện trên tay, Edward đã nở nụ cười một cách thoải mái hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro