132: Món quà từ trái tim(4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tôi gần như không thể trả lời, tất cả những lý do tôi vừa nghĩ ra mờ dần trên khuôn mặt Cheon Syeon, người đang đến gần đến mức tôi có thể cảm nhận hơi thở của anh ấy.

"...anh muốn tôi làm gì?"

"Nếu cậu đã đưa cho tôi đôi bông tai này, thì cậu phải giúp tôi đeo nó."

"Anh đang yêu cầu tôi xỏ lỗ tai à? Ngay bây giờ?"

"Đúng."

Cheon Syeon không dừng lại mà còn mở hộp phụ kiện ra. Anh lấy ra một chiếc bông tai và hướng nó về phía cậu.

"Nhanh lên."

"Anh điên à, tôi làm như thế nào? Tôi thậm chí còn chưa bao giờ xỏ lỗ cho chính mình."

"Cậu chỉ cần ấn nó vào giữa dái tai mình thôi, có gì khó lắm à?"

Cheon Syeon cưỡng ép để chiếc bông tai vào tai tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt vô tội không biết phải làm gì. Tôi cau mày khi cảm nhận được viên ngọc đỏ chạm vào đầu ngón tay của mình.

"...Tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy."

"Tôi sẽ không trách cứ cậu đâu, cậu không cần lo lắng."

Nếu anh chỉ là một đứa trẻ con, tôi chắc chắn sẽ đồng ý nhưng...

Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng tôi chỉ thở dài. Hãy làm thật nhanh và rời khỏi đây nào. Làm sao để tôi vượt qua sự bướng bỉnh của Cheon Syeon đây?

Dù sao nó cũng là vật phẩm hồi phục nên không cần khử trùng đâu. Tôi nắm lấy chiếu bông tai bằng hai đầu ngón tay và nghiêm túc nhìn vào dái tai Cheon Syeon. Cheon Syeon nhìn tôi với một nụ cười khó chịu, đột nhiên dùng cả hai tay ôm lấy eo tôi và nhấc tôi lên.

"Cái gì đây?"

"Tư thế của cậu có vẻ không thoải mái."

Trong một khoảng khắc, thay vì ngồi trên ghế sofa tôi lại ngồi lên đùi Cheon Syeon và nhìn nhau, tim tôi như thắt lại.

"Cái, cái gì..."

Khi tôi nhìn thấy khuôn mặt Cheon Syeon tiến lại gần đến mũi tôi, tôi nhớ lại những gì đã xảy ra đêm qua mà tôi gần như quên mất. Không nhận ra điều đó, tôi buộc phải nhìn vào môi Cheon Syeon và đẩy vai anh.

"Bỏ ra."

"Nếu cậu làm cho tôi, tôi sẽ để cậu đi."

Cheon Syeon trả lời tôi một cách trơ trẽn và hơi quay đầu lại. Chắc chắn là ngồi lên và nhìn sẽ thoải mái hơn là ngồi cạnh anh ta. Uh, phát ra một tiếng động đau đớn*, tôi kéo mình lại gần để nhìn kĩ hơn vào dái tay của anh ấy.

*Note: Có thể hiểu là ẻm hầm hừ, cảm thấy khó chịu khi bị ép phải làm việc mình ko thích.

"...Tôi làm đây."

"Khi tôi ấn đầu chiếc bông tai nhọn vào dái tai Cheon Syeon, Cheon Syeon tựa mặt vào vai tôi thì thầm.

"Làm đi."

Tôi truyền sức mạnh vào đầu ngón tay của mình. Sẽ ít đau hơn khi đâm một phát hơn là ấn từ từ. Chiếc bông tai xuyên qua dai tai của anh dễ dàng hơn nhiều so với tôi nghĩ và hướng ra phía đối diện.

"Nó diễn ra tốt chứ?"

"Chắc vậy."

Tôi nắm lấy tai Cheon Syeon và nhìn xung quanh. May mắn thay, chiếc bông tai được đặt chính giữa dái tai mà không bị cong vẹo.

Dù phần dái tai có dài đến đâu thì nó cũng là xuyên qua lớp da thịt, Cheon Syeon trông có vẻ không đau chút nào. Anh ta không thấy đau à?

"Cậu cũng phải làm tai bên này nữa."

"Tôi biết rồi, im lặng nào."

Tôi đánh vào cánh tay của Cheon Syeon, người luôn làm phiền tôi và lấy ra chiếc bông tai còn lại từ hộp phụ kiện.

Bây giờ đã thành công rồi, không còn gì khó khăn nữa. Tôi cưỡng bức quay mặt Cheon Syeon, người đang có vẻ phấn khích và ấn mánh chiếc bông tai vào dai tai của anh.

"Ối, đau quá."

Khi tôi đâm nó còn thô bạo hơn tai bên kia, Cheon Syeon đã kêu lên như thể đang chờ đợi.

"Đừng có lố bịch thế."

Sau khi xác nhận rằng cả hai bên bông tai được đặt đúng chỗ, tôi cũng kiểm tra tình trạng của tai để đề phòng. May mắn thay, đó là vật phẩm hồi phục nên không có vết sưng đỏ hay chảy máu.

"Cậu xong rồi à?"

"Ừ."

Nói xong tôi cảm thấy kiệt sức. Với khuôn mặt mệt mỏi, tôi cố gắng thoát khỏi Cheon Syeon, anh ta vẫn không chịu buông thắt lưng mình đang ôm.

"Làm ơn buông ra được không?"

"Cậu không có gì muốn nói với tôi sao?"

"Tôi nói là buông ra."

"Tại sao? Cứ để như vậy đi."

Chết tiệt, tên khốn điên... Khi tôi nhìn anh một cách chân thành, Cheon Syeon để tôi đi với ý định sẽ bỏ qua. Tôi nhanh chóng thoát khỏi vòng tay của anh ta và đứng cách xa ghế sofa hết mức để có thể chạy trốn.

"Không phải quá xa để nói chuyện sao?"

"Cheon Syeon."

Tôi không muốn tiếp tục làm những điều vô nghĩa với anh ta nữa nên đã lờ đi lời nói của Cheon Syeon. Tôi thốt ra câu hỏi mà tôi đã muốn hỏi ngay từ lúc bị kéo đến Samael.

"Edward- ssi sẽ bị dính năng lực của Samael... Anh biết rồi đúng không?"

Ngay trước khi Edward đến phòng khách trong trạng thái bị kiểm soát tâm trí, Cheon Syeon đã nhận được cuộc gọi khẩn cấp từ người quản lí khu N11 và rời đi cùng Woo Seo-hyuk.

"Sẽ thật buồn nếu tôi không có ở đây."

Trước lời nói của Cheon-yeon, tôi giục anh ta đi. Đôi mắt tôi tò mò muốn biết anh sẽ có phản ứng gì trong mọi tình huống.

Tất nhiên, có thể đó chỉ là trí tưởng tượng của tôi. Ngay cả khi anh ta là Cheon Seon, chắc hẳn anh cũng không thể đoán trước được hành động của Cheon Syeon. Tuy nhiên, như thể hoàn toàn phá vỡ sự mong đợi của tôi, Cheon Syeon chạm vào chiếc bông tai và trả lời thẳng thừng.

"Tôi đã mong đợi nó."

Tôi hỏi, cố gắng kìm nén cảm xúc kích động của mình.

"Tại sao?"

"Hm."

Ánh mắt của Cheon Syeon người đang gõ ngón trỏ vào đùi, quay sang tôi.

"Cậu ta trẻ, thông minh và có thể cậu ta thích có nhiều vũ khí vì là người chế tác. Hơn nữa cậu ta còn là em trai của Phó Hội Athena nên cậu ta không phải là người có thể tùy tiện ngăn cản."

"Đừng ngu ngốc, Han Yi-gyeol. Thật vô nghĩa khi quan sát Edward trong trạng thái bị kiểm soát tâm trí. Dù sao thì chắc chắn có ai đó khác đã tiếp cận cậu ta."

Không phải tôi không biết ý của Cheon Syeon là gì. Nếu Samael tiếp cận tôi bằng cách kiểm soát tâm trí tôi như hắn đã làm với Kang Seung-geon, chứ không phải Edward...

'Nó có thể còn tệ hơn thế này như Chloe nói.'

Nhưng giống như Cheon Syeon và Chloe, tôi không thể chỉ suy nghĩ lý trí được. Khuôn mặt Edward hiện lên trong tâm trí tôi khi cậu ấy nói cảm ơn vì đã cứu cậu với đôi mắt lấp lánh.

"Điều đó có nghĩa anh đã lợi dụng cậu ấy."

Cho dù nó được đóng gói cẩn thẩn đến đâu thì vẫn là anh ta ném một miếng mồi thích hợp cho Samael.

"Lợi dung?"

Tuy nhiên, Cheon Syeon nhếch môi trước lời tôi nói và mỉm cười.

"Tôi đã đưa ra lựa chọn tốt nhất trong một tình huống không thể tránh khỏi. Đó là cách duy nhất để ngăn chặn cuộc tấn công của Samael mà không ai chết."

"...nếu vậy thì Cheon Syeon, anh."

Cheon không chỉ lên kế hoạch về việc Edward bị tấn công bởi năng lực kiểm soát tâm trí của Samael mà còn lên kế hoạch cho mọi tình huống cho đến khi tôi bị bắt đi để bảo vệ Edward và cuối cùng được Cheon Syeon cứu.

Để làm được điều đó.

"Chắc hẳn anh đã biết năng lực của Samael sẽ không có tác dụng với tôi."

Để tất cả những kế hoạch đó thành công, điều quan trọng nhất là tôi phải chịu đựng mà không bị kiểm soát tâm trí. Cheon Syeon biết chính xác khả năng của tôi, điều mà tôi không biết.

Tôi đã đoán ra được Edward sẽ bị lợi dung, nhưng tôi chưa bao giờ tưởng tượng được rằng anh ta cũng nắm được phần đó.

Cuối cùng, bao gồm Kwon Jeong-han đang bị thương, tôi, Edward và Samael. Tất cả bọn tôi giống như là con rối nhảy múa trong lòng bàn tay của Cheon Syeon. Tôi siết chặt bàn tay lại.

Tôi cắn chặt môi, cố gắng kìm nén những cảm xúc muốn dâng trào hết lần này tới lần khác. Cheon Syeon nhìn tôi với vẻ mặt không cảm xúc, nhướng mày khi thấy tôi không nói gì.

Tôi nhanh chóng ra ngoài, sợ rằng mình sẽ phun ra những lời khó nghe khi tiếp tục đối mặt với Cheon Syeon. May mắn thay, anh ta cũng không bắt tôi lại.

Sau khi chạy ra khỏi văn phòng đại diện như muốn chạy trốn, tôi bước vào cầu thang thoát hiểm, đi hồi lâu. Tôi dựa vào bức tường lạnh lẽo và thở một cách nặng nhọc.

"Chết tiệt, anh là đồ khốn."

Tôi lẩm bẩm và cúi đầu. Không khí mát mẻ làm mát đầu tôi.

Một tên chết tiệt kiểm soát và lợi dụng người khác theo ý mình. Anh khác quái gì Samael, những lời chửi rủa như vậy đã đến tận cổ.

'Dừng lại nào.'

Dù tôi có tức giận và thất vọng bao nhiêu thì chỉ cần có cơ hội, anh ta vẫn sẽ làm. Thật vô nghĩa khi biết mà vẫn bỏ cảm xúc vào trong đó.

...dù sao cũng không còn nhiều thời gian nữa.

Ngày mai, Kim Woo-jin sẽ mang thông tin của Kang Seung-geon về. Han Tae-heon cũng sẽ sớm trở lại Hàn Quốc, sau đó...

Tôi nhắm đôi chặt đôi mắt đang run của mình.

* * *

Sầm.

Cheon Syeon nhìn cánh cửa đóng chặt một lúc, đứng dậy bước về phía cửa sổ. Anh nhìn lên bầu trời nơi mặt trời đã bắt đầu lặn và nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trên cửa sổ.

Đôi bông tai đỏ rực lộ ra dưới mái tóc đen của anh. Cheon Syeon nhìn nó với vẻ mặt khó hiểu, anh lấy điện thoại ra.

"Nói đi."

[Câu đầu tiên cậu nói khi trả lời điện thoại là đây à? Tôi thật ước gì cậu lịch sự hơn, Hội trưởng Cheon Syeon.]

Cheon chỉ trích anh, dù Cheon Syeon chỉ vô cảm nói.

"Vấn đề chính."

[...tại sao giọng cậu lại như vậy? Nghe có vẻ cậu đang chán nản.]

"Nếu cô còn nói nhảm là tôi cúp máy đấy."

[Về năng lực giả Han Yi-gyeol.]

Những giọt nước rơi xuống khung cửa sổ phản chiếu màu đỏ của ánh nắng ban chiều. Lộp bộp, ngay sau đó những hạt mưa mới rơi một hai giọt trở nên dày hơn. Cheon Syeon nhìn chằm chằm vào cơn mưa.

[Năng lực giả Han Yi-gyeol đã đến khách sạn. Cậu biết rồi nhỉ?]

"Ừ."

[Tôi đã kiểm tra năng lương của năng lực giả Han Yi-gyeol như cậu muốn.]

"Có vẻ như năng lượng có vấn đề."

[Tôi không biết liệu đó có phải vấn đề không, nhưng nó rất đặc biệt.]

Do dự một chút, cô sắp xếp từ ngữ rồi lại nói tiếp.

[Năng lượng của năng lực giả Han Yi-gyeol...]

Ánh mắt của Cheon Syeon trở nên lấp lánh trong khi lặng lẽ nghe lời giải thích.

"Cô chắc chứ?"

[Tôi chắc chắn.]

"Có trường hợp như vậy tồn tại à?"

[Chà, đó là một thứ chưa ai từng thấy trước đây.]

"Nguyên nhân là gì? Cô tìm ra chưa?"

[Chưa, dù nó là gì đi chăng nữa tôi cũng đã rất hoang mang và ngạc nhiên khi nhìn thấy nó. Có lẽ ngay cả năng lực giả Han Yi-gyeol cũng cảm thấy có gì đó kỳ lạ. Cậu ấy nắm bắt rất nhanh và còn thông minh nữa.]

"...tôi biết."

Nó quá tốt với không lý do. Với một tiếng thở dài, Cheon Syeon nhớ lại khuôn mặt của Han Yi-gyeol. Đôi mắt cậu ánh lên vẻ thất vọng và mệt mỏi.

[Tôi sẽ xem xét kỹ hơn một chút nếu có thời gian, nhưng cậu biết đấy, tôi và Eddy phải bắt chuyến bay vào ngay mai.]

"Thế là đủ rồi, phần còn lại tôi sẽ tự lo liệu."

[Vậy tôi sẽ không quan tâm nữa...]

Chloe nặng nề thở dài và nói với giọng nhẹ nhàng.

[Cậu đang cố làm cái quái gì vậy, Hội Trưởng Cheon Syeon?]

[Tôi cũng khá thất vọng vì sự việc này, nhưng vì đây là một mối quan hệ lâu năm nên tôi cũng phần nào hiểu được. Nhưng những người khác thì không.]

'Điều đó có nghĩa anh đã lợi dụng cậu ấy.'

Qua tiếng mưa, lời nói của Han Yi-gyeol truyền qua tai anh, Cheon Syeon mở mắt sau khi nhắm một lúc lâu, trả lời một cách muôn màng.

"Tôi không quan tâm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro