18. tấm màn được vén lên (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


“Vậy lỡ trong nước có độc thì sao?”

"Có khả năng đó! Hãy đặt chai nước sang một bên và điều tra xem ai đã chuẩn bị nó!"

"Tôi sẽ... Hả? Đợi đã, nghĩ lại, tôi đã tự mình chuẩn bị chai nước."

"Ed, cậu... sao cậu dám!"

"Không, đợi đã, tại sao ngươi lại nghi ngờ ta?!"

Ồ, nghĩ lại thì, Ben vẫn chưa hồi phục sau ảnh hưởng của trận chiến.

Điều đó có nghĩa là cậu ấy không suy nghĩ thông suốt.

"Làm sao cậu có thể nói cậu ta như thế? Cậu ta muốn giết tôi à?

Tôi nhìn Ed bằng đôi mắt lạnh lùng nhưng để cậu ta đi vì cậu ta làm vậy vì lo lắng cho tôi và cậu ta trông khá bối rối.

Không phải vì tôi sợ có một phụ tá như Dahar, phụ tá của Quân đoàn 12 thay thế cậu hay gì đó.

Tôi cảm thấy họ sẽ thực sự đánh nhau đến chết nếu tôi không làm gì cả, vì vậy nên tôi ho và gọi họ lại.

“Tôi ổn, nên cả hai người dừng lại đi… Khụ”

"Ngài Demon!"

"Cái quái..! Ngài ấy thực sự không ho ra máu nhưng đá ma thuật không phản ứng... Cái quái gì vậy? Viên đá ma thuật có hoạt động không? Tôi sẽ thay nó ngay khi quay về!"

Không, không phải nó.

Chết tiệt....

Tôi bỏ cuộc.

Tại sao cậu hỏi? Sức khỏe tinh thần của tôi đang cạn kiệt.

Tôi không thể tin rằng phải mất nhiều công sức đến vậy để chứng minh rằng nó không phải là chất độc.

Tuy nhiên, không ai trong số họ tin tôi.

Cuối cùng họ đi đến kết luận, “Ngài Demon hùng mạnh của chúng ta đang nói dối và cố tự mình vượt qua chất độc để chúng ta không lo lắng", nên họ làm như thể mình bị lừa một lần thôi.

Tôi cảm kích vì họ đã để tôi yên, nhưng... tại sao tôi lại cảm thấy như mình sắp phát điên?

“Vào thời điểm đó, ngài Demon nghiền nát tư lệnh quân đoàn 7 cũ khi hắn rơi vào giữa trận chiến trước mặt chúng ta…!”

Tôi có thể nghe một giọng nói lớn, phấn khích từ bên ngoài.

Kiệt sức, tôi ngồi trên chiếc áo choàng Ed đã trải sẵn cho tôi, dựa vào thành xe ngựa và ngơ ngác lắng nghe.

Một cơn gió mát thổi vào, làm tung bay mái tóc trắng của tôi. Những cơn gió lùa qua tóc tôi và vuốt ve da đầu tôi như muốn đánh thức tôi dậy.

Nó làm đầu tôi nguội đi một chút, và sự thật về câu chuyện của tôi bắt đầu lấp đầy những khoảng trống trong tâm trí tôi.

Ừ, vì điều đó khiến dạ dày tôi không ngừng đau. Chết tiệt, tên này.

Tôi không giết anh hùng.

Tôi không ngăn anh ta tự hủy, và tôi không ngăn sự tự hủy của anh ta bằng cơ thể mình.

Câu chuyện về cựu Tư lệnh Quân đoàn 7 cũng hơi dài dòng.

Vậy hãy để tôi tóm tắt lại tôi là ai.

Tên tôi là Deon Hart.

Vì những tình huống không thể tránh khỏi, tôi hiện đang sống ở Quỷ Giới dưới cái tên "Demon Arut", và―

-là "người bạn đồng hành cuối cùng" của "anh hùng cuối cùng".

Anh hùng cuối cùng, huh...

Tôi nghiêng đầu và dựa vào thành xe ngựa.

Bầu trời đen với ba mặt trăng và các ngôi sao lấp đầy tầm nhìn của tôi.

"...Không vui chút nào"

"Anh hùng cuối cùng", "đồng hành cuối cùng".

Đó là cách Đế quốc gọi họ. Không khó để hiểu tại sao.

Đế chế chỉ thích thể hiện. Từ bổ nghĩa "cuối cùng" đó mang lại sức nặng hơn thay vì chỉ đơn giản gọi chúng tôi là "Anh hùng" và "bạn đồng hành của anh ấy".

Tôi không nghĩ từ bổ nghĩa "cuối cùng" có ý nghĩa gì, đặc biệt là khi nó gắn với một anh hùng.

Không có thứ gì là cuối cùng mãi mãi.

Ví dụ như một gia đình có hai đứa con. Đứa con thứ hai sẽ là con út.

Nhưng điều gì xảy ra khi họ có thêm một đứa con? Danh hiệu “con út” gắn liền với con thứ hai được chuyển cho con thứ ba.

Điều tương tự cũng xảy ra với các anh hùng.

Thế giới coi trọng sự cân bằng. Sức mạnh của Quỷ vương đủ lớn để phá vỡ sự cân bằng đó, nên chỉ cần Quỷ vương còn sống, thế giới sẽ cử một anh hùng khác đến bất cứ khi nào có thể.

Điều đó có nghĩa là chữ “cuối cùng” gắn liền với người tiền nhiệm đã chết của họ sẽ được truyền lại cho anh hùng mới.

Khi đó tôi sẽ không còn là “người bạn đồng hành cuối cùng” của “Anh hùng cuối cùng” mà là “người bạn đồng hành cuối cùng” của “một anh hùng đã từng tồn tại trong thời điểm nào đó".

Tóm lại, tôi không nghĩ chúng ta cần chú ý quá nhiều đến từ “cuối cùng”.

Đó là một từ ngữ trống rỗng chỉ để trưng bày.

"Sau đó, ngài đột nhiên nắm lấy vai Anh hùng khi hắn chuẩn bị tự hủy!"

À, họ vẫn đang nói chuyện

Không, không phải. Tôi nắm lấy vai cậu ấy nhưng tôi chỉ làm vậy vì tôi không thể nghe rõ tiếng cậu ấy.

Vậy... tôi phải bắt đầu giải thích từ đâu đây....

Được, tôi sẽ bắt đầu giải thích từ lúc tôi được chọn làm bạn đồng hành của Anh hùng và cùng anh ấy tiến đến Lâu đài Quỷ vương.

....nghĩ lại, tôi rất vui vì còn sống.

Tôi rùng mình khi nghĩ đến chuyện xảy ra lúc đó.

Đường đến lâu đài Quỷ Vương "khá thô bạo". Không, "khá" không phải là từ đúng.

Làm sao tôi có thể mô tả nó một cách đơn giản là “khó khăn” khi rất nhiều người được chọn làm bạn đồng hành đã chết ngoại trừ tôi?

Cuối cùng, tôi là người duy nhất còn sống vào thời điểm Lâu đài Quỷ xuất hiện, vậy nên Anh hùng đã bắt đầu tin tưởng tôi quá nhiều...

Thực tế là tôi chỉ gặp may thôi.

"Ừ, may mắn đấy".

Tôi mỉm cười cay đắng khi nhìn các binh lính, những người hiện đang hào hứng nói về tôi.

****

“Tôi sẽ tự đi từ đây.”

".....Cậu nghiêm túc chứ?"

Tôi buột miệng.

Ý cậu là cậu không thể nhìn họ qua con mắt của một anh hùng?

Không, điều đó không thể đúng được. Một "anh hùng" là một anh hùng chẳng vì gì cả.  Một anh hùng có tài năng vượt trội và thân hình cường tráng để đối phó với lũ quỷ.

Chắc hẳn cậu ấy có cái nhìn rõ ràng hơn về đội quân đó hơn tôi lúc này.

Tôi quay đầu lại một lần nữa để nhìn chằm chằm vào lâu đài quỷ khổng lồ.

Lộng lẫy hơn bao giờ hết. Dù sao thì đó cũng là nơi Quỷ Vương sinh sống.

Nếu cậu ấy nói với tôi sớm hơn, tôi đã ở lại đó và tiếp tục sống. Vậy tại sao?

Tại sao cậu lại kéo tôi đến đây chỉ để nói điều này?

Lâu đài Quỷ vương khổng lồ và tráng lệ.

Thông thường, kích thước và vẻ ngoài của nó cũng đủ để thu hút sự chú ý của mọi người nhưng có một thứ khác khiến chúng tôi chú ý hơn.

Những thứ màu đen tụ lại trước mặt chúng tôi.

Vâng, lũ quỷ. Tôi chắc là những Quân đoàn khác đã đi theo Quỷ vương để xem trận chiến.

Nói một cách đơn giản, điều này có nghĩa là Quỷ vương hiện đang ở phía trước Lâu đài Quỷ.

Trùm cuối thì không phải nên xuất hiện cuối cùng sao? Tại sao hắn lại ở đây?

"Trước hết, vai trò của "người bạn đồng hành" là dọn đường cho Anh hùng. Trận chiến chỉ dành cho Anh hùng. Vì vậy, ngài Hart, vai trò của ngài đã kết thúc. Cảm ơn vì sự giúp đỡ của ngài".

"Nhưng... tôi sẽ quay lại đây nếu chúng ta thắng, vậy nên ngài có thể ở lại đây cho đến khi trận chiến kết thúc không?"

"...tôi hứa"

Khi tôi nhìn lại đội quân đông đảo của Quỷ vương lần nữa, tôi chắc chắn Anh hùng sẽ thua.

Anh hùng sẽ thua. Không có cách nào chúng ta có thể giành chiến thắng.

Riêng Quỷ vương đã áp đảo, nhưng phải đối phó với một đội quân như vậy sao? Điều đó là không thể, ngay cả đối với một anh hùng.

Có một điều cậu không nói với tôi.

Vai trò của một đồng minh là dọn đường cho Anh hùng. Nói cách khác, nhiệm vụ của họ cũng là ngăn chặn những lực lượng đó để Anh hùng tham gia vào trận chiến toàn diện với Quỷ vương.

Tuy nhiên, cậu ấy không đề cập đến nó chắc là để tránh tôi chết một cách thảm hại.

Cho dù anh ấy chết, ít nhất anh cũng muốn cứu thêm một nạng nữa.

Thật là một cách Anh hùng suy nghĩ.

"Đó là..."

Những lời muốn thoát ra lại mắc kẹt trong cổ họng tôi. Tôi cảm thấy như mình đang nghẹt thở vì chúng.

Tôi tự hỏi rốt cuộc tôi muốn nói gì với cậu ấy? Dù sao thì tôi cũng không thể giữ cậu ấy lại, nói đúng hơn là tôi không nên làm thế.

Tôi có gọi, tôi cũng không có gì để nói với cậu ấy điều gì. Tôi không dám nói những điều với cậu ấy như "Chúng ta sẽ quay lại thôi".

Suy cho cùng, Anh hùng được sinh ra là để giết Quỷ Vương. Nếu anh ta bỏ lại Quỷ vương ở ngay trước mắt mình, điều đó có nghĩa là anh ta đã vứt bỏ giá trị tồn tại của mình.

Tuy nhiên, nó không có nghĩa là tôi sẽ đi với cậu ấy. Tôi cảm thấy tồi tệ khi sống sót như thế nhưng..

Tôi không thể đi xa tới mức đó và không đời nào tôi sẵn sàng đến một nơi mà mình chắc chắn sẽ chết.

Chết tiệt, tôi muốn sống.

"..."

Tôi ngậm miệng lại và cố gắng sắp xếp suy nghĩ của mình.

Tất cả những gì tôi có thể nói trong thời điểm này là...

...không có gì

Không gì cả.

"Vậy tôi sẽ đi đây"

"...ừm"

Khi tôi vừa thốt ra câu trả lời thì cậu ấy đã đi xuống vách đá nơi chúng tôi đang trốn, về phía quân đội quỷ.

Bước chân của cậu ấy không chút do dự.

Từng bước chân của cậu ta tự tin, như thể cậu ta không có ý nghĩ về việc sẽ thất bại và cậu ấy đã dừng lại khi đứng trước Quỷ Vương.

Một cuộc trò chuyện ngắn đã trôi qua giữa họ. Sau đó, Quỷ vương ra hiệu cho các con quỷ từ môi trường xung quanh. Lúc đó, các xung quanh họ lùi lại và tạo thành một vòng tròn lớn.

Ít nhất hắn ta còn lương tâm.

Tôi không mong đợi cậu ấy sẽ chiến đấu với từng người một.

Hắn không phải là Quỷ vương sao? Không, người ta sẽ nhíu mày ngay cả khi hắn hành động hèn nhát.

Nhưng sau khi trận chiến bắt đầu không lâu, tôi đã thay đổi quyết định.

Điên rồi, đó là gì?

Hắn ta không đuổi người mình đi vì hắn có lương tâm.

Hắn làm vậy bởi vì hắn tin chắc rằng mình có thể thắng.

Tôi chợt nhận ra tại sao hắn được gọi là con quỷ mạnh nhất lịch sử.

Hắn ta mạnh mẽ đến mức áp đảo.

Dù là đối thủ của Anh hùng đang phải chiến đấu.

Giống như một người lớn đang chơi đùa với một đứa trẻ con. Hắn ta đón nhận các đợt tấn công với vẻ mặt buồn chán và chán nản.

Cuối cùng, Quỷ Vương thắng.

Thanh kiếm đâm xuyên bụng của Anh hùng, máu đỏ nhỏ giọt. Quỷ vương nhìn xuống cậu ấy trong sự khinh bỉ, cầm lấy chuôi kiếm cắm trên người anh như thể chuẩn bị giáng xuống đón cuối cùng.

Chính lúc đó.

"Ngươi là ai?"

"?!"

Tôi khựng người một lúc. Da gà nổi lên khắp cơ thể tôi.

Một giọng nói đáng sợ, nó cào vào dây thanh quản của tôi. Rõ ràng nó đến từ phía sau tôi.

Theo phản xạ, tôi vung con dao.

Khi tôi nhận ra đó là ai, tôi nhanh chóng cảm thấy như bị mất hết sức mạnh.

"...yêu tinh"

Tôi không thể đánh bại thứ đó.

Nó thậm chí còn có thể nói chuyện, nghĩa là nó là một "con quỷ" được ảnh hưởng bởi sức mạnh của Quỷ vương, do đó nó sẽ mạnh hơn nhiều so với một con yêu tinh bình thường.

Tôi phải chạy trốn.

Tin tốt là, khả năng chạy trốn của tôi hầu hết mọi người.

Tôi đã sống sót đến giờ nhờ 80% may mắn và 20% nhanh nhẹn.

Chà, về mặt kĩ thuật, tôi sẽ nói về "kĩ năng trốn thoát" hơn là "sự nhanh nhẹn".

Tuy nhiên, vì niềm tự hào, tôi gọi nó là "sự nhanh nhẹn".

Boom.

"Ugh, chết tiệt"

Tôi gần như không thể tránh được. Hắn ta vung thanh kiếm mình trước, chẳng phải chúng ta nên nói chuyện trước khi tấn công sao?

Tôi lùi vài bước khỏi hắn ta, biết ơn vì phản xạ và vòng eo linh hoạt đã có thể chịu được chuyển động của tôi.

Sau đó tôi nhận ra một điều muộn màng.

"Ồ, đây là 1 vách đá"

Rắc.

Mặt đất sụp đổ dưới gót chân tôi và tôi lao xuống.

Lối thoát duy nhất là lối thoát mà hắn ta chặn lại.

Nhận thấy thanh kiếm dài lố bịch mà hắn ta cầm, cơ bắp cuồn cuộn trên cơ thể và thái độ thoải mái như thể hắn có quyền kiểm soát hoàn toàn.

Tôi e rằng vận may của tôi đã hết.

Nếu hắn ta ngu ngốc, tôi có thể bằng cách nào đó dụ hắn ta ra khỏi vách đá nhưng xét theo thái độ thì ít nhất hắn cũng không ngu đến thế.

Nếu tôi sắp chết thì đó là vì con quỷ chết tiệt đang đứng ngay trước mặt tôi.

Nhưng cuộc sống quá quý giá để từ bỏ.

Làm sao tôi có thể sống sót lâu đến vậy?

Việc được chọn làm bạn đồng hành của một chiến binh ngay từ đầu đã không phải là lựa chọn của tôi.

Tôi không thể chết vì bất công như thế này được!

Thật không công bằng khi chúng ta chết cùng nhau. Con quỷ đó phải chết và tôi sẽ sống.

Nắm chặt con dao găm của mình bằng cả hai tay và lao thẳng về phía con quỷ. Tất nhiên tôi không làm điều gì ngu ngốc như hét lên tên mình để cho kẻ thù biết tôi đang ở đâu.

Tôi chỉ đơn giản ngậm miệng lại và lao tới, mắt mở to.

Đôi mắt hắn mở to ngạc nhiên, nhưng rồi hắn nhếch mép cười và giơ kiếm lên lần nữa.

Tôi đếm ngược từng giây trong đầu để căn thời điểm thanh kiếm vung về phía tôi khi hắn đang lấy đà giơ nó lên ở vị trí cao nhất. Tôi tiến về phía trước và không chớp mắt dù chỉ một lần.

Ngay bây giờ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro