19. tấm màn được vén lên(2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi lăn trên mặt đất và đáp xuống lưng nó.

Thông thường tôi sẽ tận dụng cơ hội đó đâm hoặc chém hắn từ phía sau. Nhưng tôi biết lớp da của yêu tinh quá lớn để cơ bắp yếu ớt của tôi có thể đâm xuyên qua nên tôi không liều mà lao hết sức vào nó.

Xem xét về kích thước và sức mạnh của con yêu tinh, tôi đã cố gắng hết sức. Tôi cảm thấy cơ thể mình bật ra khỏi nó theo hướng ngược lại.

Thành thật mà nói tôi nghĩ vai mình sẽ gãy mất.

Có lẽ lời cầu nguyện của tôi đã chạm tới trời xanh bởi vì  cơ thể con yêu tinh nghiêng về phía trước.

Tôi lập tức đứng dậy sau khi lăn lộn một lần nữa trên mặt đất và lùi lại một bước chân để kiểm tra tình hình.

Vách đá ở phía trước, nếu hắn ngã xuống, tôi thắng.

Phần thân trên của hắn đã hoàn toàn rời khỏi vách đá. Nếu mọi chuyện cứ tiếp tục như vậy hắn sẽ ngã khỏi vãh đá trước tiên. Tôi không chắc hắn có ngã trước hay không nhưng nếu ngã như vậy thì hắn sẽ hoàn toàn không thể đứng được nữa.

...đó là những gì tôi nghĩ đấy, đồ yêu tinh chết tiệt.

Hắn quay lại và nắm mắt cá chân tôi!

Mẹ kiếp!

Chết tiệt, tôi đã không tính tới tầm với của tên yêu tinh.

Đột nhiên, cơ thể tôi bị đẩy xuống và tầm nhìn xung quanh tôi thay đổi.

Nhìn những đám mây đang càng ngày càng nhỏ, tôi nhận ra bầu trời đang ngày càng xa cách mình.

Và sau đó.

Bùm!

Một cú va chạm mạnh tác động khắp cơ thể tôi.

Urg.

Tôi cảm thấy ruột mình như bị đảo lộn sau cứ rung chuyển kia.

Tôi nuốt xuống cơn buồn nôn và bằng cách nào đó đã đứng dậy được.

Pook.

...pook?

Ồ, đúng tôi, tôi vẫn đang cầm một con dao găm trong tay, nhưng mặt đất có cảm giác như thế này à?

Tôi ổn định tầm nhìn đang run rẩy của mình và nhìn xung quanh.

Ác quỷ ở khắp mọi nơi, và Anh hùng với Quỷ vương ở cách đó không xa.

...hả? Không, chờ đã, cái gì thế này?!

Sau đó tôi nhận ra thứ bên dưới tôi là con yêu tinh, con dao mà tôi tưởng đang cắm xuống đất để đứng dậy lại đâm vào cổ hắn.

Vì vậy, ngay khi đối thủ của tôi là một con yêu tinh, nếu tôi dồn toàn bộ sức nặng và đâm... Không! Lúc này điều đó không quan trọng.

Mình vừa rơi xuống giữa nơi đóng quân của kẻ địch và giết một người đồng đội trước mặt họ phải không?

Xung quanh im lặng, có lẽ là do có sự đột nhập đột ngột của tôi.

Trong khi Quỷ vương cũng im lặng, tôi bắt đầu bước đi một cách liều lĩnh, nghĩ rằng mình  nên rời khỏi đó càng nhanh càng tốt trước khi chúng tỉnh lại.

Nơi bản năng sinh tồn dẫn tôi đến nơi không ai khác chính là người Anh hùng đang ngã xuống.

Ánh sáng phát ra từ cơ thể cậu ta thật đáng quan ngại nhưng tôi không còn nơi nào khác để đi.

Với lũ quỷ vây quanh tứ phía, chắc chắn tôi đi đâu cũng sẽ  chết, nhưng tôi tuyệt đối không được đến gần Quỷ vương.

Việc tôi sống dở chết dở chưa đủ nhưng Anh hùng sắp tự hủy chính là cứu cánh duy nhất của tôi. Tôi tỏ vẻ cứng nhắc, cố gắng không bộc lộ cảm xúc của mình hoặc để chân run khi bước đi.

Tôi nhanh chóng tiếp cận Anh hùng

Anh hùng, đôi mắt cậu ấy mở to kể từ khi thấy tôi rơi từ trên trời xuống, cậu mỉm cười yếu ớt và chán nản khi chạm mắt với tôi.

Cậu mím môi như muốn nói điều gì đó... nhưng tôi không thể nghe thấy gì cả.

Cậu thậm chí không còn sức để nói.

Điều đó không quan trọng  nhưng tôi tò mò muốn biết cậu ấy đang nói gì nên tôi nhẹ nhàng nắm lấy vai cậu và áp sát tai mình vào.

Rồi một giọng nói yếu ớt lọt vào tai tôi, xen lẫn tiếng thở hổn hển khó nhọc.

"Ngài... thực sự..."

"?"

Không còn lời nào nữa.

Cái gì, đó là tất cả? Cậu muốn nói cái quái gì vậy?

!?

Đó là lúc tôi nhận ra được điều bất thường ở cậu.

Tia sáng phát ra từ cơ thể Anh hùng và có gắng đẩy nó vào cơ thể tôi.

Lúc đầu tôi còn sốc nhưng tôi nhanh chóng hiểu ra anh chàng đó đang nghĩ gì.

Chẳng lẽ cậu ấy muốn giao năng lực của mình cho tôi?

Cậu ta từ bỏ việc tự hủy, cơ hội duy nhất để giết Quỷ vương.

Thay vì cảm thấy vui hay biết ơn, tôi lại cảm thấy sự thương hại cậu ấy.

Sức mạnh của một Anh hùng không phải là thứ có thể chuyển giao bằng ý chí được.

Lựa chọn tương tự duy nhất là phân tán các mảnh sức mạnh trên khắp lục địa.

Việc ai sẽ là chủ nhân của những tàn dư đó là hoàn toàn ngẫu nhiên vì vậy chuyển giao bằng ý chí là vô dụng....

Dù sao đi nữa, tôi có thể cảm nhận được sức mạnh của anh hùng đang chảy trong cơ thể mình.

Không có gì ở lại chứ đừng nói đến việc đọng lại trong cơ thể tôi. Nó cứ thong thả trôi qua như nước chảy qua sông, không thể lắng xuống và dừng lại trong chốc lát, cho đến khi mất đi ánh sáng và vỡ vụn thành từng mảnh như tro cháy, rồi biến mất vào khoảng không.

Nó cis thể sẽ tiếp tục phân tán khắp lục địa.

Tôi cảm thấy mình giống như một cột thu lôi.

Nhận được sức mạnh của một anh hùng nhưng lại không thể tích trữ và cứ để nó trôi đi

......Thật ngu ngốc.

Anh hùng rõ ràng cũng phải cảm nhận được điều đó nhưng tôi không hiểu sao cậu ta không bỏ cuộc.

Lực mà tôi đẩy vào trong cậu đang dần yếu đi, và cơ thể cậu đổ sụp vào người tôi.

Sự kết thúc của cậu ấy đã gần kề.

À, chúng tôi đã giao tiếp bằng mắt.

Cậu mỉm cười yếu ớt, như muốn xoa dịu tôi.

Sự thôi thúc phải nói điều gì đó xâm chiếm tôi vào lúc đó, nhưng cho đến khi mọi ánh sáng quanh cơ thể Anh hùng đều biến mất, ngay cả khi cơ thể cậu hoàn toàn chùng xuống, tôi vẫn không thể nói bất cứ điều gì.

Trong giây lát, tôi chìm trong một cảm giác khó tả, vẻ mặt tôi đang lại trước sự phi lí mà tôi cảm nhận từ Anh hùng.

......đã chết.

Nguồn sống duy nhất của tôi.

Tôi kiểm tra lại nhưng không có hơi thở. Tôi cũng không cảm nhận được mạch đập của cậu ấy.

Trong bộ não choáng váng của tôi, tôi nhớ lại một điều mà tôi đã quên.

Tôi nhớ ra một điều mà tôi đã quên. Tôi nhận ra đó là....

"......."

"......."

Nó vẫn đang diễn ra.

Ngay khi tôi nhận ra điều đó, tôi bắt đầu ý thức được được tất cả những ánh mắt như đang tập trung vào tôi từ mọi phía.

Khi tôi từ từ đứng dậy, ánh mắt đó cũng từ từ ngước lên theo tôi.

Ah, ước gì tôi đã không nhận ra cho đến cuối đời.

Khi cảm nhậ  được những ánh mắt đang theo dõi từng cử động của mình, tôi căng thẳng. tất cả những cặp mắt đó đều dõi theo tôi. Đặc biệt là vì một trong những cặp mắt đó thuộc về Quỷ vương.

Sự run rẩy ở chân tôi là do tôi đang tưởng tượng phải không? Không, tôi tưởng tay mình cũng run nữa.

Đó không phải là tưởng tượng của tôi!

Tình hình rất nguy hiểm.

Trước khi đến đó tôi đã nghiên cứu về ác quỷ. Nếu tôi tỏ ra yếu đuối trước họ, những con quỷ chuyên ăn thịt kẻ yếu sẽ ăn thịt tôi.

Đó là lý do tại sao tôi nên rời đi càng sớm càng tốt.

Ho.

Nhỏ giọt.

Máu chảy ra từ miệng tôi.

Tôi đã kìm nén nó kể từ khi tôi ngã xuống.

Nhưng tại sao nó lại xuất hiện vào lúc này? Lúc nào cũng vậy...

Tôi nhẹ nhàng cắn vào bên trong miệng.

Tôi biết cú ngã đã gây tổn hại khá lớn cho cơ thể tôi, nhưng trong khi tôi nghĩ mình có thể chịu đựng được lâu hơn một chút, tôi lại không mong đợi giờ mình phải ho ngay lúc này.

Tôi thực sự muốn thoát khỏi cơ thể chết tiệt đó của mình.

Sau đó tôi nhận ra rằng cơ thể khập khiễng của Anh hùng đã trở nên vô cùng nặng nề.

Tôi phải chạy trốn nhưng nếu tôi mang cậu ấy theo, cậu ấy sẽ chỉ là gánh nặng. Tôi nghĩ mình có nên bỏ rơi cậu ấy và bỏ chạy một mình không?

Khi tôi đang suy nghĩ, đôi môi mím chặt của Quỷ vương từ từ mở ra.

"Ngươi, ngươi tên gì?"

điều này có nghĩa là gì?

Có phải hắn ta muốn nói rằng nếu tôi dám bỏ chạy, nó sẽ ra và giết tôi vì vậy tôi không nên nghĩ đến việc chạy trốn? Có lẽ hắn ta có ý đinh tìm, giết hoặc đe dọa gia đình tôi sau khi biết họ của tôi.

Cơ hội chạy trốn và sống sót là cực kỳ thấp nên dù sao đi nữa, việc tôi có nói cho hắn biết tên hay không cũng không thành vấn đề.

Hơn nữa, gia đình tôi, gia đình tôi...

"...Deon Hart."

Mái tóc trắng tung bay trong gió làm tôi nhột. Tôi gạt nó sang một bên và nhếch môi khi chạm khóe mắt đỏ hoe của mìn.

Chà, tôi đã cho hắn biết tên như hắn muốn, để hắn có thể làm bất cứ điều gì hắn muốn với tôi.

Khi tôi đang quyết tâm, những gì lọt vào tai tôi lại là những điều thật bất ngờ.

Những lời tôi thậm chí chưa từng tưởng tượng ra rằng nó có thể thốt ra từ miệng hắn.

"Ngươi có nghĩ đến việc gia nhập Quân đội Quỷ không?"

Lần đầu tiên trong đời, tôi được yêu cầu đi tham gia quân đoàn của Quỷ vương.

Tôi hoàn toàn không hài lòng về điều đó. Trong khi hắn nói như một lời đề nghị thì tôi tự sự không có quyền lựa chọn nào khác.

Rõ ràng điều gì sẽ xảy ra nếu tôi từ chối.

Tuy nhiên, tôi sẽ không bị ảnh hưởng bởi những lời đe dọa như vậy!

Ôm lấy cơ thể Anh hùng đang từ từ trượt xuống, tôi bày tỏ sự kiên quyết từ chối trước Quỷ vương.

"Tôi ghét công việc giấy tờ!"

Nghe có vẻ hơi kỳ lạ, nhưng ý định của tôi là từ chối hắn.

Tôinghe rằng các tư lệnh trong quân đội Quỷ vương đang phải chịu đừng hàng tấn công việc giấy tờ- thật đáng ngạc nhiên, tôi không có ý định bước vào loại địa ngục đó.

"Vậy thì đừng làm."

"?"

"Hmm, chức vụ cao cấp gì mà không có giấy tờ nhỉ..."

Cái gì? Xin lỗi?

"Chà, nếu không có thì ta sẽ tạo một cái. Vậy tư lệnh quân đoàn 0 nghe thế nào? Ngươi có thích nó không?"

Không, đợi một chút. Hắn có bị điên không?

Tư lệnh quân đoàn giữ vai trò đại diện cho Quỷ vương mà lại muốn tôi làm tư lệnh quân đoàn 0? Kỹ năng của tôi thậm chí còn chưa được xác minh!

"Đừng lo lắng về việc nhânn được bất kì phản đối. Tất cả những người đã chứng kiến điều này sẽ không bao giờ mơ đến việc chống lại ngươi"

Tôi nhận ra.

Chuyện này đang diễn ra sai lầm, sai lầm trầm trọng.

Kết quả là, tôi buộc phải chấp nhận vị trí tư lệnh Quân đoàn 0, vì hắn sẽ đưa ra lựa chọn ngày càng cao hơn khi tôi càng từ chối.

***

Kwah!!!

Khi Deon Hart ngã xuống với một âm thanh nặng nề đó, Anh hùng đã vô cùng sốc.

Nếu không có kiếm đâm xuyên bụng, có lẽ cậu ta đã nhảy dựng lên.

Đúng vậy, kết quả của trânh chiến đã được quyết định.

Người không thể giết được con quỷ và người sẽ chết dưới tay nó.

Anh hùng không giết được Quỷ Vương. Ngược lại, anh ta còn chết dưới tay hắn.

Sự tồn tại của một Anh hùng không giết được Quỷ vương sẽ mất hết giá trị.

Tất cả sự đối xử và vinh dự mà một Anh hùng nhận được bắt nguồn từ việc "con người duy nhất có thể giết được Quỷ Vương" nên tất cả những điều đó sẽ bị lấy đi nếu anh ta không giết được hắn là điều đương nhiên.

Nói một cách đơn giản, điều đó có nghĩa là Anh hùng bị Quỷ Vương đánh bại sẽ trở thành một người vô dụng không đáng cứu.

Nhưng tại sao?

Lẽ ra cậu ta nên bỏ chạy.

Tại sao?

Tại dao cậu lại đến nơi đó chỉ để chết?

Deon Hart, nhiệm vụ cậu không chỉ là " bạn đồng hành" mà còn là báo cáo kết quả trận chiến cho Đế quốc.

Sẽ có lợi hơn nhiều nếu cậu lặng lẽ rời đi, thay vì mạo hiểm mạng sống giữa trận chiến.

Tuy nhiên, người đã xong thẳng vào giữa trại địch và hiện đang tự tin bước về phía hắn.

"Ha, ha, ha"

Một tiếng cười chán nản thoát ra khỏi anh hòa lẫn với tiếng thở hổn hển.

Phải chăng trong thời gian ngắn ngủi du hành cùng nhau cậu đã nảy sinh tình bạn thân thiết nào đó? Có phải là lý do tại sao cậu quay lại để lấy xác mình?"

-Ngay cả điềy đó có nghĩa là phải đối mặt với Quỷ vương?

Có lẽ là do thanh kiếm đâm vào xuyên bụng tôi, một cảm giác vi tế dâng lên từ đó và vòng quanh trái tim mình.

Anh không nhịn được mở miệng, cảm nhận được cảm giác khó tả trong người. Có lẽ đang bực bội nên anh chàng đó đã túm lấy vai anh, áp tai vào mặt anh như muốn thúc giục lên tiếng.

Vì những hành động đó, Anh hùng đã đưa ra một quyết định liều lĩnh.

"Ngài thực sự ..."

Trái với hình ảnh trước công chúng về anh, một người tốt bụng và trung thành.

Nếu "Anh hùng" tiếp theo được sinh ra, tôi nghĩ đó thật tuyệt nếu là cậu ấy.

Tôi bắt đầu chuyển giao toàn bộ sức mạnh đã tích lũy mà tôi vốn dùng để tự hủy, với ý định chuyển nó cho cậu ta.

Không thể nào mà bản thân anh ta, với tư cách là một Anh hùng, lại không biết rằng Anb hùng không thể cố chuyển giao sức mạnh của mình cho người khác.

Tuy nhiên, anh biết điều gì sẽ xảy ra sau khi anh chết, điều anh có thể nghĩ ta để người đó sống.

Anh hùng, người đã vượt qua ngưỡng do thế giới đặt ra, đã kêu gọi thế giới đang quan sát tình hình.

"Thế giới, người có đang xem không?"

Họ nên theo dõi. Rốt cuộc, "Anh hùng" là sinh vật được Thế giới đích thân lựa chọn và trao quyền.

Vì vậy nó chắc chắn đang theo dõi và họ cũng nên biết chuyện gì đang xảy ra.

"Đây là hành động tùy tiện của tôi"

Cậu ấy không biết gì cả.

Vì vậy...

Tôi sẽ chịu mọi hậu quả của việc vi phạm ý chí của thế giới.

"Cầu mong cơn thịnh nộ của hành động này chỉ nhắm vào tôi"

Thế giới, sau khi cân nhắc tội lỗi, đã đưa ra phán quyết của mình.

Trong chốc lát, Anh hùng tự cắn đầu lưỡi của mình. Một tiếng hét không có nơi thoát ra làm rung chuyển cơ thể anh từ sâu trong cổ họng này.

Một cơn đau xuyên qua các cơ và qua xương với độ sắc bén đáng kinh ngạc. Khoảng khắc khi anh bắt đầu chuyển giao sức mạnh của mình, đầu anh bắt đầu đau khủng khiếp, như thể sắp vỡ ra.

Đó có lẽ là lời cảnh báo từ thế giới, sự trừng phạt của nó, nhưng anh đã phớt lờ nó. Anh nuốt dòng máu ứ lại trong cổ họng đang dồn dập trong ruột càng đẩy mạnh sức mạnh của anh ra mạnh mẽ hơn, bất chấp cơn đau xé nát tâm hồn.

"Làm ơn. Dù chỉ là một mảnh vỡ..."

Bạn không thể để một người như thế này chết dưới tay Quỷ vương được. Vì thế xin hãy cho người dù chỉ một ít sức mạnh để chống lại hắn.

Nhưng lời cầu xin của anh đã không thành công.

Tất cả sức mạnh của anh truyền vào Deon chỉ đi qua cậu, lan rộng khắp lục địa, ánh sáng xung quanh cậu ta vụt tắt hoàn toàn.

Nó xuyêm cơ thể anh như một con chim xuyên qua những đám mây, tất cả biến mất vào bầu trời, trôi theo gió và đi vào khoảng không.

....đúng như dự đoán, nó không hoạt động.

Nhìn vào toàn cảnh hình ảnh, anh không còn gì để mất.

Dù đã vượt qua ranh giới nhưng Anh hùng vẫn chọn cách chuyển giao sức mạnh bằng cái giá là mạng sống của mình vì thế giới đã đạt được mục tiêu chuyển giao quyền lực cho anh ta.

Vì vậy, sức mạnh sẽ không quay lại thế giới mà sẽ tồn tại trên lục địa để tạo ra một Anh hùng khác, giống như sức mạnh của bất kỳ anh hùng trước đó đã quyết định chuyển giao.

Nhưng sau đó, Deon Hart.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro