Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cửa mở. Tôi chầm chậm đi dọc hành lang tối tăm, nhìn ánh sáng chói xuyên qua khe hở giữa cửa.

Trong lòng thầm thì đây không phải là thật, tôi lẩm bẩm tất cả chỉ là sai lầm. An ủi lòng mình, tôi mở cửa nơi ánh sáng lọt ra ngoài. Lập tức, tôi cắn môi.

Người ta nói rằng, khi một người nhận quá nhiều cú sốc, họ câm lặng. Điều đó đúng. Không nói được nên lời, tôi nhìn hai người hôn nhau.

Người đàn ông từng là hôn phu của tôi khinh thường nhìn tôi, bảo tôi biến khỏi mắt anh ta. Còn cô gái trong vòng tay anh thì cười ngạo mạn, vươn tay vuốt má anh.

"Cô còn không đi sao? Hãy rời khỏi nhà ngay lập tức!"

Tôi cảm thấy như mình sắp ngất đi và suy sụp vì những lời nói lạnh lùng của anh ta.

Đây từng là một ngôi nhà được ấp ủ sự ấm áp. Ký ức của tôi về nơi này là lý do để tôi sống. Ngôi nhà này không phải là một dinh thự bình thường, đó là tài sản thừa kế từ người ông đáng kính mà tôi đã theo sau khi được sinh ra trên thế giới này.

Dinh thự rộng lớn này là niềm tự hào của gia tộc Aztane.

Ông bế tôi lúc còn nhỏ, và dạy cho tôi thấy dinh thự này như chứa đựng cả thế giới. Ngồi trên vai ông, trần nhà dường như rất gần và khiến tôi cảm thấy mình thật khổng lồ.

Tuy nhiên, ngôi nhà này không còn là của tôi nữa.

"Chị, chị nghe không hiểu lời anh à? Chị nên rời đi ngay bây giờ. Đây không còn là nhà của chị nữa."

Điều gì gây sốc hơn? Sốc khi thấy người đàn ông từng nói yêu mình, lại thân mật vuốt ve người phụ nữ khác? Hay là cú sốc mất ngôi nhà này?

Tất cả đều là một cú sốc, nhưng sốc nhất là...

"Erusia."

"Chị Laurencia, chị rời đi không phải là tốt sao?"

"Erusia, sao em có thể...?"

Em gái yêu dấu của tôi, người luôn cười rất vui vẻ. Em gái song sinh trông giống tôi đến vậy. Em gái quý giá của tôi, người mà tôi vô cùng yêu thương, đã phản bội tôi. Không có cú sốc nào lớn hơn thế này.

Gia tộc Tử tước Aztane sở hữu hầu hết các trang trại và hầm mỏ, được xem là một trong những gia tộc giàu nhất vương quốc. Gia tộc Aztane giàu có đến mức có đủ tiền để trở thành một thành viên của Vương tộc. Tôi là trưởng nữ của gia tộc này.

Thuở nhỏ tôi đã theo ông, người nuôi nấng tôi thay cha mẹ đã qua đời trong một tai nạn. Khi tôi 18 tuổi, tôi trở thành người thừa kế gia tộc Aztane. Tôi điều hành doanh nghiệp một cách tính toán và vô cảm. Tôi đối xử bình đẳng với tất cả mọi người và không quan tâm đến địa vị. Đây là phương châm và sứ mệnh của gia tộc Aztane.

Tôi đã cống hiến 10 năm cuộc đời mình cho phương châm và sứ mệnh này.

Gia tộc chúng tôi giàu có và tôi không gặp vấn đề gì. Gót chân Achilles duy nhất của tôi là sức khỏe yếu ớt của người em song sinh nằm liệt giường.

*Gót chân Achilles là một câu ngạn ngữ nổi tiếng nói về điểm yếu của mỗi con người.

Nhưng bây giờ, gót chân Achilles đó đã đâm sau lưng tôi.

Erusia phá hủy mọi thứ tôi đã xây dựng. 5 mỏ vàng, 4 mỏ bạc, 21 mỏ than, tất cả các nông trại; cô ta đã bán tất cả.

Tất cả bất động sản chúng tôi sở hữu đã bị bán. Đến khi tôi phát hiện ra những gì cô ta đã làm, chỉ còn lại dinh thự này.

Cô ta sử dụng khuôn mặt và giọng nói giống tôi để ký tên vào giấy tờ.

Em gái tốt bụng của tôi, người luôn tỏ vẻ ủng hộ và cổ vũ tôi, nói rằng cô ta ghét tôi. Tất cả nông trại, hầm mỏ và sản nghiệp mà ông tôi đã dặn tôi phải bảo vệ đến hơi thở cuối cùng... và kể cả vị hôn phu từng thề non hẹn biển với tôi, cô ta đã cướp đi tất cả.

"Sao em có thể làm điều này...?" Tôi cắn chặt môi khi cơ thể run lên.

Phản bội, tức giận và hối tiếc. Tất cả những cảm xúc này ập xuống cùng một lúc.

Sức lực của tôi không còn và trái tim tôi như sụp đổ. Mặc dù tôi đã gắng gượng đứng dậy, nhưng tôi không còn đủ sức để làm điều đó.

Căn phòng từng là của tôi, không còn là của tôi nữa.

Erusia, người có ngoại hình giống tôi, cười thỏa mãi khi vuốt ve má anh ta và hôn anh ta say đắm. Hai người hôn nhau trước mặt tôi đến ngạt thở và nhìn vào mắt nhau. Sau đó, cả hai từ từ tiến về phía giường, hơi thở của chúng trở nên gấp gáp và nặng nề, chúng bắt đầu thân mật với nhau. Tiếng rên rỉ của chúng không còn là tiếng người nữa. Chúng không còn là con người, chúng trở thành những súc vật.

Tôi tự hỏi. Tại sao bọn chúng lại làm điều này? Tôi phải hỏi chúng tại sao làm điều này. Tuy nhiên, môi tôi không cử động được và não tôi ngừng hoạt động.

À, thì ra đây là cách nó kết thúc.

.........

Tôi rời khỏi căn phòng nơi hai người đang ôm ấp nhau.

Một bước, một bước nữa. Tôi bước đi mà không còn sức lực. Mặc dù sắp quỵ đi, tôi vẫn cố gắng lê bước xuống cầu thang. Đôi chân tôi thiếu sức lực đến nỗi tôi cảm thấy mình sắp khuỵu xuống, mỗi bước đi đều đau đớn. Tôi thậm chí không thể thốt ra một tiếng la đau nào. Trái tim đau hơn cơ thể vào lúc này.

Khi tôi cảm nhận những giọt nước mắt lăn dài trên má, cơ thể tôi bắt đầu cử động. Tôi có thể cảm nhận chân mình đau nhói như thể vừa bị bong gân.

"Ông ơi..."

Dinh thự trước đây từng tràn ngập sự ấm áp, giờ đây trở nên thật lạnh lẽo. Khoảnh khắc tôi cảm thấy mình mất hết tất cả, 'cánh cửa' hiện ra trước mắt. Đó là cánh cửa từ một ký ức cũ kỹ.

- "Cánh cửa này chỉ mở một lần khi cha mẹ cháu mất. Ta đã thất bại khi cố gắng mở cửa. Để mở cửa, cháu cần có một khao khát mãnh liệt, và ta đã không thể làm được điều đó. Ta không biết liệu cánh cửa sẽ mở hay không, nhưng nếu cháu sống một cuộc đời mà phải đối mặt với những điều cay đắng đến mức muốn ngừng sống, hãy mở cửa."

Ông đã nói như vậy với vẻ mặt buồn bã khi ông nắm tay đứa cháu gái 10 tuổi của mình. Ông có ý gì khi nói điều này?

Khi còn nhỏ, tôi đã cố mở cửa, nhưng nó không chịu mở.

"Cháu..." Lúc này, cháu chắc chắn đang chịu đựng nỗi đau. Đúng không, ông?

Vậy nên, cháu sẽ mở cửa ngay bây giờ. Mặc dù cháu là đứa cháu gái ngu ngốc không thể bảo vệ được ngôi nhà của ông... Cháu sẽ mở cửa. Vì vậy... xin hãy giúp cháu.

Tôi duỗi tay ra. Tôi cầm nắm cửa cũ trong tay, và với ký ức mờ nhạt về ông và một nụ cười nhẹ, tôi cố mở cửa. Nhưng cũng như 18 năm trước, cửa không mở.

"..." Tất nhiên, nó là như thế.

Đó chỉ là những lời ông nói. Đó chỉ là những lời ông muốn nói.

"Chỉ là..."

Tôi cắn chặt môi. Nước mắt tuôn rơi trên má. Tôi thở hắt ra trong thất vọng và cay đắng, dù rất đau. Trong khi quỳ trước cửa, tôi liên tục xoay nắm cửa.

"Mở... Mở... MỞ! Mở ra! Ta bảo mở! Làm ơn... Làm ơn mở ra...!"

Tôi vừa níu lấy nắm cửa vừa khóc. Tôi hét lên một lúc khi xoay nắm cửa.

Mở ra, làm ơn... Làm ơn mở ra! Cho tôi thấy bên trong! Cho tôi biết ý nghĩa của lời ông đã nói.

"Mở! Làm ơn... ta cầu xin ngươi. Ta nói là mở... Ngay bây giờ!"

Tôi chỉ là quá mệt mỏi vào lúc này...

Tuy nhiên, nắm cửa không có miệng để đáp lại. Vì vậy, tôi chỉ vừa nắm chặt nắm cửa vừa khóc.

Trên cầu thang, tôi nghe thấy hai người đó chế giễu tôi sau khi thân mật xong, Erusia và vị hôn phu nguyền rủa Barrett Acpencia. Mặc dù tôi muốn ngẩng đầu để nhìn chúng, nhưng tôi không làm vậy. Tôi không muốn cho chúng thấy khuôn mặt đang khóc của mình. Vì vậy, tôi nhìn ra cửa một lần nữa.

"Ông ơi... nếu ông ở đó, xin hãy mở cửa! Khi đó, hãy cho cháu thấy những gì ông đã nói với cháu... Ông ơi!"

Tôi nghe thấy tiếng cười nhạo của họ. Đột nhiên, mọi cảm giác tràn về và thôi thúc tôi mở cửa.

"Đánh thức cánh cửa, ông ơi." Tôi nhắm mắt, thầm cầu xin trong khi xoay nắm cửa một lần nữa. "Làm ơn, xin ông đánh thức cháu dậy khỏi ác mộng này. Tất cả chỉ là một giấc mộng."

Ngay lúc đó, nắm cửa kêu lách cách. Một ánh sáng chói lóa tỏa ra từ khe cửa.

Sau đó, tôi ngất đi.

.........

Một làn gió mát và hương hoa tươi. Đó là hương của những bông hoa Acacia mà tôi yêu thích mọc trên đồi Forlil. Mặc dù hơi se lạnh, nhưng đó là một cảm giác sảng khoái. Tôi yêu cái cảm giác ấm áp khi có người âu yếm xoa đầu tôi.

"Laura, Laura."

Tôi yêu giọng nói nhẹ nhàng thì thầm tên mình. Đó là một lời thì thầm nhỏ nhẹ mà lâu lắm rồi tôi không được nghe thấy, một giọng nói chan chứa yêu thương.

"Cháu cần phải dậy. Mặt trời đang lặn rồi."

Thức dậy? Cháu muốn ngủ thêm... Cháu vẫn buồn ngủ.

"Nhưng cháu cần phải dậy. Nếu cháu ngủ ở đây, sói sẽ đến bắt cháu đi.

Sói thật đáng sợ. Sói sẽ bắt ông đi... Đợi đã, sói?

Giật mình, tôi vội ngồi dậy. Ngay khi mở mắt, tôi thấy những cánh đồng đầy hoa với những màu sắc khác nhau trải dài khắp cảnh quan.

"Đồi Forlil?"

Nơi này...

Đợi đã, giọng nói này hơi...

"Laura?"

Laura. Đúng rồi, biệt danh của tôi. Chỉ có một người gọi tôi bằng biệt danh đó.

Tôi quay đầu. Một người đàn ông trông khoảng 40-50 tuổi, với mái tóc chải chuốt gọn gàng, ngồi phía sau tôi. Người ấy cười khi nhìn thấy tôi, với nụ cười nhân hậu. Mái tóc đen dày và đôi mắt màu ngọc lục bảo là minh chứng của gia tộc này.

"Ông...?"

"Sao vậy?"

"L-làm sao cháu có thể ở đây được? A, không, nơi này là thiên đường sao? Mặc dù nơi này rất đẹp, nhưng làm sao thiên đường có thể là đồi Forlil? Ông ơi, ông đợi cháu ở đây có lâu không?"

"Cháu đang nói gì vậy? Nơi này không phải là thiên đường." Ông tỏ vẻ khó tin và cười nhẹ, đứng dậy, nhẹ nhàng xoa đầu tôi.

Người đàn ông này là ông của tôi... Tử tước Bellin Aztane.

"Tâm trí cháu rối loạn vì cháu vừa mới tỉnh dậy đấy."

Tỉnh dậy? Tôi? Không, tôi vừa ở dinh thự với Erusia.

- "Ông ơi, xin hãy đánh thức cháu dậy. Xin ông hãy đánh thức cháu dậy khỏi ác mộng này."

Tôi có thể nghe thấy giọng nói đó vang vọng từ xa. Một giọng nói chứa đầy nỗi buồn, mệt mỏi và tuyệt vọng. Giọng nói đó từng là của tôi. Đó là những lời tôi từng cầu xin trước đây.

"Cháu ngủ ngon không?" Giọng nói ân cần và thân thiện đánh thức nơi tôi thuộc về...

"Ông..."

Người ông kính yêu của cháu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro