Chương 17: Ý tưởng mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu ấy đang rời đi và đi đến nơi cậu ấy nên đến. Các ngôi sao đều có vị trí riêng của mình,  sẽ luôn treo cao ở một góc trời và cậu ấy sẽ luôn đứng ở một phía của trái đất.

Cậu đã đi qua thế giới trước đó, dọc đường để lại những tiếc nuối lần này cậu đã đi được nửa vòng thế giới, nhưng cậu không muốn bỏ lại những tiếc nuối trong quá khứ.

Kudo Shinichi tựa người vào xe và vô thức cậu chú ý kỹ đến phía sau kính chắn gió, tự hỏi ở đây còn có gì đó nữa,lại còn thiếu một thứ gì đó.

Nhiều quá, cậu ta đã đặt chúng ở một nơi không ai có thể lấy đi, hơn nữa từ lâu cậu đã quên mất mình đã ném chúng vào một góc không xác định.

Một đôi mắt buồn bã và kiên quyết nhìn chằm chằm vào gươg chiếu hậu, hình ảnh phản chiếu của chính mình phản chiếu trog gương chiếu hậu đó, loại sương giá nào có thể khiến băng và lửa cùng cháy?

Loại trải nghiệm nào có thể tạo ra những cảm xúc phức tạp như vậy?

Cậu nhắm mắt lại, đây là lần cuối cùng cậu nghi ngờ, lần cuối cùng cậu do dự,lần cuối cùng cậu bất lực ...

Cậu dùng tay đỡ đầu, để trái tim đập mạnh mẽ và đau đớn, máu trog cơ thể nóng như dung nham sẵn sàng xuyên thủng bất kỳ tảg đá nào trói buộc cậu bất cứ lúc nào.

Thời gian trôi qua đã lâu như những tảng đá lăn từ trên núi xuống, lao xuống đất từng chút một.Cùng với những tảng đá rơi xuống, chúng lần lượt đập vào vách đá mỏng manh một cách không thương tiếc.Cậu ấy không muốn nhặt những tảng đá rơi lên hay đặt nó trở lại, điều cậu ấy muốn làm chỉ đơn giản là thay đổi hướng rơi của nó.

Trước khi thiên đường rơi xuống địa ngục, hãy cho cô ấy một đôi cánh và đưa cô ấy rời khỏi hành tinh sắp bị tan nát thành từng mảnh.

Gương chiếu hậu lóe lên tia sáng, bên trong là Kudo Shinichi và Asahi đứa trẻ đã ngủ say. Sau đó cậu mới nhớ ra rằng nãy giờ trong xe cậu có một đứa trẻ, và cậu thực sự đã quên mất đứa trẻ này.

Kudo Shinichi đột nhiên cảm thấy có lỗi vì đã bỏ bê một cậu bé và bỏ cậu trong một chiếc ô tô nóng nực, gia đình cậu chắc hẳn đã rất lo lắng.

Kudo Shinichi suy nghĩ một chút, cho xe giảm tốc độ, chiếc xe vừa chứng kiến ​​sự thất vọng và mất mát của chủ nhân, đã đi theo trái tim cậu , chậm rãi đi trên đường, trái tim cậu cũng đang bước đi chậm rãi.

Sau khi đưa Asahi trở lại,cậu ấy rời đi. Sĩ quan Megure muốn hỏi cậu ta chuyện gì đã xảy ra,nhưg cậu ta chỉ yêu cầu thanh tra Megure đợi.

Kudo Shinichi trở về nhà, ngồi trên ghế sofa và kiểm tra kỹ lưỡng chiếc USB đẫm máu, sàng lọc các tin nhắn và thông tin bên trong, giấu đi một số thứ, sau đó thêm phần còn lại. Để lại cho thanh tra Megure.

Vụ án tỷ yên đến từ một tổ chức bí ẩn chuyên bắt cóc và giết người. Tuy nhiên, hiện tại cậu vẫn chưa có thêm thông tin gì.

Cậu ta khôg cần phải làm cho thanh tra Megure hoàn toàn tin tưởng vào lời nói của mình, bởi vì lời nói của cậu ta rất quan trọng.

Cảnh sát là một nhóm đề cao bằng chứng, và hệ thống ngôn ngữ của họ được xây dựng xoay quanh hai từ bằng chứng, nhưng hiện tại cậu ta vẫn chưa cung cấp cho họ đủ bằng chứng.

Kudo Shinichi cũng không nghĩ lời nói của mình có độ tin cậy cao như vậy.

Nhưng cậu không còn quan tâm nữa, khi con người khó chịu, họ khôg còn muốn để ý đến những điều đó nữa.

Cậu đang nằm trên giường, trong đầu hết hình ảnh này đến hình ảnh khác hiện lên, thỉnh thoảng có những cảnh vui vẻ như trò chơi, bộ phim...

Cậu mơ hồ nghĩ: Một ngày nào đó, mình cũng sẽ làm một khẩu súng móc.

Theo gương Người Nhện về việc vượt qua nhiều tình huống nguy hiểm khác nhau,cậu ấy cảm thấy rằng Miyano Shiho sẽ thích cậu ấy vì quá đẹp trai.

Cơ bắp của cậu ấy lên xuống khi cậu ấy thở đều.Cậu ấy đang nằm trên giường, cuốn sổ đó, cuốn sổ có ánh sáng xanh, đang lặng lẽ chờ đợi chủ nhân của nó tỉnh dậy.

Suy nghĩ của cậu ấy rất ổn định, và trong giấc mơ của cậu ấy có gợn sóng,cậu đang đứng trong gợn sóng đó, có lẽ tất cả những gì cậu trân trọng đều ở đó.

Cậu ta chờ đợi và tiếp tục vung kiếm trên chiến trường nơi cậu ta sẽ tấn công.

Chính vì lòng dũng cảm và sự kiên trì mà ánh sáng mặt trời mới có thể sưởi ấm trái tim con người, ánh sáng đó đủ để xuyên qua vũ trụ tối tăm và chiếu sáng ở nơi cần thiết.

Cô ấy bây giờ đang làm gì?

Miyano Shiho ngồi ở bàn làm việc, ôm đầu gối, chôn vùi nỗi buồn dưới bóng tối vô tận.

Cô đã hy sinh tất cả những gì mình có nhưng đổi lại là một phần mộ của người thân.Đau đớn, tức giận, tất cả các loại cảm xúc trong một khoảnh khắc như một dòng chảy quét đến, nuốt chửng mọi thứ xung quanh.

Cô hận tổ chức còn hơn hận chính mình, chị gái cô là người thân duy nhất của cô trên thế giới, nhưng cô thậm chí còn không thể bảo vệ được người thân của mình.

Những giọt nước mắt nơi khóe mắt cô lặng lẽ rơi xuống sàn phòng thí nghiệm lạnh lẽo. Máy điều hòa bật quanh năm làm cả căn phòng có cảm giác lạnh lẽo.

Cái lạnh này khiến trái tim cô dần lạnh lẽo và đóng băng...... Những người đã mất hết mọi thứ thì làm thế nào ?

Cô có gì đáng sợ chứ,cô biết thực lực chênh lệch, cảm giác của cô ấy không kém gì bất kỳ người nguyên thủy nào đối mặt với quái vật đáng sợ.

Quả thực, đối với tổ chức mà nói, cô có lẽ cũng không bằng một con kiến, nếu bọn họ muốn giết cô, đối với tổ chức to lớn này,chỉ cần một nhát là cô sẽ chết.

Nhưng cô không sợ, hiện tại cô chẳng còn gì để mất.

Nếu thành công thì coi như trả thù, còn nếu thất bại cô ấy có thể được giải thoát cô sẽ an tâm trở về với người thân.

Miyano Shiho nghĩ vậy, hai tay nắm chặt lấy vạt áo trắng bên ngoài, cô sợ lạnh nên dùng sức nắm lấy chiếc áo khoác trắng quấn quanh người.

Những gì cô có, những gì cô đã mất, cũng đủ khiến cơn tức giận bùng cháy trong lồng ngực, những giọt nước mắt cay đắng biến thành cơn giận dữ.

Miyano Shiho đứng dậy nhìn thuốc trong phòg thí nghiệm, cô nảy ra một ý tưởng.

Cô vẫn chưa quên con chuột bạch nhỏ đó.

Con chuột tội nghiệp xuất hiện trong thí nghiệm thuốc khiến cô tính ra một xác suất nhỏ đến mức gần như không đáng kể, hàng chức ngàn lần thí nghiệm cũng chưa chắc đưa ra một con chuột thí nghiệm thu nhỏ tương tự.

Thuốc của tổ chức là kho báu của tổ chức mà ban lãnh đạo cấp cao của họ đã dành cả cuộc đời để cố gắng có được nó.

Miyano Shiho biết rằng cho dù cô không nói gì thì những người trong tổ chức cũng sẽ sớm tìm thấy và đến lúc đó thì đã quá muộn.

Với tư cách là người nghiên cứu và phát triển thuốc, cô ấy là người hiểu rõ nhất về thuốc và có quyền truy cập cơ sở dữ liệu nhiều nhất.

Cơ sở dữ liệu trong tổ chức vô cùng phức tạp, đây là những tài liệu được các bộ phận khác nhau thu thập trong nhiều năm,mức độ rộng lớn của nó có thể khiến bất kỳ thư viện nào xấu hổ.

Chính vì sự rộng lớn mà một khi có sai sót thì gần như không thể sửa chữa được.

Cô lặng lẽ sửa đổi một ký tự ở một nơi khó thấy nhưng rất quan trọng, và chỉ có cô biết dấu vết này.

Cái chết không đáng sợ, điều đáng sợ là bạn không bao giờ biết tại sao mình lại thất bại.

Khóe miệng cô hiện lên một nụ cười mỉa mai, bất kỳ kế hoạch nào cũng giống như một tấm lưới lớn,có thể bị phá hủy chỉ với một vài thay đổi nhỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro