Chương 18: Ngươi là ai?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đôi khi thứ họ thiếu thường chỉ là hai từ: “thời điểm”.

Miyano Shiho đang ngồi trên ghế, bên trong là tất cả tài liệu nghiên cứu của cô.

Phòng thí nghiệm này giống như một cảnh trong phim kinh dị, luôn luôn kỳ quái và đơn điệu, khiến người ta tự hỏi liệu một con quái vật khó tả có nhảy ra và vẫy cánh tay dài như lưỡi liềm của nó để quét sạch mọi thứ ở đây không.

Cô ấy phải xác nhận rằng tất cả dữ liệu đã được thay đổi, các nhà nghiên cứu chỉ tuân theo các quy tắc có nhiều khả năng lấy dữ liệu cô ấy đã chuẩn bị từng bước và làm theo sơ đồ và khó có thể tìm thấy sơ hở trong dữ liệu.

Loại thuốc này chế tạo không thể đáp ứng hi vọng của tổ chức, loại thuốc mới có thể đưa con người vào trạng thái ngừng hoạt động, sau đó sẽ có biện pháp lưu lại một ít manh mối, chỉ cần thời gian đủ lâu.

Cô tin rằng một ngày nào đó cô sẽ có thể chứng kiến ​​tổ chức này tan rã,và chỉ nghĩ về điều đó thôi cô đã rất mong chờ.

Miyano Shiho sắp xếp một số dữ liệu và lưu trữ chúng trong máy tính hoặc trong sổ ghi chép của mình, đột nhiên cô nghe thấy tiếng bước chân, cảm thấy sợ hãi cô vô thức ném tờ giấy xuống gầm bàn và đá chúng vào bóng tối.

Tiếng bước chân càng lúc càng gần, Miyano Shiho đang tựa người vào sau cánh cửa,rình rập.

Cô không biết người đó là ai, nhưng xét theo khoảng thời gian này thì chắc hẳn là người được tổ chức phái đến bắt cô, công việc của cô vẫn chưa hoàn thành nhất định phải xử lý tên này.

Miyano Shiho chưa bao giờ coi mình như một bông hoa được trồng trong nhà kính, ở một góc độ nào đó, cô là một tay đấm khá giỏi,tuy không mạnh bằng nhữg chàng trai trong nhóm hành động nhưng cô vẫn mạnh hơn nhiều so với người bình thường.

Trong tổ chức này, không thể tồn tại nếu không học hỏi điều gì đó.

Có một số kỹ năng chiến đấu và trốn thoát cơ bản mà ngay cả các nhà khoa học cũng phải biết đôi chút.

Không cần những người đứng đầu tổ chức phải đảm bảo an toàn cho mọi người.

Cánh cửa phát ra một tiếng động nhỏ, "Có ai ở đó không ......." Giọng của người đó rất nhỏ.

Quả nhiên, cô đoán đúng,tên này không hề có chút cảnh giác nào.

Miyano Shiho lao ra từ sau cánh cửa và vòng tay thật chặt quanh cổ người đàn ông, ngay lập tức tạo thành một vòng tay siết chặt.

Lúc này cô mới nhận ra người đàn ông này có khuôn mặt giống Gin, cô càng tức giận và vặn tay mạnh hơn.

Kuroba Kaito chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ bị tấn công ở nơi này, hắn cũng không có chuẩn bị, chỉ là theo bản năng kiểm tra, kết quả là đột nhiên bị bóp cổ.

Thần kinh của hắn lập tức căng thẳng: "Đợi đã... Tôi không đến để bắt cô..."

Giọng hắn ngày càng yếu đi, chết tiệt!Sức mạnh của một người sao có thể lớn như vậy?

Hô hấp của Kuroba Kaito ngày càng khó khăn, người đứng sau cậu là Miyano Shiho?

Cậu ta hoảng sợ: "Tôi không phải... GIN!" Cậu ta khó khăn để nói ra vài chữ, cuối cùng người kia cũng buông tay ra,cậu loạng choạng đi vài bước, ngã xuống đất và ho dữ dội.

Cậu ấy, Kuroba Kaito và Kaito Kid chưa bao giờ xấu hổ đến thế!

"Quả thật, Gin không thể yếu đến mức không thoát khỏi tay tôi được."Miyano Shiho vừa nói vừa ngồi xuống ghế, cà phê của cô đã nguội rồi.

"Này..." Kuroba Kaito thề hắn không hề tức giận, nếu không phải hắn bất cẩn, làm sao có thể bị một người phụ nữ đánh bại?

Kuroba Kaito đã sống lâu như vậy, đây là lần đầu tiên hắn rơi vào trạng thái khốn khổ như vậy. Khuôn mặt hắn lúc này đã vỡ vụn thành từng mảnh.

"Nói đi,ngươi rốt cuộc là ai?

Kuroba Kaito kéo mặt nạ của mình ra một chút và nói, "Một tên trộm."

"Ồ! Chẳng trách lại yếu như vậy."

Kuroba Kaito trong lòng thở dài, bình tĩnh lại, ngươi là tên trộm và là ảo thuật gia giỏi nhất ngươi không được tức giận.

"Ngươi ngụy trang rất tốt."

"Kỹ năng của cô cũng rất tốt."

Tên trộm giả dạng Gin này quả thực khiến cô cảm thấy có chút thú vị, đã bao lâu rồi cô chưa được gặp người ngoài tổ chức?

Tuy nhiên, cô vẫn chưa biết anh chàng này định làm gì.

Chấp nhận rủi ro lớn để cứu cô ấy,Miyano Shiho không tin,liệu tên này còn có mục đích gì khác không?

" Người đứng sau cậu là ai ?" cô tiếp tục hỏi.

"À, một thám tử không đáng tin cậy.Cậu ta đã thỏa thuận với tôi. "Kuroba Kaito nói.

“Ồ?” Cô không nhớ mình từng gặp thám tử nào, vậy tại sao thám tử lại đến giúp cô?

Cùng lúc đó, tiếng bước chân lại vang lên, lần này cô không cho rằng đó là người tốt.

Tên trộm này không thể bại lộ, cô có một kế hoạch, nếu hoàn cảnh cho phép cô muốn tận mắt chứng kiến ​​sự diệt vong của những kẻ đó.

Miyano Shiho giấu Kuroba Kaito sâu trong phòng thí nghiệm, không có sự cho phép của cô ấy rất ít người được bước vào.

"Nghe này, có lẽ họ đến đây để bắt tôi. Sau khi họ rời đi, cậu đến phòng chứa đồ và tìm thấy một loại thông tin. Dấu hiệu tôi đánh dấu trên thông tin trông giống như một con cá mập. Cậu đi đến hiệu thuốc theo thông tin và chuẩn bị một ống thuốc rồi đến đây để chúng ta trốn thoát. Nhớ cẩn thận nhé. "

Nói xong, cô nhốt Kuroba Kaito vào phòng thí nghiệm. Nhóm người mặc đồ đen đã xông vào cửa,cầm súng lần lượt nhìn chằm chằm vào cô.

Miyano Shiho không hề sợ hãi và bình tĩnh giơ hai tay lên trên đầu

"Vermouth, quả nhiên là cô."

"Ồh!Tôi tưởng cô sẽ phản kháng, Sherry." Người phụ nữ nghiêng đầu, nở một nụ cười chế giễu và vẫy tay.

Mấy gã áo đen lập tức trói chặt hai tay Miyano Shiho, đẩy cô xuống đất, "Đừng trách tôi! Muốn trách thì trách chị gái ngu ngốc của cô đi!"

Vermouth mỉm cười, cô rất thích cảm giác đi săn, đối với một người phụ nữ như cô, không có gì thú vị hơn việc săn được một con mèo không thể chống cự.

Cô chỉ thích nhìn những con mồi đó,từng con một chết trong đau đớn, khóc lóc trong vô vọng.

Tiếng rên rỉ đó, sự đau đớn đó,cô ấy cảm thấy phấn khích khi nghĩ về nó.

Vermouth cảm thấy mình đã rơi vào mộng ảo, thậm chí ngay cả đồ trang trí trong toàn bộ phòng thí nghiệm cũng trở thành công cụ tra tấn vô nhân đạo này đến công cụ tra tấn vô nhân đạo khác.

Những ngón tay cô run rẩy,khao khát dùng những cái này từng chút một cắt lên da của chú mèo con đáng yêu, nhìn máu phun ra như suối.

Nghe tiếng rên rỉ đau đớn của Miyano Shiho, cô trở nên phấn khích!

Miyano Shiho bị nhốt trong phòng hơi ngột ngạt,nơi này là nơi dùng để xử lý vật phẩm phế liệu, rất bẩn thỉu.

Nhưng Miyano Shiho không ngốc. Từ lâu cô ấy đã sắp xếp xong mọi thứ, cô có đủ tự tin để đối mặt với khó khăn này, nếu quả thực có thể trốn thoát.

Cô nhất định sẽ cảm ơn vị thám tử mà cô chưa từng gặp trước đó, cô biết cách báo đáp lòng tốt của người khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro